Đặng Nghĩa có chút thương hại nhìn lão, nói cho cùng vẫn là vì năm đó Khoái Việt không tin tưởng Lưu Cảnh, cuối cùng đã đầu hàng Tào Tháo, hiện tại lão lại muốn quay đầu đã không thể rồi, tuy nhiên dù sao Khoái Việt cũng đại diện cho triều đình, chỉ cần vị trí đứng tốt, lão cũng không phải là không có cơ hội.
Nghĩ đến đây, Đặng Nghĩa liền khuyên nhủ:
- Hiện tại Lưu Cảnh đã không còn thỏa mãn với địa vị chư hầu một phương nữa, y bắt đầu muốn lập quan hệ với triều đình, đây chính là nguyên nhân huynh trưởng từ triều đình trở về Kinh Châu, bản thân đệ cảm thấy, một cơ hội khác của huynh trưởng cũng nằm trong đây, trợ giúp Lưu Cảnh dung hòa với triều đình, trợ giúp Kinh Châu và triều đình thành lập được mối quan hệ tốt đẹp, đây mới là điều huynh trưởng nên làm, mà không phải là chăm chú nhìn vào việc nội chính của Kinh Châu.
Khoái Việt im lặng không nói gì, lời khuyên của Đặng Nghĩa khiến lão có chút cảm giác sáng tỏ thông suốt, nhưng đồng thời, trong lòng lão lại có một loại cảm giác bi ai không hiểu được, chuyện như thế này rõ ràng không cần Đặng Nghĩa thức tỉnh mình, lẽ nào mình thật sự đã mất đi khứu giác quan trường rồi sao?
Dường như Đặng Nghĩa hiểu được tâm tư của lão, cười nói:
- Huynh trưởng không nên tự trách, đây chính là đương cục giả mê, bàng quan giả thanh (người trong cuộc thường mê muội, người ngoài cuộc thường tỉnh táo), tuy đệ ở Nam Dương, tin tức của Kinh Châu lại rất linh mẫn, đệ biết bây giờ Lưu Cảnh cần gì, mà huynh trưởng lại không biết, nếu không huynh trưởng vì sao phải tìm đệ?
Khoái Việt cũng nở nụ cười:
- Hiền đệ nói rất đúng, đúng là ta đã để tâm vào những việc vụn vặt, đa tạ hiền đệ chỉ điểm bến mê, vậy ta không quáy rầy nữa, tiếp tục nam hạ thôi.
Đặng Nghĩa suy nghĩ một hồi, nói:
- Hay là huynh trưởng ở chỗ đệ nghỉ một đêm, ngày mai cùng khuyển tử (cách gọi khiêm tốn con trai của mình) nam hạ.
Đặng Nghĩa chỉ chỉ vào đứa con Đặng Hồng đang đứng trong sân:
- Ngày mai nó cũng phải xuất phát đi Tương Dương tham gia tuyển sỹ, vừa hay có thể làm bạn đồng hành với huynh trưởng.
Khoái Việt vui vẻ cười nói:
- Việc này không thành vấn đề, chúng ta có thể chiếu cố cho nhau trên đường đi, hình như lần tuyển sỹ này của Tương Dương diễn ra với quy mô long trọng, ngay cả triều đình cũng bị kinh động, lúc ta sắp đi, rất nhiều đại thần đều hy vọng ta viết thư hồi báo, nói rõ về việc tuyển sỹ này, ta lại muốn hỏi một chút, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?
Đặng Nghĩa thở dài một tiếng, nói:
- Lần tuyển sỹ này thật sự là do Lưu Cảnh nhúng tay vào, không chỉ là hai châu Kinh, Ích, mà là cả thiên hạ, bất luận nghèo hèn, duy tài trọng dụng, cứ như vậy, người đọc sách trong thiên hạ đều bị lôi kéo đến Kinh Châu, nhưng trên thực tế, đây chỉ là một sự che đậy.
- Che đậy cái gì?
Khoái Việt không hiểu, hỏi.
- Người mà Lưu Cảnh chân chính muốn dùng, thật ra là vọng tộc các quận, giống như Bác Lăng Thôi thị, Dĩnh Xuyên Tuân thị, y phải đạt được sự ủng hộ của các sỹ tộc này, nhưng lại không thể làm lộ liễu, cho nên mới dùng "Bất luận nghèo hèn, duy tài trọng dụng" để che đậy, hiện tại không phải là lúc để yêu cầu sự công bằng, điều này, đệ tin rằng trong lòng của các đại thế gia đều hiểu được.
Khoái Việt gật gật đầu:
- Hiền đệ nói đúng, trên đường ta đã nghe một vài sỹ tử nói "Bất luận nghèo hèn, duy tài trọng dụng", ta cảm thấy có chút kỳ quái, nhược bằng Lưu Cảnh muốn có được thiên hạ, nhất định phải đạt được sự ủng hộ của các đại sỹ tộc trong thiên hạ, lúc này không thể đối xử bình đẳng, nếu thật sự đối xử bình đẳng, ngược lại sẽ chọc giận các đại thế gia, mất đi sự ủng hộ của bọn họ.
Đặng Nghĩa cười nói:
- Yên tâm đi! Lưu Cảnh sớm đã không còn là Cảnh công tử năm đó, đạo lý này y há có thể không hiểu, y muốn thanh danh, cũng muốn lợi ích thực tế, chuyện này và chuyện huynh trưởng đi nhậm chức Biệt giá Kinh Châu kỳ thật là một, một mặt là đối với triều đình, mà mặt khác là đối với thế gia thiên hạ, công khải thủ sỹ chẳng qua chỉ là một cái cớ thôi, cứ như vậy, thế gia trong thiên hạ đều có cơ hội phái con cháu đến Kinh Châu.
Khoái Việt không khỏi thở dài một tiếng, nói:
- Y thật là càng ngày càng lợi hại, ta không biết còn có thể thích ứng với y nữa hay không
Trong lòng Khoái Việt nặng trĩu, tràn đầy sự sầu lo đối với tiền đồ trước mắt.
Thời gian đến lúc công khai tuyển sỹ đã càng lúc càng gần, thành Tương Dương cũng càng trở nên náo nhiệt hơn, gần mười vạn sỹ tử đến từ các quận trong thiên hạ đều hội tụ tại một nơi, bởi vì không có chọn lựa, nên người đọc sách trong thiên hạ cứ chen chúc ùa vào, đương nhiên là cũng tốt xấu lẫn lộn.
Số sỹ tử đến Tương Dương càng lúc càng nhiều, vượt ngoài sự dự liệu của phía quan phủ Kinh Châu, các lữ xá lớn, thư viện, tàng thư quán đều chật ních người, quan phủ Kinh Châu cũng theo đó mà động viên khẩn cấp, sắp xếp cho các sỹ tử ở nhà dân còn trống ở Phàn Thành, cũng có tiền lương trợ cấp.
Nhưng không phải tất cả sỹ tử đều có xuất thân bần hàn, ngược lại, rất nhiều sỹ tử đều có xuất thân vọng tộc, bản thân gia đạo giàu có, lại có lại có thế chân vạc của các gia tộc trợ giúp, cho dù bọn họ đến Kinh Châu châu cũng dễ dàng được sống sung túc, khinh thường điều kiện trợ cấp ăn ngủ đơn sơ của quan phủ Kinh Châu, mỗi ngày đều ở trong tửu quán Phàn Thành, hằng ngày đều tự do đi lại.
Mười vạn sỹ tử tập hợp ở Tương Dương, thu hoạch lớn nhất lại là việc buôn bán ở Phàn Thành, nhân khẩu Phàn Thành giảm mạnh, trung tâm mậu dịch của Kinh Châu đã chuyển hướng đến khốn cảnh ở Giang Hạ và Giang Lăng, mà mười vạn sỹ tử đến, lại không thể nghi ngờ là đã cho Phàn Thành một cái cường tâm châm, khiến kinh doanh của các cửa hàng, tửu quán, thanh lâu, lữ xá vốn dĩ có chút heo hút lập tức trở nên sôi nổi hẳn lên.
Chính ngọ, trong tửu quán Vân Mộng ở Phàn Thành náo nhiệt lạ thường, tửu quán nằm gần thành nam, chiếm gần năm mẫu đất, cao ba tầng, có thể chứa được hai trăm người đồng thời đến dùng cơm, đường đến tửu quán là con đường cấp trung, bố trí bên trong đơn giản, thức ăn vừa ngon vừa rẻ, rất được các sỹ tử hoan nghênh.
Rất nhiều con cháu nhà giàu tuy hơi ngại nơi có cấp bậc thấp này, nhưng đây là nơi có tin tức nhiều nhất, đám con cháu nhà giàu cũng nguyện ý hạ mình đến nơi này dùng cơm, hỏi thăm tin tức.
Trong tửu quán kẻ đến người đi, các sỹ tử tụm năm tụm ba, cùng nhau dùng cơm, náo nhiệt vang trời, các tửu bảo mồ hôi nhễ nhại, bưng chén dĩa đầy thức ăn, hô đến khản cả giọng.
Một sỹ tử trẻ tuổi chen chúc đi qua:
- Làm phiền, xin nhường đường một chút!
Lầu hai đã đầy người, y muốn đi cầu thang lên lầu ba, lúc này, bên cạnh bỗng có người hô:
- Văn Nhược huynh!
Người sỹ tử trẻ tuổi quay đầu lại, chỉ thấy bên cửa sổ có người vẫy tay với y, y lập tức nhận ra, liền chen lên phía trước cười nói:
- Hóa ra Triệu Viễn huynh cũng ở đây!
- Văn Nhược đi một mình sao?
Sỹ tử trẻ tuổi gật gật đầu, lập tức mọi người liền nhường ra một chỗ ngồi, nhiệt tình đón tiếp y ngồi xuống uống rượu, sỹ tử trẻ tuổi cũng không khách khí, liền ngồi xuống.
Người sỹ tử Triệu Viễn này có tên là Thôi Thực, tự Triệu Viễn, là con cháu đích hệ của Bác Lăng Thôi thị, y vừa cười vừa giới thiệu với mọi người về sỹ tử trẻ tuổi này:
- Ta xin giới thiệu cho mọi người một chút, vị này là con cháu Dĩnh Xuyên Tuân gia, tên Chí, tự Văn Nhược, là đồng môn mười năm với ta, văn tài cực cao, là người nổi bật trong thế hệ tuổi trẻ Tuân gia.
Mọi người nghe nói y là con cháu Tuân thị, không khỏi kính nể, Tuân Du, Tuân Úc nổi danh thiên hạ, giúp cho Tuân gia trở thành thế gia được thiên hạ kính ngưỡng, có người thấp giọng thở dài:
- Danh môn thế gia đều đã đến, thì chúng ta còn hy vọng gì.
- Lời này của Vương huynh không đúng rồi, Kinh Châu bất luận quý tiện, duy tài trọng dụng, ai cũng có cơ hội, thi thố công bằng, ta nghe nói là cuộc thi có dán danh sách trúng tuyển.
Tin tức này khiến mọi người hưng phấn hẳn lên, mồm năm miệng mười hỏi:
- Triệu Viễn, tin tức này có thật không?
Thôi Thực cười nói:
- Hôm qua ta đặc biệt đến bái phỏng Từ trưởng sử, ngài và thúc phụ ta là hảo hữu khi còn ở Long Trung, vì vậy thúc phụ muốn để ta mang thư đến gửi cho Từ trưởng sử, nhưng Trưởng sử nói rõ cho ta biết, lần công khai tuyển sỹ này vô cùng nghiêm khắc, ngài không có khả năng giúp ta, để ta vẫn phải dựa vào thực học của mình mà đi thi, ngài chỉ lộ ra một chút tin tức, kỳ thi tổng cộng có hai đợt, một đợt là thi thư viện, thi đậu là có tư cách để ở lại thư viện tiếp tục đọc sách, tiền trợ cấp mỗi tháng đủ để nuôi sống vợ con, đợt thứ hai là thi tuyển quan, người thi đậu có thể trực tiếp được bổ nhiệm làm quan, chính miệng Từ trưởng sử nói cho ta biết, hai đợt thi này đều có dán danh sách trúng tuyển.
Lúc này bên cạnh đã có rất nhiều người vây quanh, lời nói của Thôi Thực khiến người ở bốn phía hoan hô, Thôi Thực lại cười mà không nói, lúc gần đi thúc phụ đã nói với y, công khai tuyển sỹ của Kinh Châu không đơn giản như vậy.
Hồi đầu năm châu nha Kinh Châu đã đổi tên thành Quân Chính thự nha, mà vào tháng tám lại lần nữa đổi tên thành phủ Phiêu Kỵ Tướng Quân, bỏ đi cái tên Quân Chính thự nha, nhưng vẫn giữ lại tên châu nha Kinh Châu.
Tấm biển vẫn được treo như cũ, nhưng chỉ có mười mấy người duy trì vận chuyển của châu nha, Lưu Cảnh kiêm nhiệm chức Kinh Châu Mục, quan lại quân chính còn lại đều dời đến phủ Phiêu Kỵ Tướng Quân, nhưng nơi lại không thay đổi, quân phủ nha môn vẫn là châu nha trước đây.
Quân phủ vốn định là tháng mười sẽ dời đến Ích Châu Thành Đô, nhưng bởi vì Tương Dương phải tiến hành công khai tuyển sỹ mà hoãn lại đến tháng mười một, sau này hai mùa đông xuân thì ở Thành Đô, hai mùa hạ thu thì trở về Tương Dương, vì vậy Tương Dương không mất đi địa vị trung tâm chính trị.
Điều có cùng đạo lý với việc triều đình có Hứa Đô và Nghiệp Đô, vì ổn định Hà Bắc và Hà Đông đoạt được từ trong tay Viên Thiệu, mà Tào Tháo đã dời đô đến Nghiệp Thành, Lưu Cảnh thì vì ổn định Ba Thục, mà thiết lập hai phủ Tướng Quân, hai người có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kỳ diệu.
Lúc này bên trong quân phủ đã náo loạn cả lên, các quan viên đều bận rộn sắp xếp đồ đạc, mặc dù đại bộ phận vật dụng không cần phải đem đến Thành Đô.
Nhưng vẫn có mấy ngàn rương côn văn cần dọn đến Thành Đô, những công văn này đều phải lập tức chuyển lên thuyền, xuôi theo gió vận chuyện đến Ba Thục.
Dưới sự hộ vệ của mấy trăm kỵ binh, một chiếc xe ngựa đang chậm rãi lái vào châu nha, cũng chính là phủ Phiêu Kỵ Tướng Quân bây giờ, đi xuyên qua quảng trường, dừng lại trước bậc tam cấp, một tên thân vệ tiến lên mở cửa xa, Lưu Cảnh xoay người từ trong xe ngựa đi xuống.
Một tháng qua, hắn vẫn ở Kinh Châu, đã đoạt được Ba Thục và Hán Trung, là lúc quân đội nghỉ ngơi, mà đối với Lưu Cảnh, thì là lúc phải chuyển sự chú ý từ quân sự đến chính vụ, hơn nữa đợt công khai tuyển sỹ sắp bắt đầu, sự tình trọng đại, Lưu Cảnh cũng vô cùng chú ý cuộc thi tuyển tài này.
Tiến vào quân phủ, hắn đi một mạch đến quan phòng của mình, vào quan phòng, một viên thư tá tiến lên thay hắn cởi chiếc áo ngoài ra, Lưu Cảnh hỏi:
- Bàng viện thừa đã đến chưa?
- Đã đến rồi, đang chờ Châu Mục triệu kiến!
- Mời y vào đi!
Bàng viện thừa chính là Viện thừa Bàng Thống của thư viện Kinh Châu, sau khi từ Vu Thành trở về Tương Dương, y đã ở trong nhà nghỉ ngơi gần một tháng.
Khi sự phẫn uất trong lòng biến mất, y lại có ý niệm cầu sỹ, chỉ là đã trải qua một phen suy nghĩ, y đã không còn mê muội tin vào Lưu Bị nữa, cũng không cho rằng sau khi Lưu Bị đến Giao Châu sẽ phát triển gì.
Y bắt đầu ý thức được tiền đồ sáng láng của Lưu Cảnh, tâm tư liền thay đổi, cũng hy vọng có thể cầu một chức quan ở Kinh Châu, chỉ có điều y không còn mặt mũi, không thể mở miệng, đúng lúc này, thúc phụ của y là Bàng Đức công mời y làm Viện thừa của thư viện Kinh Châu.
Thư viện Kinh Châu không phải là thư viện Lộc Môn của Bàng gia, mà là thư viện của quan phủ Kinh Châu, là học phủ cao nhất của quan phủ, Viện thừa cũng là quan chức năm trăm thạch, nếu không có sự đồng ý của Lưu Cảnh, thúc phụ cũng không làm chủ được việc này.
Trong lòng Bàng Thống hiểu rõ, y cũng liền ỡm ờ tiếp nhận sự bổ nhiệm này, lần nữa nhập sỹ làm quan, bắt đầu con đường làm quan mới.
Lần này Kinh Châu công khai tuyển sỹ, chính là do ba người phủ Tướng Quân là Trưởng sử Tòng sự Tưởng Uyển, Học chính Tế tửu Khoái Lương và Viện thừa thư viện Kinh Châu hợp tác phụ trách, bởi vì Khoái Lương tuổi tác đã cao, sức khỏe lại không tốt, thực tế là do hai người Bàng Thống và Tưởng Uyển toàn quyền phụ trách việc tuyển cử.
Bọn họ cũng điều phối mười mấy thủ hạ và hơn ba trăm binh sỹ, mặc dù là vậy, mỗi ngày vẫn bận từ sớm đến tối, ngay cả thời gian uống một ngụm nước cũng không có, tuy rằng chân không dừng bước, nhưng Bàng Thống lại cảm thấy vô cùng phong phú, nhất là y và Tưởng Uyển toàn quyền phụ trách việc chế định quy tắc, quyền lực cực kỳ lớn, cấp trên cũng không có can thiệp gì, điều này khiến Bàng Thống lần đầu tiên nếm trải tư vị của quyền lực.
Đây là lần đầu tiên gặp mặt Lưu Cảnh kể từ lúc Bàng Thống đảm nhiệm chức Viện thừa, trong lòng y cũng có chút khẩn trương, đi theo viên thư tá vội vã tiến vào quan phòng của Lưu Cảnh, chỉ thấy Lưu Cảnh đang khoanh tay đứng trước cửa sổ, chăm chú nhìn ra ngoài.
Nghĩ đến đây, Đặng Nghĩa liền khuyên nhủ:
- Hiện tại Lưu Cảnh đã không còn thỏa mãn với địa vị chư hầu một phương nữa, y bắt đầu muốn lập quan hệ với triều đình, đây chính là nguyên nhân huynh trưởng từ triều đình trở về Kinh Châu, bản thân đệ cảm thấy, một cơ hội khác của huynh trưởng cũng nằm trong đây, trợ giúp Lưu Cảnh dung hòa với triều đình, trợ giúp Kinh Châu và triều đình thành lập được mối quan hệ tốt đẹp, đây mới là điều huynh trưởng nên làm, mà không phải là chăm chú nhìn vào việc nội chính của Kinh Châu.
Khoái Việt im lặng không nói gì, lời khuyên của Đặng Nghĩa khiến lão có chút cảm giác sáng tỏ thông suốt, nhưng đồng thời, trong lòng lão lại có một loại cảm giác bi ai không hiểu được, chuyện như thế này rõ ràng không cần Đặng Nghĩa thức tỉnh mình, lẽ nào mình thật sự đã mất đi khứu giác quan trường rồi sao?
Dường như Đặng Nghĩa hiểu được tâm tư của lão, cười nói:
- Huynh trưởng không nên tự trách, đây chính là đương cục giả mê, bàng quan giả thanh (người trong cuộc thường mê muội, người ngoài cuộc thường tỉnh táo), tuy đệ ở Nam Dương, tin tức của Kinh Châu lại rất linh mẫn, đệ biết bây giờ Lưu Cảnh cần gì, mà huynh trưởng lại không biết, nếu không huynh trưởng vì sao phải tìm đệ?
Khoái Việt cũng nở nụ cười:
- Hiền đệ nói rất đúng, đúng là ta đã để tâm vào những việc vụn vặt, đa tạ hiền đệ chỉ điểm bến mê, vậy ta không quáy rầy nữa, tiếp tục nam hạ thôi.
Đặng Nghĩa suy nghĩ một hồi, nói:
- Hay là huynh trưởng ở chỗ đệ nghỉ một đêm, ngày mai cùng khuyển tử (cách gọi khiêm tốn con trai của mình) nam hạ.
Đặng Nghĩa chỉ chỉ vào đứa con Đặng Hồng đang đứng trong sân:
- Ngày mai nó cũng phải xuất phát đi Tương Dương tham gia tuyển sỹ, vừa hay có thể làm bạn đồng hành với huynh trưởng.
Khoái Việt vui vẻ cười nói:
- Việc này không thành vấn đề, chúng ta có thể chiếu cố cho nhau trên đường đi, hình như lần tuyển sỹ này của Tương Dương diễn ra với quy mô long trọng, ngay cả triều đình cũng bị kinh động, lúc ta sắp đi, rất nhiều đại thần đều hy vọng ta viết thư hồi báo, nói rõ về việc tuyển sỹ này, ta lại muốn hỏi một chút, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?
Đặng Nghĩa thở dài một tiếng, nói:
- Lần tuyển sỹ này thật sự là do Lưu Cảnh nhúng tay vào, không chỉ là hai châu Kinh, Ích, mà là cả thiên hạ, bất luận nghèo hèn, duy tài trọng dụng, cứ như vậy, người đọc sách trong thiên hạ đều bị lôi kéo đến Kinh Châu, nhưng trên thực tế, đây chỉ là một sự che đậy.
- Che đậy cái gì?
Khoái Việt không hiểu, hỏi.
- Người mà Lưu Cảnh chân chính muốn dùng, thật ra là vọng tộc các quận, giống như Bác Lăng Thôi thị, Dĩnh Xuyên Tuân thị, y phải đạt được sự ủng hộ của các sỹ tộc này, nhưng lại không thể làm lộ liễu, cho nên mới dùng "Bất luận nghèo hèn, duy tài trọng dụng" để che đậy, hiện tại không phải là lúc để yêu cầu sự công bằng, điều này, đệ tin rằng trong lòng của các đại thế gia đều hiểu được.
Khoái Việt gật gật đầu:
- Hiền đệ nói đúng, trên đường ta đã nghe một vài sỹ tử nói "Bất luận nghèo hèn, duy tài trọng dụng", ta cảm thấy có chút kỳ quái, nhược bằng Lưu Cảnh muốn có được thiên hạ, nhất định phải đạt được sự ủng hộ của các đại sỹ tộc trong thiên hạ, lúc này không thể đối xử bình đẳng, nếu thật sự đối xử bình đẳng, ngược lại sẽ chọc giận các đại thế gia, mất đi sự ủng hộ của bọn họ.
Đặng Nghĩa cười nói:
- Yên tâm đi! Lưu Cảnh sớm đã không còn là Cảnh công tử năm đó, đạo lý này y há có thể không hiểu, y muốn thanh danh, cũng muốn lợi ích thực tế, chuyện này và chuyện huynh trưởng đi nhậm chức Biệt giá Kinh Châu kỳ thật là một, một mặt là đối với triều đình, mà mặt khác là đối với thế gia thiên hạ, công khải thủ sỹ chẳng qua chỉ là một cái cớ thôi, cứ như vậy, thế gia trong thiên hạ đều có cơ hội phái con cháu đến Kinh Châu.
Khoái Việt không khỏi thở dài một tiếng, nói:
- Y thật là càng ngày càng lợi hại, ta không biết còn có thể thích ứng với y nữa hay không
Trong lòng Khoái Việt nặng trĩu, tràn đầy sự sầu lo đối với tiền đồ trước mắt.
Thời gian đến lúc công khai tuyển sỹ đã càng lúc càng gần, thành Tương Dương cũng càng trở nên náo nhiệt hơn, gần mười vạn sỹ tử đến từ các quận trong thiên hạ đều hội tụ tại một nơi, bởi vì không có chọn lựa, nên người đọc sách trong thiên hạ cứ chen chúc ùa vào, đương nhiên là cũng tốt xấu lẫn lộn.
Số sỹ tử đến Tương Dương càng lúc càng nhiều, vượt ngoài sự dự liệu của phía quan phủ Kinh Châu, các lữ xá lớn, thư viện, tàng thư quán đều chật ních người, quan phủ Kinh Châu cũng theo đó mà động viên khẩn cấp, sắp xếp cho các sỹ tử ở nhà dân còn trống ở Phàn Thành, cũng có tiền lương trợ cấp.
Nhưng không phải tất cả sỹ tử đều có xuất thân bần hàn, ngược lại, rất nhiều sỹ tử đều có xuất thân vọng tộc, bản thân gia đạo giàu có, lại có lại có thế chân vạc của các gia tộc trợ giúp, cho dù bọn họ đến Kinh Châu châu cũng dễ dàng được sống sung túc, khinh thường điều kiện trợ cấp ăn ngủ đơn sơ của quan phủ Kinh Châu, mỗi ngày đều ở trong tửu quán Phàn Thành, hằng ngày đều tự do đi lại.
Mười vạn sỹ tử tập hợp ở Tương Dương, thu hoạch lớn nhất lại là việc buôn bán ở Phàn Thành, nhân khẩu Phàn Thành giảm mạnh, trung tâm mậu dịch của Kinh Châu đã chuyển hướng đến khốn cảnh ở Giang Hạ và Giang Lăng, mà mười vạn sỹ tử đến, lại không thể nghi ngờ là đã cho Phàn Thành một cái cường tâm châm, khiến kinh doanh của các cửa hàng, tửu quán, thanh lâu, lữ xá vốn dĩ có chút heo hút lập tức trở nên sôi nổi hẳn lên.
Chính ngọ, trong tửu quán Vân Mộng ở Phàn Thành náo nhiệt lạ thường, tửu quán nằm gần thành nam, chiếm gần năm mẫu đất, cao ba tầng, có thể chứa được hai trăm người đồng thời đến dùng cơm, đường đến tửu quán là con đường cấp trung, bố trí bên trong đơn giản, thức ăn vừa ngon vừa rẻ, rất được các sỹ tử hoan nghênh.
Rất nhiều con cháu nhà giàu tuy hơi ngại nơi có cấp bậc thấp này, nhưng đây là nơi có tin tức nhiều nhất, đám con cháu nhà giàu cũng nguyện ý hạ mình đến nơi này dùng cơm, hỏi thăm tin tức.
Trong tửu quán kẻ đến người đi, các sỹ tử tụm năm tụm ba, cùng nhau dùng cơm, náo nhiệt vang trời, các tửu bảo mồ hôi nhễ nhại, bưng chén dĩa đầy thức ăn, hô đến khản cả giọng.
Một sỹ tử trẻ tuổi chen chúc đi qua:
- Làm phiền, xin nhường đường một chút!
Lầu hai đã đầy người, y muốn đi cầu thang lên lầu ba, lúc này, bên cạnh bỗng có người hô:
- Văn Nhược huynh!
Người sỹ tử trẻ tuổi quay đầu lại, chỉ thấy bên cửa sổ có người vẫy tay với y, y lập tức nhận ra, liền chen lên phía trước cười nói:
- Hóa ra Triệu Viễn huynh cũng ở đây!
- Văn Nhược đi một mình sao?
Sỹ tử trẻ tuổi gật gật đầu, lập tức mọi người liền nhường ra một chỗ ngồi, nhiệt tình đón tiếp y ngồi xuống uống rượu, sỹ tử trẻ tuổi cũng không khách khí, liền ngồi xuống.
Người sỹ tử Triệu Viễn này có tên là Thôi Thực, tự Triệu Viễn, là con cháu đích hệ của Bác Lăng Thôi thị, y vừa cười vừa giới thiệu với mọi người về sỹ tử trẻ tuổi này:
- Ta xin giới thiệu cho mọi người một chút, vị này là con cháu Dĩnh Xuyên Tuân gia, tên Chí, tự Văn Nhược, là đồng môn mười năm với ta, văn tài cực cao, là người nổi bật trong thế hệ tuổi trẻ Tuân gia.
Mọi người nghe nói y là con cháu Tuân thị, không khỏi kính nể, Tuân Du, Tuân Úc nổi danh thiên hạ, giúp cho Tuân gia trở thành thế gia được thiên hạ kính ngưỡng, có người thấp giọng thở dài:
- Danh môn thế gia đều đã đến, thì chúng ta còn hy vọng gì.
- Lời này của Vương huynh không đúng rồi, Kinh Châu bất luận quý tiện, duy tài trọng dụng, ai cũng có cơ hội, thi thố công bằng, ta nghe nói là cuộc thi có dán danh sách trúng tuyển.
Tin tức này khiến mọi người hưng phấn hẳn lên, mồm năm miệng mười hỏi:
- Triệu Viễn, tin tức này có thật không?
Thôi Thực cười nói:
- Hôm qua ta đặc biệt đến bái phỏng Từ trưởng sử, ngài và thúc phụ ta là hảo hữu khi còn ở Long Trung, vì vậy thúc phụ muốn để ta mang thư đến gửi cho Từ trưởng sử, nhưng Trưởng sử nói rõ cho ta biết, lần công khai tuyển sỹ này vô cùng nghiêm khắc, ngài không có khả năng giúp ta, để ta vẫn phải dựa vào thực học của mình mà đi thi, ngài chỉ lộ ra một chút tin tức, kỳ thi tổng cộng có hai đợt, một đợt là thi thư viện, thi đậu là có tư cách để ở lại thư viện tiếp tục đọc sách, tiền trợ cấp mỗi tháng đủ để nuôi sống vợ con, đợt thứ hai là thi tuyển quan, người thi đậu có thể trực tiếp được bổ nhiệm làm quan, chính miệng Từ trưởng sử nói cho ta biết, hai đợt thi này đều có dán danh sách trúng tuyển.
Lúc này bên cạnh đã có rất nhiều người vây quanh, lời nói của Thôi Thực khiến người ở bốn phía hoan hô, Thôi Thực lại cười mà không nói, lúc gần đi thúc phụ đã nói với y, công khai tuyển sỹ của Kinh Châu không đơn giản như vậy.
Hồi đầu năm châu nha Kinh Châu đã đổi tên thành Quân Chính thự nha, mà vào tháng tám lại lần nữa đổi tên thành phủ Phiêu Kỵ Tướng Quân, bỏ đi cái tên Quân Chính thự nha, nhưng vẫn giữ lại tên châu nha Kinh Châu.
Tấm biển vẫn được treo như cũ, nhưng chỉ có mười mấy người duy trì vận chuyển của châu nha, Lưu Cảnh kiêm nhiệm chức Kinh Châu Mục, quan lại quân chính còn lại đều dời đến phủ Phiêu Kỵ Tướng Quân, nhưng nơi lại không thay đổi, quân phủ nha môn vẫn là châu nha trước đây.
Quân phủ vốn định là tháng mười sẽ dời đến Ích Châu Thành Đô, nhưng bởi vì Tương Dương phải tiến hành công khai tuyển sỹ mà hoãn lại đến tháng mười một, sau này hai mùa đông xuân thì ở Thành Đô, hai mùa hạ thu thì trở về Tương Dương, vì vậy Tương Dương không mất đi địa vị trung tâm chính trị.
Điều có cùng đạo lý với việc triều đình có Hứa Đô và Nghiệp Đô, vì ổn định Hà Bắc và Hà Đông đoạt được từ trong tay Viên Thiệu, mà Tào Tháo đã dời đô đến Nghiệp Thành, Lưu Cảnh thì vì ổn định Ba Thục, mà thiết lập hai phủ Tướng Quân, hai người có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kỳ diệu.
Lúc này bên trong quân phủ đã náo loạn cả lên, các quan viên đều bận rộn sắp xếp đồ đạc, mặc dù đại bộ phận vật dụng không cần phải đem đến Thành Đô.
Nhưng vẫn có mấy ngàn rương côn văn cần dọn đến Thành Đô, những công văn này đều phải lập tức chuyển lên thuyền, xuôi theo gió vận chuyện đến Ba Thục.
Dưới sự hộ vệ của mấy trăm kỵ binh, một chiếc xe ngựa đang chậm rãi lái vào châu nha, cũng chính là phủ Phiêu Kỵ Tướng Quân bây giờ, đi xuyên qua quảng trường, dừng lại trước bậc tam cấp, một tên thân vệ tiến lên mở cửa xa, Lưu Cảnh xoay người từ trong xe ngựa đi xuống.
Một tháng qua, hắn vẫn ở Kinh Châu, đã đoạt được Ba Thục và Hán Trung, là lúc quân đội nghỉ ngơi, mà đối với Lưu Cảnh, thì là lúc phải chuyển sự chú ý từ quân sự đến chính vụ, hơn nữa đợt công khai tuyển sỹ sắp bắt đầu, sự tình trọng đại, Lưu Cảnh cũng vô cùng chú ý cuộc thi tuyển tài này.
Tiến vào quân phủ, hắn đi một mạch đến quan phòng của mình, vào quan phòng, một viên thư tá tiến lên thay hắn cởi chiếc áo ngoài ra, Lưu Cảnh hỏi:
- Bàng viện thừa đã đến chưa?
- Đã đến rồi, đang chờ Châu Mục triệu kiến!
- Mời y vào đi!
Bàng viện thừa chính là Viện thừa Bàng Thống của thư viện Kinh Châu, sau khi từ Vu Thành trở về Tương Dương, y đã ở trong nhà nghỉ ngơi gần một tháng.
Khi sự phẫn uất trong lòng biến mất, y lại có ý niệm cầu sỹ, chỉ là đã trải qua một phen suy nghĩ, y đã không còn mê muội tin vào Lưu Bị nữa, cũng không cho rằng sau khi Lưu Bị đến Giao Châu sẽ phát triển gì.
Y bắt đầu ý thức được tiền đồ sáng láng của Lưu Cảnh, tâm tư liền thay đổi, cũng hy vọng có thể cầu một chức quan ở Kinh Châu, chỉ có điều y không còn mặt mũi, không thể mở miệng, đúng lúc này, thúc phụ của y là Bàng Đức công mời y làm Viện thừa của thư viện Kinh Châu.
Thư viện Kinh Châu không phải là thư viện Lộc Môn của Bàng gia, mà là thư viện của quan phủ Kinh Châu, là học phủ cao nhất của quan phủ, Viện thừa cũng là quan chức năm trăm thạch, nếu không có sự đồng ý của Lưu Cảnh, thúc phụ cũng không làm chủ được việc này.
Trong lòng Bàng Thống hiểu rõ, y cũng liền ỡm ờ tiếp nhận sự bổ nhiệm này, lần nữa nhập sỹ làm quan, bắt đầu con đường làm quan mới.
Lần này Kinh Châu công khai tuyển sỹ, chính là do ba người phủ Tướng Quân là Trưởng sử Tòng sự Tưởng Uyển, Học chính Tế tửu Khoái Lương và Viện thừa thư viện Kinh Châu hợp tác phụ trách, bởi vì Khoái Lương tuổi tác đã cao, sức khỏe lại không tốt, thực tế là do hai người Bàng Thống và Tưởng Uyển toàn quyền phụ trách việc tuyển cử.
Bọn họ cũng điều phối mười mấy thủ hạ và hơn ba trăm binh sỹ, mặc dù là vậy, mỗi ngày vẫn bận từ sớm đến tối, ngay cả thời gian uống một ngụm nước cũng không có, tuy rằng chân không dừng bước, nhưng Bàng Thống lại cảm thấy vô cùng phong phú, nhất là y và Tưởng Uyển toàn quyền phụ trách việc chế định quy tắc, quyền lực cực kỳ lớn, cấp trên cũng không có can thiệp gì, điều này khiến Bàng Thống lần đầu tiên nếm trải tư vị của quyền lực.
Đây là lần đầu tiên gặp mặt Lưu Cảnh kể từ lúc Bàng Thống đảm nhiệm chức Viện thừa, trong lòng y cũng có chút khẩn trương, đi theo viên thư tá vội vã tiến vào quan phòng của Lưu Cảnh, chỉ thấy Lưu Cảnh đang khoanh tay đứng trước cửa sổ, chăm chú nhìn ra ngoài.