Mã Đại đi đã hơn một canh giờ, theo Mã Siêu tính toán thì hắn đã sớm trở về, nhưng không có chút tin tức nào, khiến hắn bồn chồn không yên, khoanh tay chậm rãi đi đến cửa sổ, chăm chú nhìn cây đào trụi còn vài cọng lá trong hậu viện, một tháng nữa đã là năm mới, nhưng vợ con hắn đã chết ở Ký huyện ngay cả một tấm bia mộ cũng không có.
Mã Siêu cúi đầu thở dài trong lòng, hắn cảm thấy chưa bao giừ mệt mỏi như thế này, chuyện cũ đang nhanh chóng rời xa hắn, thậm chí hắn còn không muốn nhớ đến, trí nhớ cũng bắt đầu mơ hồ.
Lúc này, từ trong sân truyền đến tiếng kêu hoảng sợ của chưởng quầy:
- Hai vị khách quý, Châu Mục của chúng ta đến rồi!
Vừa dứt lời, truyền tới một tràng tiếng bước chân bịch bịch, Mã Siêu quay đầu, chỉ thấy trong viện có một đám binh lính đi vào, Mã Đại phía trước dẫn đường, theo sao là một nam tử trẻ tuổi dáng người khôi ngô đầu đội kim quan, mặc trường bào màu tím, eo thắt đai ngọc, đôi mắt sáng ngời, khí phách oai hùng.
Mã Siêu lần đầu gặp Lưu Cảnh nhưng không cần giới thiệu cũng đoán được người kia chính là Lưu Cảnh uy danh hiển hách, không ngờ tự mình đến thăm hỏi mình, làm cho Mã Siêu cực kì cảm đọng, vội quỳ xuống, Bàng Đức và đám tuỳ tùng cũng quỳ xuống một bên.
- Tướng mạt lộ Mã Siêu bái kiến Châu Mục!
Lưu Cảnh lần đầu gặp Mã Siêu, chỉ thấy Mã Siêu mặt mày như ngọc, tuấn mỹ dị thường, dáng người hùng vĩ cao lớn, tuy mặc áo bào đen của thương nhân, nhưng không thể che dấu khí chất siêu quần, trong lòng hắn không khỏi thầm khen, quả không hổ là Cẩm Mã Siêu, danh bất hư truyền.
Hắn vội nâng Mã Siêu dậy, mời đám người Bàng Đức đứng lên, rồi mới cười nói với Mã Siêu:
- Không biết huynh trưởng đến Quan Trung, tiểu đệ không thể từ xa tiếp đón, huynh trưởng đừng trách.
Mã Siêu hổ thẹn nói:
- Châu Mục đừng thế, Mã Siệu hổ thẹn không dám nhận!
Lưu Cảnh biết rõ, đây chỉ là những lời khách sáo xã giao, nhưng nếu nâng Mã Siêu lên cao quá, sau này sẽ khó quản, mà Mã Siêu cũng nhận là bại tướng, như vậy không cần phải quá khách khí với hắn.
Lưu Cảnh liền không nhường nữa, mời Mã Siêu, Mã Đại, Bàng Đức ngồi xuống, lúc này, chưởng quầy bưng tới mấy bát canh nóng, Lưu Cảnh uống một ngụm rồi nói với Mã Siêu:
- Sáng nay, ta cũng nhận được tin bồ câu từ Trường An, đội quân Tào Tháo đã về Trường An. Ta biết, các ngươi tại Thiên Thuỷ đã gặp tình huống bất lợi, nhưng lại không rõ tình hình cụ thể, trong lòng đang lo lắng, vừa lúc các ngươi tới đây, ta và nhị tướng quân đã nói chuyện, nhưng không thể trợ giúp các ngươi, thật sự vô cùng áy náy.
Mã Siêu lắc đầu:
- Nhưng cũng do Mã Siêu không biết lượng sức, nên hai lần thua trong tay Tào Tháo, cơ nghiệp bị nhổ tận gốc, hiện giờ chỉ là một tướng lĩnh bình thường, Châu Mục cũng không cần dùng lễ bình đẳng đãi ta, Mã Siêu tự biết mình, bái cầu Châu Mục.
Mã Siêu lại lần nữa khẩn cầu hắn mà bỏ qua danh phận chư hầu, đây cũng là điều hiển nhiên, nếu muốn Lưu Cảnh thu nhận, thì phải biết khép nép, hạ thấp thân phận, Lưu Cảnh cũng không phải Lưu Biểu, cũng giống như lúc thu dụng Lưu Bị, nếu chính mình không biết tốt xấu, còn muốn địa vị bình đẳng, tất nhiên sẽ bị Lưu Cảnh âm thầm giết chết.
Lưu Cảnh khẽ cười, thấy Mã Siêu tự biết mình biết người hắn rất vừa lòng, hắn trầm ngâm nói:
- Chúng ta vừa lấy được Ba Thục, bên trong còn nhiều điều không ổn, không thể lập tức dụng binh ở Quan Trung, nhanh nhất cũng phải mùa xuân sang năm, mới tiến công Quan Trung, hiện tại tạm nghỉ ngơi lấy sức, nếu Mạnh Khởi không chê, tạm thời uỷ khuất nhận chức Trung Lang tướng, hiệp trợ làm phó Triệu Vân tướng quân ở Nam Trịnh luyện binh. Triệu tướng quân đã đi thành đô thăm người thân, qua mấy ngày nữa sẽ về, mong rằng Mạnh Khởi có thể giúp ta huấn luyện kỵ binh.
Mã Siêu cũng không trông mong Lưu Cảnh sẽ lập tức giao cho hắn mang binh trấn thủ một phương, hắn biết mình không thể nào so với Hoàng Trung, Triệu Vân, phong làm Trung Lang tướng chính là đồng cấp với Ngô Ý, Cam Ninh, đây là nhượng bộ lớn nhất của Lưu Cảnh, cũng là cho hắn mặt mũi, nếu không cho dù Lưu Cảnh có lưu, thì các chư tướng ở Kinh Châu cũng không dung hắn.
Trong lòng Mã Siêu cảm kích, vội quỳ xuống ôm quyền nói:
- Từ hôm nay, Mã Mạnh Khởi chính là đại tướng dưới trướng Châu Mục, nguyện vì Châu Mục máu chảy đầu rơi, đến chết mới thôi!
Lưu Cảnh người to, vội nâng hắn dậy:
- Sau này chúng ta là người một nhà.
Rồi hắn quay qua nói với Mã Đại, Bàng Đức:
- Dựa theo quy củ của Kinh Châu, Mạnh Khởi à Trung Lang tướng, hai vị tướng quân phải xuống hai cấp nhưng hôm nay ta phá lệ bổ nhiệm, hai vị có thể làm phó Giáo uý, hiệp trợ cho Mạnh Khởi tướng quân.
Bàng Đức, Mã Đại vội vàng thi lễ:
- Đa tạ Châu Mục ban thưởng, nguyện vì Châu Mục phục vụ!
Lưu Cảnh lại mời đám người Mã Siêu ngồi xuống, giới thiện bọn hắn với Ngô Ý và Doãn Mặc, Doãn Mặc cười nói:
- Mã tướng quân gia nhập Kinh Châu, chỉ sợ Nguỵ tướng quân lại kêu khổ
Mã Siêu khó hiểu, vội hỏi:
- Ý Doãn tiên sinh là sao?
Không đợi Doãn Mặc mở miệng, Lưu Cảnh cười tủm tỉm nói:
- Kinh Châu vốn có ngũ hổ thượng tướng, theo thứ tự là Tử Long, Hán Thăng, Hưng Bá, Văn Sính, Nguỵ Diên, hiện tại Mạnh Khởi gia nhập, thứ tự phải thay đổi rồi, Mạnh Khởi ít nhất phải xếp ở vị trí thứ hai, như vậy vị trí cuối vùng do Văn Trọng Nghiệp và Nguỵ Văn Trường tranh nhau, Nguỵ Diên có phần nhỉnh hơn, nhưng quân Kinh Châu không chấp nhận, cho nên Nguỵ Diên chỉ có thể rời khỏi ngũ hổ tướng.
Mã Siêu cười khổ:
- Chư tướng đều có công lớn cho Kinh Châu, vi thần mới tới, không dám sánh vai cùng các vị đại tướng, càng không dám tổn hại thanh danh Nguỵ tướng quân.
Lưu Cảnh cười:
- Đây là xếp hạng võ lực, không có quan hệ tới công lao, hơn nữa chỉ là lưu truyền trong quân, không có công bố chính thức gì, nếu phải nhận định, Lưu Cảnh ta ít nhất cũng trong hàng ngũ hổ tướng, Văn Sính còn không có cửa, cho nên Mạnh Khởi đừng quá để ý.
- Vi thần hiểu rồi, cảm ơn Châu Mục đã nhắc nhở!
Lưu Cảnh gật đầu:
- Được rồi! Thu thập đồ đạc, chúng ta về quân doanh, lều của Mã tướng quân đã chuẩn bị xong.
Nói đến đây, khoé mắt Lưu Cảnh lại liếc qua Bàng Đức, đây mới là đại tướng văn võ toàn tài, võ nghệ có thể xếp vào ngũ hổ, chỉ có điều hắn tạm thời chưa thể dùng được.
Mã Siêu vội vàng cùng mọi người đi theo Lưu Cảnh về quân doanh
Đám người Mã Siêu do Ngô Ý phụ trách an bài, Lưu Cảnh sẽ không hỏi tới nữa, hắn về lều lớn của chính mình, lúc này Doãn Mặc cũng tiến vào, khom người nói:
- Châu Mục kiếm vi thần có việc chi?
Lưu Cảnh gật đầu, hỏi:
- Chuyện Mã Siêu quy hàng, tiên sinh thấy sao?
Doãn Mặc trầm tư rồi nói:
- Thần thấy Mã Siêu quy hàng cũng không phải vì tâm phục khẩu phục Châu Mục, mà là hắn cùng đường, bất đắc dĩ mới hàng, lúc Châu Mục nói hắn hiệp trợ Triệu tướng quân, ta xem trong mắt hắn có chút thất vọng, phỏng chừng hắn hy vọng Châu Mục có thể cho hắn độc trấn một phương, bởi vậy có thể suy đoán, hắn kỳ thật vẫn còn mộng chư hầu, sẽ có ngày, hắn yêu cầu trấn thủ Tây Lương.
Lưu Cảnh gật đầu:
- Ánh mắt của tiên sinh quả nhiên cơ trí, ta cũng có cảm giác này, tuy nhiên dùng người thì không nên quá keo kiệt, ta sẽ cho hắn một năm thử thách, tương lai ta cũng cho hắn một cơ hội trấn thủ một phương, chỉ có điều hắn khởi binh bức tử phụ thân, danh tiết có thiệt, nếu lập tức trọng dụng hắn, sẽ bị nngườ thiên hạ dèm pha, cho nên ta tạm thời không thể ra mặt cho hắn cơ hội, tiên sinh có cơ hội ám chỉ cho hắn một chút, để hắn hiểu rõ điều này.
- Vi thần nhớ kỹ, nhưng vi thần cũng có một đề nghị.
- Đề nghị gì?
Lưu Cảnh hỏi.
Doãn Mặc cười nói:
- Thần nghe nói thê nhi Mã Siêu đều đã chết, thần thấy chị của Hổ tướng quân thủ tiết mấy năm, vả lại chưa từng sinh con nếu tác hợp bọn họ, một là lôi kéo, hai là cho Mã Siêu có dòng nối dỗi, chỉ cần hắn có con, thì khống chế hắn rất dễ.
Tỷ tỷ của Lưu Hổ là Lưu Cúc, tuổi chừng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, có vài phần tư sắc, trước gả cho Hoắc Đốc anh của Hoắc Tuấn. Hoắc Đốc đã chết mấy năm trước, Lưu Thị thủ tiết đến nay, nàng không có con cái, người nhà nhiều lần thay nàng tuyển hôn phu, nhưng không chọn được người thích hợp.
Lưu Cảnh vốn định gán nàng cho Triệu Vân, nhưng Triệu Vân lại thích Lỹ Tĩnh, muốn cưới nàng làm vợ. Hiện tại Doãn Mặc đề xuất cho Mã Siêu, lập tức nhắc nhở Lưu Cảnh, đây đúng là một hôn nhân hoàn hảo, Mã Siêu tuấn tú lịch sự, võ nghệ danh chấn thiên hạ, Lưu Cúc tuyệt đối vừa ý, chỉ là không biết Mã Siêu có vừa ý hay không?
Lưu Cảnh nghĩ một chút cười nói:
- Chuyện này không cần vội vã, qua mấy ngày nữa để ta thăm dò ý của Mã Siêu, nếu Mã Siêu đồng ý, thì sang năm, ta sẽ cho bọn họ gặp mặt, rồi bàn chuyện kết hôn.
Doãn Mặc cười ha hả:
- Châu Mục yên tâm, ta sẽ dò xét thử.
Lúc này, Doãn Mặc nghĩ tới một chuyện, thấp giọng đề nghị:
- Mã Đại và Bàng Đức là nhân tài, Châu Mục nếu không tiện trọng dụng Mã Siêu, có thể trọng dụng hai người, nếu làm thế họ sẽ tự động nhớ ơn Châu Mục, chỉ cần Mã Siêu không có hai người này đi theo, lòng tự lập hắn cũng nhạt dần, Châu Mục thấy thế nào?
Lưu Cảnh gật đầu trong lịch sử Mã Đại và Bàng Đức đều là tướng trung nghĩa, có thể trọng dụng:
- Tiên Sinh nói rất có lý, lòng ta sẽ nhớ kỹ, khi tấn công Quan Trung, sẽ trọng dụng bọn họ.
- Vi thần cáo lui!
Doãn Mặc thi lễ, lui xuống.
Lưu Cảnh khoanh tay đi đến cửa lều, trong lòng rất cao hứng, lần này Tào Tháo công phá Mã Siêu, cũng là thay mình dọn sạch hậu hoạn Tây Lương, về mặc khác mình thu được tới ba viên mãnh tướng, tuy rằng Mã Siêu không tâm phục khẩu phục, nhưng với thủ đoạn vừa ân vừa uy, tin tưởng Mã Siêu nhất định sẽ thành viên đại tướng đắc lực của mình.
Mã Siêu dũng mãnh, nhưng tiếc là không có mưu trí, nhưng bên cạnh mình mưu sĩ đông, hoàn toàn có thể bù được khuyết điểm đó, quan trọng hơn, Mã Siêu cực giỏi về luyện binh, có thể thay mình huấn luyện ra một đội binh kỵ binh Tây Lương thì có thể chống Hổ Báo kỵ của Tào Tháo rồi.
Phương Bắc không giống phía nam, đắt bằng kỵ binh lại càng trọng yếu, nếu không có một đội kỵ binh mạnh, thì sao có thể tranh đoạt thiên hạ.
Nghĩ vậy, khoé miệng Lưu Cảnh không khỏi lộ ra một nụ cười đắc ý.
Mã Siêu cúi đầu thở dài trong lòng, hắn cảm thấy chưa bao giừ mệt mỏi như thế này, chuyện cũ đang nhanh chóng rời xa hắn, thậm chí hắn còn không muốn nhớ đến, trí nhớ cũng bắt đầu mơ hồ.
Lúc này, từ trong sân truyền đến tiếng kêu hoảng sợ của chưởng quầy:
- Hai vị khách quý, Châu Mục của chúng ta đến rồi!
Vừa dứt lời, truyền tới một tràng tiếng bước chân bịch bịch, Mã Siêu quay đầu, chỉ thấy trong viện có một đám binh lính đi vào, Mã Đại phía trước dẫn đường, theo sao là một nam tử trẻ tuổi dáng người khôi ngô đầu đội kim quan, mặc trường bào màu tím, eo thắt đai ngọc, đôi mắt sáng ngời, khí phách oai hùng.
Mã Siêu lần đầu gặp Lưu Cảnh nhưng không cần giới thiệu cũng đoán được người kia chính là Lưu Cảnh uy danh hiển hách, không ngờ tự mình đến thăm hỏi mình, làm cho Mã Siêu cực kì cảm đọng, vội quỳ xuống, Bàng Đức và đám tuỳ tùng cũng quỳ xuống một bên.
- Tướng mạt lộ Mã Siêu bái kiến Châu Mục!
Lưu Cảnh lần đầu gặp Mã Siêu, chỉ thấy Mã Siêu mặt mày như ngọc, tuấn mỹ dị thường, dáng người hùng vĩ cao lớn, tuy mặc áo bào đen của thương nhân, nhưng không thể che dấu khí chất siêu quần, trong lòng hắn không khỏi thầm khen, quả không hổ là Cẩm Mã Siêu, danh bất hư truyền.
Hắn vội nâng Mã Siêu dậy, mời đám người Bàng Đức đứng lên, rồi mới cười nói với Mã Siêu:
- Không biết huynh trưởng đến Quan Trung, tiểu đệ không thể từ xa tiếp đón, huynh trưởng đừng trách.
Mã Siêu hổ thẹn nói:
- Châu Mục đừng thế, Mã Siệu hổ thẹn không dám nhận!
Lưu Cảnh biết rõ, đây chỉ là những lời khách sáo xã giao, nhưng nếu nâng Mã Siêu lên cao quá, sau này sẽ khó quản, mà Mã Siêu cũng nhận là bại tướng, như vậy không cần phải quá khách khí với hắn.
Lưu Cảnh liền không nhường nữa, mời Mã Siêu, Mã Đại, Bàng Đức ngồi xuống, lúc này, chưởng quầy bưng tới mấy bát canh nóng, Lưu Cảnh uống một ngụm rồi nói với Mã Siêu:
- Sáng nay, ta cũng nhận được tin bồ câu từ Trường An, đội quân Tào Tháo đã về Trường An. Ta biết, các ngươi tại Thiên Thuỷ đã gặp tình huống bất lợi, nhưng lại không rõ tình hình cụ thể, trong lòng đang lo lắng, vừa lúc các ngươi tới đây, ta và nhị tướng quân đã nói chuyện, nhưng không thể trợ giúp các ngươi, thật sự vô cùng áy náy.
Mã Siêu lắc đầu:
- Nhưng cũng do Mã Siêu không biết lượng sức, nên hai lần thua trong tay Tào Tháo, cơ nghiệp bị nhổ tận gốc, hiện giờ chỉ là một tướng lĩnh bình thường, Châu Mục cũng không cần dùng lễ bình đẳng đãi ta, Mã Siêu tự biết mình, bái cầu Châu Mục.
Mã Siêu lại lần nữa khẩn cầu hắn mà bỏ qua danh phận chư hầu, đây cũng là điều hiển nhiên, nếu muốn Lưu Cảnh thu nhận, thì phải biết khép nép, hạ thấp thân phận, Lưu Cảnh cũng không phải Lưu Biểu, cũng giống như lúc thu dụng Lưu Bị, nếu chính mình không biết tốt xấu, còn muốn địa vị bình đẳng, tất nhiên sẽ bị Lưu Cảnh âm thầm giết chết.
Lưu Cảnh khẽ cười, thấy Mã Siêu tự biết mình biết người hắn rất vừa lòng, hắn trầm ngâm nói:
- Chúng ta vừa lấy được Ba Thục, bên trong còn nhiều điều không ổn, không thể lập tức dụng binh ở Quan Trung, nhanh nhất cũng phải mùa xuân sang năm, mới tiến công Quan Trung, hiện tại tạm nghỉ ngơi lấy sức, nếu Mạnh Khởi không chê, tạm thời uỷ khuất nhận chức Trung Lang tướng, hiệp trợ làm phó Triệu Vân tướng quân ở Nam Trịnh luyện binh. Triệu tướng quân đã đi thành đô thăm người thân, qua mấy ngày nữa sẽ về, mong rằng Mạnh Khởi có thể giúp ta huấn luyện kỵ binh.
Mã Siêu cũng không trông mong Lưu Cảnh sẽ lập tức giao cho hắn mang binh trấn thủ một phương, hắn biết mình không thể nào so với Hoàng Trung, Triệu Vân, phong làm Trung Lang tướng chính là đồng cấp với Ngô Ý, Cam Ninh, đây là nhượng bộ lớn nhất của Lưu Cảnh, cũng là cho hắn mặt mũi, nếu không cho dù Lưu Cảnh có lưu, thì các chư tướng ở Kinh Châu cũng không dung hắn.
Trong lòng Mã Siêu cảm kích, vội quỳ xuống ôm quyền nói:
- Từ hôm nay, Mã Mạnh Khởi chính là đại tướng dưới trướng Châu Mục, nguyện vì Châu Mục máu chảy đầu rơi, đến chết mới thôi!
Lưu Cảnh người to, vội nâng hắn dậy:
- Sau này chúng ta là người một nhà.
Rồi hắn quay qua nói với Mã Đại, Bàng Đức:
- Dựa theo quy củ của Kinh Châu, Mạnh Khởi à Trung Lang tướng, hai vị tướng quân phải xuống hai cấp nhưng hôm nay ta phá lệ bổ nhiệm, hai vị có thể làm phó Giáo uý, hiệp trợ cho Mạnh Khởi tướng quân.
Bàng Đức, Mã Đại vội vàng thi lễ:
- Đa tạ Châu Mục ban thưởng, nguyện vì Châu Mục phục vụ!
Lưu Cảnh lại mời đám người Mã Siêu ngồi xuống, giới thiện bọn hắn với Ngô Ý và Doãn Mặc, Doãn Mặc cười nói:
- Mã tướng quân gia nhập Kinh Châu, chỉ sợ Nguỵ tướng quân lại kêu khổ
Mã Siêu khó hiểu, vội hỏi:
- Ý Doãn tiên sinh là sao?
Không đợi Doãn Mặc mở miệng, Lưu Cảnh cười tủm tỉm nói:
- Kinh Châu vốn có ngũ hổ thượng tướng, theo thứ tự là Tử Long, Hán Thăng, Hưng Bá, Văn Sính, Nguỵ Diên, hiện tại Mạnh Khởi gia nhập, thứ tự phải thay đổi rồi, Mạnh Khởi ít nhất phải xếp ở vị trí thứ hai, như vậy vị trí cuối vùng do Văn Trọng Nghiệp và Nguỵ Văn Trường tranh nhau, Nguỵ Diên có phần nhỉnh hơn, nhưng quân Kinh Châu không chấp nhận, cho nên Nguỵ Diên chỉ có thể rời khỏi ngũ hổ tướng.
Mã Siêu cười khổ:
- Chư tướng đều có công lớn cho Kinh Châu, vi thần mới tới, không dám sánh vai cùng các vị đại tướng, càng không dám tổn hại thanh danh Nguỵ tướng quân.
Lưu Cảnh cười:
- Đây là xếp hạng võ lực, không có quan hệ tới công lao, hơn nữa chỉ là lưu truyền trong quân, không có công bố chính thức gì, nếu phải nhận định, Lưu Cảnh ta ít nhất cũng trong hàng ngũ hổ tướng, Văn Sính còn không có cửa, cho nên Mạnh Khởi đừng quá để ý.
- Vi thần hiểu rồi, cảm ơn Châu Mục đã nhắc nhở!
Lưu Cảnh gật đầu:
- Được rồi! Thu thập đồ đạc, chúng ta về quân doanh, lều của Mã tướng quân đã chuẩn bị xong.
Nói đến đây, khoé mắt Lưu Cảnh lại liếc qua Bàng Đức, đây mới là đại tướng văn võ toàn tài, võ nghệ có thể xếp vào ngũ hổ, chỉ có điều hắn tạm thời chưa thể dùng được.
Mã Siêu vội vàng cùng mọi người đi theo Lưu Cảnh về quân doanh
Đám người Mã Siêu do Ngô Ý phụ trách an bài, Lưu Cảnh sẽ không hỏi tới nữa, hắn về lều lớn của chính mình, lúc này Doãn Mặc cũng tiến vào, khom người nói:
- Châu Mục kiếm vi thần có việc chi?
Lưu Cảnh gật đầu, hỏi:
- Chuyện Mã Siêu quy hàng, tiên sinh thấy sao?
Doãn Mặc trầm tư rồi nói:
- Thần thấy Mã Siêu quy hàng cũng không phải vì tâm phục khẩu phục Châu Mục, mà là hắn cùng đường, bất đắc dĩ mới hàng, lúc Châu Mục nói hắn hiệp trợ Triệu tướng quân, ta xem trong mắt hắn có chút thất vọng, phỏng chừng hắn hy vọng Châu Mục có thể cho hắn độc trấn một phương, bởi vậy có thể suy đoán, hắn kỳ thật vẫn còn mộng chư hầu, sẽ có ngày, hắn yêu cầu trấn thủ Tây Lương.
Lưu Cảnh gật đầu:
- Ánh mắt của tiên sinh quả nhiên cơ trí, ta cũng có cảm giác này, tuy nhiên dùng người thì không nên quá keo kiệt, ta sẽ cho hắn một năm thử thách, tương lai ta cũng cho hắn một cơ hội trấn thủ một phương, chỉ có điều hắn khởi binh bức tử phụ thân, danh tiết có thiệt, nếu lập tức trọng dụng hắn, sẽ bị nngườ thiên hạ dèm pha, cho nên ta tạm thời không thể ra mặt cho hắn cơ hội, tiên sinh có cơ hội ám chỉ cho hắn một chút, để hắn hiểu rõ điều này.
- Vi thần nhớ kỹ, nhưng vi thần cũng có một đề nghị.
- Đề nghị gì?
Lưu Cảnh hỏi.
Doãn Mặc cười nói:
- Thần nghe nói thê nhi Mã Siêu đều đã chết, thần thấy chị của Hổ tướng quân thủ tiết mấy năm, vả lại chưa từng sinh con nếu tác hợp bọn họ, một là lôi kéo, hai là cho Mã Siêu có dòng nối dỗi, chỉ cần hắn có con, thì khống chế hắn rất dễ.
Tỷ tỷ của Lưu Hổ là Lưu Cúc, tuổi chừng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, có vài phần tư sắc, trước gả cho Hoắc Đốc anh của Hoắc Tuấn. Hoắc Đốc đã chết mấy năm trước, Lưu Thị thủ tiết đến nay, nàng không có con cái, người nhà nhiều lần thay nàng tuyển hôn phu, nhưng không chọn được người thích hợp.
Lưu Cảnh vốn định gán nàng cho Triệu Vân, nhưng Triệu Vân lại thích Lỹ Tĩnh, muốn cưới nàng làm vợ. Hiện tại Doãn Mặc đề xuất cho Mã Siêu, lập tức nhắc nhở Lưu Cảnh, đây đúng là một hôn nhân hoàn hảo, Mã Siêu tuấn tú lịch sự, võ nghệ danh chấn thiên hạ, Lưu Cúc tuyệt đối vừa ý, chỉ là không biết Mã Siêu có vừa ý hay không?
Lưu Cảnh nghĩ một chút cười nói:
- Chuyện này không cần vội vã, qua mấy ngày nữa để ta thăm dò ý của Mã Siêu, nếu Mã Siêu đồng ý, thì sang năm, ta sẽ cho bọn họ gặp mặt, rồi bàn chuyện kết hôn.
Doãn Mặc cười ha hả:
- Châu Mục yên tâm, ta sẽ dò xét thử.
Lúc này, Doãn Mặc nghĩ tới một chuyện, thấp giọng đề nghị:
- Mã Đại và Bàng Đức là nhân tài, Châu Mục nếu không tiện trọng dụng Mã Siêu, có thể trọng dụng hai người, nếu làm thế họ sẽ tự động nhớ ơn Châu Mục, chỉ cần Mã Siêu không có hai người này đi theo, lòng tự lập hắn cũng nhạt dần, Châu Mục thấy thế nào?
Lưu Cảnh gật đầu trong lịch sử Mã Đại và Bàng Đức đều là tướng trung nghĩa, có thể trọng dụng:
- Tiên Sinh nói rất có lý, lòng ta sẽ nhớ kỹ, khi tấn công Quan Trung, sẽ trọng dụng bọn họ.
- Vi thần cáo lui!
Doãn Mặc thi lễ, lui xuống.
Lưu Cảnh khoanh tay đi đến cửa lều, trong lòng rất cao hứng, lần này Tào Tháo công phá Mã Siêu, cũng là thay mình dọn sạch hậu hoạn Tây Lương, về mặc khác mình thu được tới ba viên mãnh tướng, tuy rằng Mã Siêu không tâm phục khẩu phục, nhưng với thủ đoạn vừa ân vừa uy, tin tưởng Mã Siêu nhất định sẽ thành viên đại tướng đắc lực của mình.
Mã Siêu dũng mãnh, nhưng tiếc là không có mưu trí, nhưng bên cạnh mình mưu sĩ đông, hoàn toàn có thể bù được khuyết điểm đó, quan trọng hơn, Mã Siêu cực giỏi về luyện binh, có thể thay mình huấn luyện ra một đội binh kỵ binh Tây Lương thì có thể chống Hổ Báo kỵ của Tào Tháo rồi.
Phương Bắc không giống phía nam, đắt bằng kỵ binh lại càng trọng yếu, nếu không có một đội kỵ binh mạnh, thì sao có thể tranh đoạt thiên hạ.
Nghĩ vậy, khoé miệng Lưu Cảnh không khỏi lộ ra một nụ cười đắc ý.