- Bởi vì con cảm thấy... Y Đai Chiếu đã qua rồi, cũng không còn ý nghĩa gì nữa, hơn nữa Thánh thượng hạ chỉ sáng tỏ quá, không có Y Đai chiếu gì, mà là của bọn Đổng Thừa làm ra, cho nên con chỉ cười, không để điều đó trong lòng.
Tào Thực lắp bắp giải thích với phụ thân. Tào Tháo âm trầm nhìn gã chăm chú, lạnh lùng hỏi:
- Chỉ có nhiêu đó thôi sao?
- Đây là.... nguyên nhân thật sự.
Một hồi lâu, Tào Tháo thở dài:
- Xem ra ta sai rồi, ngươi quả thật không thích hợp theo chính trị, cho ngươi toàn tâm học văn có lẽ thích hợp với ngươi hơn.
Tào Thực đau buồn, rơi lệ nói:
- Con vô năng, khiến phụ thân thất vọng rồi.
Tào Tháo thích Tào Thực nhất, cho nên có thể nói hy vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn, cơn thịnh nộ hôm nay cũng là do lão đã kỳ vọng đứa con này quá mức, nhìn thấy trên mặt đứa con của mình đầy nước mắt, trong lòng không khỏi thương hại, dịu dàng nói:
- Con đứng lên đi!
Tào Thực đứng dậy, đứng khoanh tay, Tào Tháo nhìn nóc nhà ngẩn ngơ một hồi, rồi mới thở dài mà nói:
- Vi phu sẽ giải thích thâm ý chân chính của việc này cho con nghe, Lưu Cảnh nói muốn ta nhượng xuất thừa vị trí Tể tướng, cũng không phải là châm chọc ta, mà là muốn nói cho ta biết, hắn yêu cầu địa vị phù hợp với thân phận của hắn, đương nhiên đây chỉ là việc hắn rao giá trên trời, nhưng nói hắn đồng ý dùng Y Đai chiếu để đổi lấy Ích Châu mục, ý nghĩa không phải bởi chức Ích Châu mục, mà là Y Đai chiếu. Nói cách khác hắn không dùng Y Đai chiếu để uy hiếp ta, không muốn xé rách da mặt hoàn toàn với ta, mà là muốn dùng Y Đai chiếu để biểu thị thái độ với ta, con hiểu không?
Tào Thực lúc này như tỉnh mộng, hoá ra lời của Lưu Cảnh không ngờ lại giấu nhiều ẩn ý như thế, mình cứ nghĩ là hắn thuận miệng nói vậy thôi. Trong lòng Tào Thực cảm thấy vạn phần áy náy, quỳ xuống dập đầu thỉnh tội:
- Con ngu xuẩn, đến giờ vẫn không hiểu thâm ý của Lưu Cảnh, không hề để ý đến nó, quả thực tội đáng muôn chết.
- Con quả thật đã phạm phải sai lầm rất lớn, khi đó hắn vừa mới lấy được Ích Châu, đối với việc chinh bắc còn một ít do dự, nếu khi đó, chúng ta chấp nhận điều kiện của hắn, dùng Y Đai chiếu đổi lấy Ích Châu mục, sau đó lợi dụng cơ hội này tiếp tục nói chuyện, cho hắn địa vị, có lẽ hắn sẽ tạm thời đình chỉ việc bắc chinh, khi đó ta cũng có thời gian mà khôi phục nguyên khí, thong dong bố trí, Hạ Hầu thúc phụ của con cũng sẽ không bỏ mình, có thể nói do sơ suất của con mà dẫn đến cục diện nghiêm trọng của ngày hôm nay, thôi hiện giờ ta không muốn nói thêm gì nữa.
Nói đến đây, Tào Tháo thở dài một tiếng, trong tiếng thở dài tràn đầy sự mất mát, chỉ có thể nói đây là thiên ý, lúc ấy không hiểu tại sao mình cho đứa con không có kinh nghiệm này đi đàm phán chứ, mình quả là điên mà.
- Con đi đi! Nhớ kỹ cần học tập huynh trưởng của con, quan tâm nhiều hơn đến vụ mùa thu hoạch, quan tâm nhân sinh, không được đi đến thanh lâu uống rượu lêu lổng nữa, thôi đi đi!
- Hài nhi đã nhớ kỹ!
Tào Thực dập đầu thật mạnh, lạy ba cái, rồi đứng dậy hồn bay phách lạc mà bước đi. Tào Tháo khoanh tay trong phòng đi qua đi lại, chỉ vì đứa con ngu xuẩn khiến cho lão mất đi một lần cơ hội đàm phán với Lưu Cảnh, nhưng cũng không phải hoàn toàn đoạn tuyệt cơ hội đó, ít nhất bây giờ vẫn còn có thể nói chuyện.
Tào Tháo đương nhiên là biết Lưu Cảnh muốn cái gì, hắn muốn là quân lâm lâm thiên hạ, là Đế vương quyền thế, nhưng bởi vì có mình ngăn đường ngăn trở hắn, bởi vì một khi hắn đã quân lâm thiên hạ, thì cũng đồng nghĩa với việc gia tộc Tào thị sẽ bị tuyệt diệt, năm đó tại đại chiến Xích Bích khi Tào Tháo đề nghị Lưu Cảnh làm đế, chẳng qua là muốn để Lưu Cảnh trở thành một Lưu Hiệp khác, cho nên bọn họ căn bản có xung đột vì lợi ích.
Nhưng cái Tào Tháo muốn là thời gian, chỉ cần cho lão thời gian ba năm, lão hoàn toàn có thể khôi phục thực lực như trước khi xảy ra đại chiến Xích Bích, khi đó Lưu Cảnh cũng không phải tạo thành uy hiếp với lão như ngày hôm nay.
Trong lúc Tào Tháo đang trầm tư, có một thị vệ ở cửa bẩm báo:
- Khơi bẩm thừa tướng, có Mễ hoạn quan nói có chuyện cần bẩm báo.
Tào Tháo quay đầu liếc thị vệ một cái, gật đầu:
- Cho hắn vào đi!
Mễ hoạn quan là hoạn quan tâm phúc bên người Lưu Hiệp, người này là thư đồng của Lưu Hiệp, từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên trong hậu cung, có quan hệ đồng tính với Lưu Hiệp, năm năm trước, gã đã nguyện trung thành với Tào Tháo, trở thành mật thám bí ẩn nhất của Tào Tháo bên cạnh Lưu Hiệp.
Mễ Ứng cứ mười ngày lại viết báo cáo bí mật về Lưu Hiệp rồi bí mật báo cáo cho Tào Tháo, kể cả những chuyện phòng the riêng tư của Lưu Hiệp Tào Tháo đều nắm giữ rành mạch. Thậm chí Tào Tháo biết cả hai lần Lưu Hiệp bí mật tiếp xúc với Lưu Cảnh, vởi vì lúc đó Mễ Ứng cũng đi cùng tới Tương Dương.
Tào Tháo cũng cực kỳ chán ghét tên Mễ Ứng này, bình thường cũng không muốn thấy mặt gã, chỉ nói gã viết báo cáo, nhưng hôm nay gã lại vội chạy tới đây bẩm báo, làm Tào Tháo sinh ra một tia cảnh giác, rốt cuộc đã có chuyện gì?
Một lát sau thị vệ đem tên Mễ Ứng tiến vào, Mễ Ứng liền quỳ xuống dập đầu:
- Quan nô bái kiến thừa tướng!
Tào Tháo chán ghét tên hoạn quan vừa béo vừa trắng này, đến cả nụ cười giả tạo cũng không có, lạnh lùng hỏi:
- Có chuyện gì?
- Bẩm thừa tướng, quan nô phát hiện một bí mật của Phục hoàng hậu.
- Bí mật gì?
Tào Tháo lập tức có hứng thú, ngồi xuống giục gã nói:
- Mau nói rõ xem!
- Quan nô phát hiện Phục hoàng hậu thường xuyên liên hệ cùng phụ huynh của nàng, mỗi lần có tin tức đều lập tức đi tìm Thánh thượng nói chuyện.
Trong lòng Tào Tháo hiện ra tia nghi hoặc, trầm tư một lát lại hỏi:
- Thế thì có gì đâu mà kỳ quái?
- Có chỗ kỳ quái, Thánh thượng đối với việc này rất hứng thú, trước kia Phục hoàng hậu ban ngày tìm hắn, hắn cũng không chịu gặp, khiến nô quan phải tìm đủ mọi lý do để lẩn tránh, bây giờ chỉ cần Phục hoàng hậu tìm hắn, thì sẽ triệu hoàng hậu vào phòng riêng bí mật nói chuyện, ngay cả nô tài cũng không biết bọn họ đang nói cái gì?
Tào Tháo gật đầu, lão biết nếu ngay cả Mễ Ứng cũng không biết nội dung câu chuyện kia, thì chẳng ai biết được, có thể thấy đây là một cuộc nói chuyện bí ẩn, tất nhiên không có cuộc đối thoại nào giữa vợ chồng ở đây cả, chẳng lẽ Phục Hoàn lại là một Đổng Thừa khác sao?
Tào Tháo cười lạnh trong lòng, đồ nhát gan như Phục Hoàn mà cũng âm mưu làm phản mình sao? Tào Tháo dù sao cũng đã học được bài học từ Đổng Thừa, cho nên cũng không cần sớm rút dây động rừng, đơn giản chờ cho Phục Hoàn bố trí xong xuôi, chờ ông ta lôi kéo thật nhiều vây cánh, đến lúc đó giăng một mẻ bắt trọn gói.
Nghĩ thế, Tào Tháo nói với Mễ Ứng:
- Ngươi hãy lợi dụng quan hệ thân mật của mình và Thiên tử, thay hắn bày mưu tính kế, để lôi kéo sự tín nhiệm của hắn, sau đó hắn sẽ tự nhiên tiết lộ kế hoạch của hắn cho ngươi, ngươi về sau cũng đừng trực tiếp đến tìm ta nữa, ta sẽ phái người âm thầm liên hệ với ngươi.
- Quan nô hiểu rõ, nhất định sẽ làm chuyện này thoả đáng.
Mễ Ứng cung kính dập đầu một cái, rồi chậm rãi lui xuống, lúc này lại gọi gã, hỏi:
- Tuân thị trung còn đi gặp Thánh thượng không?
- Hồi bẩm thừa tướng, từ lần trước trở đi thì không còn đi gặp nữa, nhưng y có gửi cho Thánh thượng hai bức phong thư, Thánh thượng xem xong liền đốt đi, chả ai biết được nội dung bên trong.
Tào Tháo trầm mặt một hồi lâu, hừ một tiếng nói:
- Đi đi!
- Quan nô cáo từ!
Mễ Ứng vội vàng bức ra ngoài, Tào Tháo nguyên bản đang suy nghĩ chuyện Lưu Cảnh liền bị cắt đứt, lão trầm tư hồi lâu, rồi ra lệnh:
- Nhanh chóng lệnh Hoa Hâm tới gặp ta!
Không lâu sau, Thượng thư lệnh Hoa Hâm vội vàng đi đến khom người nói:
- Vi thần bái kiến Thừa tướng!
Hoa Hâm cũng xem như là tâm phúc của Tào Tháo, hơn nữa còn là một tâm phúc cực kỳ đắc lực, y không phải một danh thần trị quốc, nhưng có thể thay chủ công sắp xếp giải nạn, hơn nữa y lại giỏi đoán ý cấp trên, bởi vậy trong mỗi một sự kiện y đều rất được lòng Tào Tháo, một ít chuyện đen tối, Tào Tháo đều sai y đi làm.
- Trong khoảng thời gian này ngươi hãy chú ý đến phụ tử Phục Hoàn, phải nắm rõ động tĩnh của bọn họ, hiểu chưa?
Hoa Hâm tâm niệm vừa động, lập tức hiểu ý tứ của Tào Tháo, tất nhiên vị Phục quốc trượng này hẳn đang âm thầm câu kết gì đó với con rối Hoàng đế rồi, y lập tức thi lễ nói:
- Thừa tướng cứ yên tâm, vi thần sẽ đem chuyện này làm cho thoả đáng.
Y thi lễ lui xuống, Tào Tháo trầm ngâm một lát, rồi lênh:
- Chuẩn bị xe cho ta, ta muốn đi đến phủ đệ của Tuân thị trung.
Tuân Úc vẫn là quan viên triều đình chứ không đi vào Nguỵ quốc, cũng không chân chính tham gia vào trung tâm quyền lực, không phải Tào Tháo gây khó dễ, mà ông ta không muốn làm Nguỵ thần, ông ta là đại thần Đại Hán, không phải đại thần Nguỵ quốc.
Nếu như nói lúc trước Tuân Úc hết lòng giúp Tào Tháo thống nhất phương bắc, làm ra nhiều cống hiến to lớn, cho đến lúc Tào Tháo bắt đầu làm Thừa tướng rồi Nguỵ công, Tuân Úc đã làm ra lựa chọn khác người nhất, ông ta nguyện trung thành với nhà Hán, xa rời Tào Tháo.
Hơn nữa lúc Tào Tháo yêu cầu phong Nguỵ công, thì lúc đó Tuân Úc cũng kiên quyết phản đối, ông ta gửi cho Tào Tháo một phong thư, trách Tào Tháo phản bội lại tín ngưỡng của bản thân:
- Công Bản hưng nghĩa binh dĩ khuông triều ninh quốc, bỉnh trung trinh chi thành, thủ thoái nhượng chi thực; quân tử ái nhân dĩ đức, bất nghi như thử!
(Cái này mình không giỏi lắm nên để nguyên mẫu hán việt không dám sub việt)
Cũng vì phong thư này mà tình nghĩa giữa Tào Tháo và Tuân Úc đứt gãy hoàn toàn, khiến cho ông ta trở thành vật cản lớn nhất của Tào Tháo trong vệc trở thành Nguỵ vương.
Hai ngày nay, Tuân Úc bị bệnh cảm nhẹ, hơn nữa trong triều cũng thanh nhàn vô sự, ông ta ở nhà tĩnh dưỡng, trong phòng, Tuân Úc đang hồi âm cho huynh trưởng Tuân Diễn. Tuân Úc cũng mới biết được Tuân Tiến con trai của Tuân Chí đại biểu Tuân gia đi Tương Dương dự thi, đạt hạng năm, được bổ nhiệm làm Huyện lệnh ở huyện Linh Dương, quận Võ Lăng.
Tuy rằng Tuân Úc biết mục đích thật sự của Lưu Cảnh tổ chức thi cử công khai lôi kéo nhân sĩ vì muốn lung lạc thế lực phương bắc, nhưng ông ta cũng cảm giác được việc Tuân gia phái con cháu đi Tương Dương dự thi có hơi gấp một chút, cho nên ông muốn nhắc nhở tộc huynh trước khi đại thế thiên hạ còn chưa rõ ràng thì tạm thời đừng hành động thiếu suy nghĩ, để tránh tai bay vạ gió tới gia tộc.
Lúc này, đứa con cả của ông là Tuân Uẩn đứng trước cửa bẩm báo:
- Phụ thân, Thừa tướng đến rồi!
Tuân Úc giật mình kinh hãi, ông không nghĩ Tào Tháo sẽ đến, suy nghĩ một chút rồi dừng bút nói:
- Nói thân thể của ta bị cảm nhẹ, không thể tự mình nghênh đón, con thay ta mời hắn đến thư phòng.
Tuân Uẩn vội vàng đi ra ngoài thay phụ thân nghênh đón Tào Tháo. Kỳ thật Tuân Uẩn chính là còn rể của Tào Tháo, cho nên y có thể đi nghênh đón Tào Tháo. Tuân Uẩn đi thắng tới ngoại đường, thi lễ thật sâu với Tào Tháo:
- Bẩm báo nhạc phụ đại nhân, phụ thân bị cảm nhẹ, không thể ra ngoài nghênh đón nên đặc biệt lệnh tiểu tế thay mặt nghênh đón, mong nhạc phụ đại nhân thứ lỗi.
Tào Tháo cười ha hả:
- Thân gia đến nhà, không cần phải nhiều lễ tiết như thế, con dẫn đường đi.
- Nhạc phụ đại nhân mời!
Tuân Uẩn dẫn Tào Tháo tới thư phòng của phụ thân, lúc này nữ nhi của Tào Tháo là Tào Cẩn cũng tới bái kiến phụ thân, Tào Tháo dặn dò nàng vài câu, rồi đi theo Tuân Uẩn vào sân. Tuân Úc lúc này đang đứng trước cửa thư phòng chờ đợi, gặp Tào Tháo đi vào, lập tức khom người:
- Tuân Úc tham kiến Thừa tướng!
- Văn Nhược thân thể bị cảm nhẹ, không nên đứng ở trong viện như thế, mau mau vào nhà!
Tào Tháo vô cùng thân thiết kéo Tuân Úc vào gian phòng, lúc này lão không có thái độ gì của một Thừa tướng, là mà một ông thân gia vô cùng thân thiết, nhưng Tuân Úc vô cùng hiểu Tào Tháo, biết lão hôm nay đến là có chủ ý.
Tuân Úc khách khí mời Tào Tháo ngồi xuống, lúc này, Tào Cẩn tự mình bưng trà tiến vào mời phụ thân và cha vợ. Tuân Uẩn thì ngồi bên cạnh, Tào Tháo nhìn con rể một cái rồi cười nói:
- Con cũng lui xuống đi! Ta và cha con muốn tâm sự chuyện xưa, con không tiện ở bên.
- Vâng! Con xin phép được lui xuống.
- Đi đi!
Tuân Úc đuổi đứa con đi rồi, lúc này trong thư phòng chỉ còn lại Tuân Úc và Tào Tháo. Tào Tháo thản nhiên cười, như không có việc gì hỏi:
- Văn Nhược gần đây bận chuyện gì?
Trong lòng Tuân Úc chấn động, ông bỗng nhiên ý thức được vì sao Tào Tháo lại đến tìm mình, trong lúc Tào Tháo tây chinh thì mình có yết kiến Lưu Hiệp, xúc phạm quy của của Tào Tháo không cho phép ngoại thần được gặp Thiên tử, sự việc đã qua ba tháng, không ngờ Tào Tháo lúc này lại tới hỏi tội
Tào Thực lắp bắp giải thích với phụ thân. Tào Tháo âm trầm nhìn gã chăm chú, lạnh lùng hỏi:
- Chỉ có nhiêu đó thôi sao?
- Đây là.... nguyên nhân thật sự.
Một hồi lâu, Tào Tháo thở dài:
- Xem ra ta sai rồi, ngươi quả thật không thích hợp theo chính trị, cho ngươi toàn tâm học văn có lẽ thích hợp với ngươi hơn.
Tào Thực đau buồn, rơi lệ nói:
- Con vô năng, khiến phụ thân thất vọng rồi.
Tào Tháo thích Tào Thực nhất, cho nên có thể nói hy vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn, cơn thịnh nộ hôm nay cũng là do lão đã kỳ vọng đứa con này quá mức, nhìn thấy trên mặt đứa con của mình đầy nước mắt, trong lòng không khỏi thương hại, dịu dàng nói:
- Con đứng lên đi!
Tào Thực đứng dậy, đứng khoanh tay, Tào Tháo nhìn nóc nhà ngẩn ngơ một hồi, rồi mới thở dài mà nói:
- Vi phu sẽ giải thích thâm ý chân chính của việc này cho con nghe, Lưu Cảnh nói muốn ta nhượng xuất thừa vị trí Tể tướng, cũng không phải là châm chọc ta, mà là muốn nói cho ta biết, hắn yêu cầu địa vị phù hợp với thân phận của hắn, đương nhiên đây chỉ là việc hắn rao giá trên trời, nhưng nói hắn đồng ý dùng Y Đai chiếu để đổi lấy Ích Châu mục, ý nghĩa không phải bởi chức Ích Châu mục, mà là Y Đai chiếu. Nói cách khác hắn không dùng Y Đai chiếu để uy hiếp ta, không muốn xé rách da mặt hoàn toàn với ta, mà là muốn dùng Y Đai chiếu để biểu thị thái độ với ta, con hiểu không?
Tào Thực lúc này như tỉnh mộng, hoá ra lời của Lưu Cảnh không ngờ lại giấu nhiều ẩn ý như thế, mình cứ nghĩ là hắn thuận miệng nói vậy thôi. Trong lòng Tào Thực cảm thấy vạn phần áy náy, quỳ xuống dập đầu thỉnh tội:
- Con ngu xuẩn, đến giờ vẫn không hiểu thâm ý của Lưu Cảnh, không hề để ý đến nó, quả thực tội đáng muôn chết.
- Con quả thật đã phạm phải sai lầm rất lớn, khi đó hắn vừa mới lấy được Ích Châu, đối với việc chinh bắc còn một ít do dự, nếu khi đó, chúng ta chấp nhận điều kiện của hắn, dùng Y Đai chiếu đổi lấy Ích Châu mục, sau đó lợi dụng cơ hội này tiếp tục nói chuyện, cho hắn địa vị, có lẽ hắn sẽ tạm thời đình chỉ việc bắc chinh, khi đó ta cũng có thời gian mà khôi phục nguyên khí, thong dong bố trí, Hạ Hầu thúc phụ của con cũng sẽ không bỏ mình, có thể nói do sơ suất của con mà dẫn đến cục diện nghiêm trọng của ngày hôm nay, thôi hiện giờ ta không muốn nói thêm gì nữa.
Nói đến đây, Tào Tháo thở dài một tiếng, trong tiếng thở dài tràn đầy sự mất mát, chỉ có thể nói đây là thiên ý, lúc ấy không hiểu tại sao mình cho đứa con không có kinh nghiệm này đi đàm phán chứ, mình quả là điên mà.
- Con đi đi! Nhớ kỹ cần học tập huynh trưởng của con, quan tâm nhiều hơn đến vụ mùa thu hoạch, quan tâm nhân sinh, không được đi đến thanh lâu uống rượu lêu lổng nữa, thôi đi đi!
- Hài nhi đã nhớ kỹ!
Tào Thực dập đầu thật mạnh, lạy ba cái, rồi đứng dậy hồn bay phách lạc mà bước đi. Tào Tháo khoanh tay trong phòng đi qua đi lại, chỉ vì đứa con ngu xuẩn khiến cho lão mất đi một lần cơ hội đàm phán với Lưu Cảnh, nhưng cũng không phải hoàn toàn đoạn tuyệt cơ hội đó, ít nhất bây giờ vẫn còn có thể nói chuyện.
Tào Tháo đương nhiên là biết Lưu Cảnh muốn cái gì, hắn muốn là quân lâm lâm thiên hạ, là Đế vương quyền thế, nhưng bởi vì có mình ngăn đường ngăn trở hắn, bởi vì một khi hắn đã quân lâm thiên hạ, thì cũng đồng nghĩa với việc gia tộc Tào thị sẽ bị tuyệt diệt, năm đó tại đại chiến Xích Bích khi Tào Tháo đề nghị Lưu Cảnh làm đế, chẳng qua là muốn để Lưu Cảnh trở thành một Lưu Hiệp khác, cho nên bọn họ căn bản có xung đột vì lợi ích.
Nhưng cái Tào Tháo muốn là thời gian, chỉ cần cho lão thời gian ba năm, lão hoàn toàn có thể khôi phục thực lực như trước khi xảy ra đại chiến Xích Bích, khi đó Lưu Cảnh cũng không phải tạo thành uy hiếp với lão như ngày hôm nay.
Trong lúc Tào Tháo đang trầm tư, có một thị vệ ở cửa bẩm báo:
- Khơi bẩm thừa tướng, có Mễ hoạn quan nói có chuyện cần bẩm báo.
Tào Tháo quay đầu liếc thị vệ một cái, gật đầu:
- Cho hắn vào đi!
Mễ hoạn quan là hoạn quan tâm phúc bên người Lưu Hiệp, người này là thư đồng của Lưu Hiệp, từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên trong hậu cung, có quan hệ đồng tính với Lưu Hiệp, năm năm trước, gã đã nguyện trung thành với Tào Tháo, trở thành mật thám bí ẩn nhất của Tào Tháo bên cạnh Lưu Hiệp.
Mễ Ứng cứ mười ngày lại viết báo cáo bí mật về Lưu Hiệp rồi bí mật báo cáo cho Tào Tháo, kể cả những chuyện phòng the riêng tư của Lưu Hiệp Tào Tháo đều nắm giữ rành mạch. Thậm chí Tào Tháo biết cả hai lần Lưu Hiệp bí mật tiếp xúc với Lưu Cảnh, vởi vì lúc đó Mễ Ứng cũng đi cùng tới Tương Dương.
Tào Tháo cũng cực kỳ chán ghét tên Mễ Ứng này, bình thường cũng không muốn thấy mặt gã, chỉ nói gã viết báo cáo, nhưng hôm nay gã lại vội chạy tới đây bẩm báo, làm Tào Tháo sinh ra một tia cảnh giác, rốt cuộc đã có chuyện gì?
Một lát sau thị vệ đem tên Mễ Ứng tiến vào, Mễ Ứng liền quỳ xuống dập đầu:
- Quan nô bái kiến thừa tướng!
Tào Tháo chán ghét tên hoạn quan vừa béo vừa trắng này, đến cả nụ cười giả tạo cũng không có, lạnh lùng hỏi:
- Có chuyện gì?
- Bẩm thừa tướng, quan nô phát hiện một bí mật của Phục hoàng hậu.
- Bí mật gì?
Tào Tháo lập tức có hứng thú, ngồi xuống giục gã nói:
- Mau nói rõ xem!
- Quan nô phát hiện Phục hoàng hậu thường xuyên liên hệ cùng phụ huynh của nàng, mỗi lần có tin tức đều lập tức đi tìm Thánh thượng nói chuyện.
Trong lòng Tào Tháo hiện ra tia nghi hoặc, trầm tư một lát lại hỏi:
- Thế thì có gì đâu mà kỳ quái?
- Có chỗ kỳ quái, Thánh thượng đối với việc này rất hứng thú, trước kia Phục hoàng hậu ban ngày tìm hắn, hắn cũng không chịu gặp, khiến nô quan phải tìm đủ mọi lý do để lẩn tránh, bây giờ chỉ cần Phục hoàng hậu tìm hắn, thì sẽ triệu hoàng hậu vào phòng riêng bí mật nói chuyện, ngay cả nô tài cũng không biết bọn họ đang nói cái gì?
Tào Tháo gật đầu, lão biết nếu ngay cả Mễ Ứng cũng không biết nội dung câu chuyện kia, thì chẳng ai biết được, có thể thấy đây là một cuộc nói chuyện bí ẩn, tất nhiên không có cuộc đối thoại nào giữa vợ chồng ở đây cả, chẳng lẽ Phục Hoàn lại là một Đổng Thừa khác sao?
Tào Tháo cười lạnh trong lòng, đồ nhát gan như Phục Hoàn mà cũng âm mưu làm phản mình sao? Tào Tháo dù sao cũng đã học được bài học từ Đổng Thừa, cho nên cũng không cần sớm rút dây động rừng, đơn giản chờ cho Phục Hoàn bố trí xong xuôi, chờ ông ta lôi kéo thật nhiều vây cánh, đến lúc đó giăng một mẻ bắt trọn gói.
Nghĩ thế, Tào Tháo nói với Mễ Ứng:
- Ngươi hãy lợi dụng quan hệ thân mật của mình và Thiên tử, thay hắn bày mưu tính kế, để lôi kéo sự tín nhiệm của hắn, sau đó hắn sẽ tự nhiên tiết lộ kế hoạch của hắn cho ngươi, ngươi về sau cũng đừng trực tiếp đến tìm ta nữa, ta sẽ phái người âm thầm liên hệ với ngươi.
- Quan nô hiểu rõ, nhất định sẽ làm chuyện này thoả đáng.
Mễ Ứng cung kính dập đầu một cái, rồi chậm rãi lui xuống, lúc này lại gọi gã, hỏi:
- Tuân thị trung còn đi gặp Thánh thượng không?
- Hồi bẩm thừa tướng, từ lần trước trở đi thì không còn đi gặp nữa, nhưng y có gửi cho Thánh thượng hai bức phong thư, Thánh thượng xem xong liền đốt đi, chả ai biết được nội dung bên trong.
Tào Tháo trầm mặt một hồi lâu, hừ một tiếng nói:
- Đi đi!
- Quan nô cáo từ!
Mễ Ứng vội vàng bức ra ngoài, Tào Tháo nguyên bản đang suy nghĩ chuyện Lưu Cảnh liền bị cắt đứt, lão trầm tư hồi lâu, rồi ra lệnh:
- Nhanh chóng lệnh Hoa Hâm tới gặp ta!
Không lâu sau, Thượng thư lệnh Hoa Hâm vội vàng đi đến khom người nói:
- Vi thần bái kiến Thừa tướng!
Hoa Hâm cũng xem như là tâm phúc của Tào Tháo, hơn nữa còn là một tâm phúc cực kỳ đắc lực, y không phải một danh thần trị quốc, nhưng có thể thay chủ công sắp xếp giải nạn, hơn nữa y lại giỏi đoán ý cấp trên, bởi vậy trong mỗi một sự kiện y đều rất được lòng Tào Tháo, một ít chuyện đen tối, Tào Tháo đều sai y đi làm.
- Trong khoảng thời gian này ngươi hãy chú ý đến phụ tử Phục Hoàn, phải nắm rõ động tĩnh của bọn họ, hiểu chưa?
Hoa Hâm tâm niệm vừa động, lập tức hiểu ý tứ của Tào Tháo, tất nhiên vị Phục quốc trượng này hẳn đang âm thầm câu kết gì đó với con rối Hoàng đế rồi, y lập tức thi lễ nói:
- Thừa tướng cứ yên tâm, vi thần sẽ đem chuyện này làm cho thoả đáng.
Y thi lễ lui xuống, Tào Tháo trầm ngâm một lát, rồi lênh:
- Chuẩn bị xe cho ta, ta muốn đi đến phủ đệ của Tuân thị trung.
Tuân Úc vẫn là quan viên triều đình chứ không đi vào Nguỵ quốc, cũng không chân chính tham gia vào trung tâm quyền lực, không phải Tào Tháo gây khó dễ, mà ông ta không muốn làm Nguỵ thần, ông ta là đại thần Đại Hán, không phải đại thần Nguỵ quốc.
Nếu như nói lúc trước Tuân Úc hết lòng giúp Tào Tháo thống nhất phương bắc, làm ra nhiều cống hiến to lớn, cho đến lúc Tào Tháo bắt đầu làm Thừa tướng rồi Nguỵ công, Tuân Úc đã làm ra lựa chọn khác người nhất, ông ta nguyện trung thành với nhà Hán, xa rời Tào Tháo.
Hơn nữa lúc Tào Tháo yêu cầu phong Nguỵ công, thì lúc đó Tuân Úc cũng kiên quyết phản đối, ông ta gửi cho Tào Tháo một phong thư, trách Tào Tháo phản bội lại tín ngưỡng của bản thân:
- Công Bản hưng nghĩa binh dĩ khuông triều ninh quốc, bỉnh trung trinh chi thành, thủ thoái nhượng chi thực; quân tử ái nhân dĩ đức, bất nghi như thử!
(Cái này mình không giỏi lắm nên để nguyên mẫu hán việt không dám sub việt)
Cũng vì phong thư này mà tình nghĩa giữa Tào Tháo và Tuân Úc đứt gãy hoàn toàn, khiến cho ông ta trở thành vật cản lớn nhất của Tào Tháo trong vệc trở thành Nguỵ vương.
Hai ngày nay, Tuân Úc bị bệnh cảm nhẹ, hơn nữa trong triều cũng thanh nhàn vô sự, ông ta ở nhà tĩnh dưỡng, trong phòng, Tuân Úc đang hồi âm cho huynh trưởng Tuân Diễn. Tuân Úc cũng mới biết được Tuân Tiến con trai của Tuân Chí đại biểu Tuân gia đi Tương Dương dự thi, đạt hạng năm, được bổ nhiệm làm Huyện lệnh ở huyện Linh Dương, quận Võ Lăng.
Tuy rằng Tuân Úc biết mục đích thật sự của Lưu Cảnh tổ chức thi cử công khai lôi kéo nhân sĩ vì muốn lung lạc thế lực phương bắc, nhưng ông ta cũng cảm giác được việc Tuân gia phái con cháu đi Tương Dương dự thi có hơi gấp một chút, cho nên ông muốn nhắc nhở tộc huynh trước khi đại thế thiên hạ còn chưa rõ ràng thì tạm thời đừng hành động thiếu suy nghĩ, để tránh tai bay vạ gió tới gia tộc.
Lúc này, đứa con cả của ông là Tuân Uẩn đứng trước cửa bẩm báo:
- Phụ thân, Thừa tướng đến rồi!
Tuân Úc giật mình kinh hãi, ông không nghĩ Tào Tháo sẽ đến, suy nghĩ một chút rồi dừng bút nói:
- Nói thân thể của ta bị cảm nhẹ, không thể tự mình nghênh đón, con thay ta mời hắn đến thư phòng.
Tuân Uẩn vội vàng đi ra ngoài thay phụ thân nghênh đón Tào Tháo. Kỳ thật Tuân Uẩn chính là còn rể của Tào Tháo, cho nên y có thể đi nghênh đón Tào Tháo. Tuân Uẩn đi thắng tới ngoại đường, thi lễ thật sâu với Tào Tháo:
- Bẩm báo nhạc phụ đại nhân, phụ thân bị cảm nhẹ, không thể ra ngoài nghênh đón nên đặc biệt lệnh tiểu tế thay mặt nghênh đón, mong nhạc phụ đại nhân thứ lỗi.
Tào Tháo cười ha hả:
- Thân gia đến nhà, không cần phải nhiều lễ tiết như thế, con dẫn đường đi.
- Nhạc phụ đại nhân mời!
Tuân Uẩn dẫn Tào Tháo tới thư phòng của phụ thân, lúc này nữ nhi của Tào Tháo là Tào Cẩn cũng tới bái kiến phụ thân, Tào Tháo dặn dò nàng vài câu, rồi đi theo Tuân Uẩn vào sân. Tuân Úc lúc này đang đứng trước cửa thư phòng chờ đợi, gặp Tào Tháo đi vào, lập tức khom người:
- Tuân Úc tham kiến Thừa tướng!
- Văn Nhược thân thể bị cảm nhẹ, không nên đứng ở trong viện như thế, mau mau vào nhà!
Tào Tháo vô cùng thân thiết kéo Tuân Úc vào gian phòng, lúc này lão không có thái độ gì của một Thừa tướng, là mà một ông thân gia vô cùng thân thiết, nhưng Tuân Úc vô cùng hiểu Tào Tháo, biết lão hôm nay đến là có chủ ý.
Tuân Úc khách khí mời Tào Tháo ngồi xuống, lúc này, Tào Cẩn tự mình bưng trà tiến vào mời phụ thân và cha vợ. Tuân Uẩn thì ngồi bên cạnh, Tào Tháo nhìn con rể một cái rồi cười nói:
- Con cũng lui xuống đi! Ta và cha con muốn tâm sự chuyện xưa, con không tiện ở bên.
- Vâng! Con xin phép được lui xuống.
- Đi đi!
Tuân Úc đuổi đứa con đi rồi, lúc này trong thư phòng chỉ còn lại Tuân Úc và Tào Tháo. Tào Tháo thản nhiên cười, như không có việc gì hỏi:
- Văn Nhược gần đây bận chuyện gì?
Trong lòng Tuân Úc chấn động, ông bỗng nhiên ý thức được vì sao Tào Tháo lại đến tìm mình, trong lúc Tào Tháo tây chinh thì mình có yết kiến Lưu Hiệp, xúc phạm quy của của Tào Tháo không cho phép ngoại thần được gặp Thiên tử, sự việc đã qua ba tháng, không ngờ Tào Tháo lúc này lại tới hỏi tội