Binh lính quân Hán bỏ lại trâu gỗ nhanh chóng lui về phía nam theo Vương Bình. Quân Tào cũng không truy kích, mục tiêu của họ là ba trăm chiếc xe trâu gỗ. Tiêu Hoảng vô cùng vui sướng, ra lệnh cho binh lính đẩy toàn bộ trâu gỗ đi. Nhưng họ nhanh chóng phát hiện ra vấn đề. Các bánh xe đều đã bị mắc kẹt, đẩy không hề chuyển động. Không ai biết điều khiển các cơ quan phức tạp ở phía dưới.
- Tướng quân, bánh xe bị mắc kẹt rồi, không biết vấn đề ở đâu?
Tiêu Hoảng gấp đến nỗi dậm chân, ra lệnh:
- Lập tức tìm ra nguyên nhân, người tìm được nguyên nhân sẽ trọng thưởng năm trăm lượng hoàng kim!
Binh lính quân Tào đều nằm xuống dưới trâu gỗ để tìm chốt mở. Đúng lúc này, bốn phía đều có tiếng nổ lớn, vô số quân Hán từ bốn phương tám hướng đánh tới. Một lão tướng dẫn đầu, tay cầm Kim Bối Hổ Nha Đao, đúng là chủ tướng Hoàng Trung. Hoàng Trung chỉ trường đao về phía quân Tào, quát to:
- Ta là Hoàng Trung, các ngươi đã bị bao vây, còn không mau đầu hàng?
Hơn một ngàn binh sĩ quân Tào sợ tới mức hồn bay phách lạc, không biết làm sao. Tiêu Hoảng biết mình đã trúng kế, hô to:
- Các huynh đệ theo ta phá vòng vây ra ngoài!
Tiêu Hoảng quay ngựa về phía nam chạy trốn. Chạy không được đến trăm bước, một đội quân Hán từ trong rừng rậm lao ra, đúng là năm trăm Man binh mà Vương Bình chỉ huy. Chiến mã của Vương Bình cực nhanh, chỉ một thoáng đã vọt tới trước mặt Tiêu Hoảng:
- Tướng địch nhận lấy cái chết!
Vương Bình hét lớn một tiếng, vung đao chém tới như một tia chớp. Tiêu Hoảng không kịp đề phòng, bị Vương Bình một đao chém chết ở trên ngựa, thi thể rơi xuống đất. Quân Tào thấy chủ tướng đã chết, bốn phía không đường chạy, đều quỳ xuống đất đầu hàng.
Trong lòng Hoàng Trung cực kỳ khuây khỏa, ngửa đầu cười ha hả:
- Quả là thả dây dài câu cá lớn, quả nhiên là diệu kế của quân sư!
Đúng hoàng hôn, năm nghìn quân Hán lại xuất hiện ở dưới Kỳ Sơn Bảo lần nữa. Hoàng Trung sai người đem đầu của Tiêu Hoảng lên núi, hạn quân Tào đầu hàng trong vòng một canh giờ, nếu không sẽ phóng hỏa đốt doanh, không một ai sống được.
Gần nửa giờ sau, năm trăm binh lính quân Tào giơ cao cờ trắng xuống núi đầu hàng, hiến Kỳ Sơn bảo. Đến lúc này, toàn bộ cứ điểm của quân Tào ở phía nam Kỳ Sơn đã bị quân Hán chiếm lĩnh. Mà lúc này, quân Hán một lần nữa đối diện với chiến lược Tây Thành yếu địa, một khi đoạt được Tây Thành, sách lược thận trọng của quân Hán sẽ thành công hơn phân nửa.
Huyện Tây Thành, Tào Nhân đã đến Tây Thành được năm ngày. Tin xấu lại lũ lượt kéo tới. Kế hoạch tập kích đội xe trâu gỗ quân Hán của Tiêu Hoảng, toàn quân bị diệt, doanh trại của quân Tào ở Kỳ Sơn Bảo đầu hàng. Lịch Thành và Kỳ Sơn Bảo thất thủ, mục tiêu tiếp theo của quân Hán đương nhiên chính là Tây Thành.
Điều này khiến trong lòng Tào Nhân vô cùng căng thẳng. Y biết rõ ý nghĩa chiến lược của Tây Thành. Tây Thành không chỉ là cửa chính của Quận Thiên Thủy, hơn nữa quân Hán còn có thể hướng về phía đông, tiến vào Quận Quảng Ngụy. Một khi Tây Thành thất thủ, toàn bộ toàn bộ chiến cuộc Lũng Tây sẽ cực kỳ bất lợi với quân Tào.
Trước mắt trong huyện Tây Thành có tám ngàn quân Tào, dường như đã đạt mức trú binh cao nhất của Tây Thành. Nhưng Tào Nhân vẫn không yên lòng, y không ngừng phái người đi Quan Trung thúc giục viện quân của Hạ Hầu Đôn.
Trong phòng, Tào Nhân đang dứng khoanh tay trước bản đồ, chăm chú nhìn thật lâu vào bức bản đồ ở trên tường. Chính đêm hôm trước, Hoàng Trung đã chỉ huy năm nghìn quân vượt qua Tây Thành, đóng quân ở sườn núi phía bắc cách mười dặm. Điều này không nghi ngờ gì nữa, sẽ gây phiền toái cho chi viện từ phía nam của quân Tào.
Còn mới đây, y nhận được tin, Từ Hoảng đã dẫn theo ba vạn quân chạy về hướng tây, tới Ký Thành, để lại mười ngàn quân phòng thủ Ký Thành. Từ Hoảng lại dẫn theo hai vạn quân xuôi về phía nam để phòng thủ Tây Thành.
Đây là đề nghị của Tuân Du, đề phòng quân Hán lợi dụng thời gian rảnh đánh úp Ký Thành. Tào Nhân tán thành phương án này. Y cũng lo quân Hán sẽ dương đông kích tây, nhân cơ hội y xuống Tây Thành sẽ đánh úp Ký Thành. Nhưng hiện giờ quân đội của Từ Hoảng còn chưa tới Ký Thành, tình thế đã không ổn rồi, điều này khiến trong lòng Tào Nhân không yên.
- Tướng quân, tại hạ không hiểu, tại sao Từ tướng quân không từ Quận Quảng Ngụy đến thẳng Tây Thành, không phải đi đường vòng đến Ký Thành rồi lại xuống phía nam, như vậy ít nhất cũng tiêu tốn mất hai ngày.
Phó tướng Tang Bá ở bên cạnh nói.
Tào Nhân lắc đầu:
- Đây có lẽ là suy nghĩ cẩn trọng của Tuân tiên sinh. Tuân tiên sinh biết rằng ta ở Tây Thành binh lực đã đầy đủ. Có lẽ hắn sẽ lo lắng cho Ký Thành hơn cho nên mới xuất binh đến Ký Thành trước. Suy xét theo đại cục, việc xuất binh đến Ký Thành hoàn toàn chính xác.
Tang Bá cúi đầu, một lúc lâu sau nói:
- Tại hạ chỉ lo Lưu Cảnh đích thân dẫn quân tấn công Tây Thành. Tướng quân, nếu Tây Thành thất bại chúng ta có cách nào ăn nói với Thừa tướng đây!
- Ngươi phải kiên định!
Tào Nhân bất mãn nhìn Tang Bá nói:
- Tây Thành của chúng ta có tám ngàn quân, lại có tường thành cao lớn kiên cố, hoàn toàn có thể ngăn cản năm vạn người tấn công thành. Quân đội đóng tại Vũ Đô cũng mới có ba vạn, Lưu Cảnh nhiều nhất là dẫn theo ba vạn quân, sao chúng ta không ngăn cản nổi? Tuyên Cao, ta thấy là ngươi không tin tưởng vào bản thân mình rồi!
- Vâng! Ty chức biết sai rồi!
Tào Nhân khoanh tay đi hai bước, lại nói:
- Ta nhận được tình báo, quân Hán mấy tháng nay luôn luyện tập công thành ban đêm. Ta nghi chính là nhằm vào Tây Thành. Từ đêm nay trở đi, chúng ta cũng phải luyện tập phòng thủ tấn công thành ban đêm. Ngoài ra, máy bắn đá ở trên thành quá ít, ngươi hãy lập tức tổ chức tiến hành chế tạo.
- Ty chức hiểu, sẽ lập tức đi sắp xếp!
Tang Bá thi lễ rồi rời đi. Trong phòng chỉ còn có một mình Tào Nhân. Tuy y trách Tang Bá thiếu kiên nhẫn nhưng trên thực tế y còn lo lắng hơn. Một khi mất Tây Thành, y sẽ phải ăn nói với Thừa Tướng như thế nào?
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng chạy trốn, có tiếng cận vệ chạy tới trước cửa hạ giọng bẩm báo:
- Tướng quân, thám báo cho phát hiện khẩn cấp. Một đoàn quân Hán hơn ba vạn quân nhân đã vượt Kỳ Sơn, đang đánh tới Tây Thành, thanh thế rất lớn.
- Hả?
Tàn Nhân liền ngây người, gấp gáp nói:
- Đưa thám báo tới gặp ta!
Lúc xế chiều, chủ tướng Tào Nhân đứng ở trên thành, lo lắng nhìn về phía nam. Dường như y đã nhìn thấy bóng dáng quân chủ lực của quân Hán. Mặc dù y hạ lệnh gia tăng máy bắn đá, nhưng tăng mười máy bắn đá ít nhất phải mất năm ngày, e là thời gia đã không kịp.
Tào Nhân vừa nhận được tin, tối qua có mấy vạn đại quân đã tới Kỳ Sơn, đang tiếp tục lên phía bắc, tiến đánh Tây Thành, có lẽ chính là đội chủ lực của Lưu Cảnh.
Nhưng lúc này, cách Tây Thành không đầy mười dặm về phía bắc cũng có một đội quân Hán hạ trại. Đó là năm nghìn quân của Hoàng Trung. Họ đã vượt Tây Thành trong đêm, hạ trại ở phía bắc của huyện Tây Thành đã hai ngày nay.
- Tướng quân, bánh xe bị mắc kẹt rồi, không biết vấn đề ở đâu?
Tiêu Hoảng gấp đến nỗi dậm chân, ra lệnh:
- Lập tức tìm ra nguyên nhân, người tìm được nguyên nhân sẽ trọng thưởng năm trăm lượng hoàng kim!
Binh lính quân Tào đều nằm xuống dưới trâu gỗ để tìm chốt mở. Đúng lúc này, bốn phía đều có tiếng nổ lớn, vô số quân Hán từ bốn phương tám hướng đánh tới. Một lão tướng dẫn đầu, tay cầm Kim Bối Hổ Nha Đao, đúng là chủ tướng Hoàng Trung. Hoàng Trung chỉ trường đao về phía quân Tào, quát to:
- Ta là Hoàng Trung, các ngươi đã bị bao vây, còn không mau đầu hàng?
Hơn một ngàn binh sĩ quân Tào sợ tới mức hồn bay phách lạc, không biết làm sao. Tiêu Hoảng biết mình đã trúng kế, hô to:
- Các huynh đệ theo ta phá vòng vây ra ngoài!
Tiêu Hoảng quay ngựa về phía nam chạy trốn. Chạy không được đến trăm bước, một đội quân Hán từ trong rừng rậm lao ra, đúng là năm trăm Man binh mà Vương Bình chỉ huy. Chiến mã của Vương Bình cực nhanh, chỉ một thoáng đã vọt tới trước mặt Tiêu Hoảng:
- Tướng địch nhận lấy cái chết!
Vương Bình hét lớn một tiếng, vung đao chém tới như một tia chớp. Tiêu Hoảng không kịp đề phòng, bị Vương Bình một đao chém chết ở trên ngựa, thi thể rơi xuống đất. Quân Tào thấy chủ tướng đã chết, bốn phía không đường chạy, đều quỳ xuống đất đầu hàng.
Trong lòng Hoàng Trung cực kỳ khuây khỏa, ngửa đầu cười ha hả:
- Quả là thả dây dài câu cá lớn, quả nhiên là diệu kế của quân sư!
Đúng hoàng hôn, năm nghìn quân Hán lại xuất hiện ở dưới Kỳ Sơn Bảo lần nữa. Hoàng Trung sai người đem đầu của Tiêu Hoảng lên núi, hạn quân Tào đầu hàng trong vòng một canh giờ, nếu không sẽ phóng hỏa đốt doanh, không một ai sống được.
Gần nửa giờ sau, năm trăm binh lính quân Tào giơ cao cờ trắng xuống núi đầu hàng, hiến Kỳ Sơn bảo. Đến lúc này, toàn bộ cứ điểm của quân Tào ở phía nam Kỳ Sơn đã bị quân Hán chiếm lĩnh. Mà lúc này, quân Hán một lần nữa đối diện với chiến lược Tây Thành yếu địa, một khi đoạt được Tây Thành, sách lược thận trọng của quân Hán sẽ thành công hơn phân nửa.
Huyện Tây Thành, Tào Nhân đã đến Tây Thành được năm ngày. Tin xấu lại lũ lượt kéo tới. Kế hoạch tập kích đội xe trâu gỗ quân Hán của Tiêu Hoảng, toàn quân bị diệt, doanh trại của quân Tào ở Kỳ Sơn Bảo đầu hàng. Lịch Thành và Kỳ Sơn Bảo thất thủ, mục tiêu tiếp theo của quân Hán đương nhiên chính là Tây Thành.
Điều này khiến trong lòng Tào Nhân vô cùng căng thẳng. Y biết rõ ý nghĩa chiến lược của Tây Thành. Tây Thành không chỉ là cửa chính của Quận Thiên Thủy, hơn nữa quân Hán còn có thể hướng về phía đông, tiến vào Quận Quảng Ngụy. Một khi Tây Thành thất thủ, toàn bộ toàn bộ chiến cuộc Lũng Tây sẽ cực kỳ bất lợi với quân Tào.
Trước mắt trong huyện Tây Thành có tám ngàn quân Tào, dường như đã đạt mức trú binh cao nhất của Tây Thành. Nhưng Tào Nhân vẫn không yên lòng, y không ngừng phái người đi Quan Trung thúc giục viện quân của Hạ Hầu Đôn.
Trong phòng, Tào Nhân đang dứng khoanh tay trước bản đồ, chăm chú nhìn thật lâu vào bức bản đồ ở trên tường. Chính đêm hôm trước, Hoàng Trung đã chỉ huy năm nghìn quân vượt qua Tây Thành, đóng quân ở sườn núi phía bắc cách mười dặm. Điều này không nghi ngờ gì nữa, sẽ gây phiền toái cho chi viện từ phía nam của quân Tào.
Còn mới đây, y nhận được tin, Từ Hoảng đã dẫn theo ba vạn quân chạy về hướng tây, tới Ký Thành, để lại mười ngàn quân phòng thủ Ký Thành. Từ Hoảng lại dẫn theo hai vạn quân xuôi về phía nam để phòng thủ Tây Thành.
Đây là đề nghị của Tuân Du, đề phòng quân Hán lợi dụng thời gian rảnh đánh úp Ký Thành. Tào Nhân tán thành phương án này. Y cũng lo quân Hán sẽ dương đông kích tây, nhân cơ hội y xuống Tây Thành sẽ đánh úp Ký Thành. Nhưng hiện giờ quân đội của Từ Hoảng còn chưa tới Ký Thành, tình thế đã không ổn rồi, điều này khiến trong lòng Tào Nhân không yên.
- Tướng quân, tại hạ không hiểu, tại sao Từ tướng quân không từ Quận Quảng Ngụy đến thẳng Tây Thành, không phải đi đường vòng đến Ký Thành rồi lại xuống phía nam, như vậy ít nhất cũng tiêu tốn mất hai ngày.
Phó tướng Tang Bá ở bên cạnh nói.
Tào Nhân lắc đầu:
- Đây có lẽ là suy nghĩ cẩn trọng của Tuân tiên sinh. Tuân tiên sinh biết rằng ta ở Tây Thành binh lực đã đầy đủ. Có lẽ hắn sẽ lo lắng cho Ký Thành hơn cho nên mới xuất binh đến Ký Thành trước. Suy xét theo đại cục, việc xuất binh đến Ký Thành hoàn toàn chính xác.
Tang Bá cúi đầu, một lúc lâu sau nói:
- Tại hạ chỉ lo Lưu Cảnh đích thân dẫn quân tấn công Tây Thành. Tướng quân, nếu Tây Thành thất bại chúng ta có cách nào ăn nói với Thừa tướng đây!
- Ngươi phải kiên định!
Tào Nhân bất mãn nhìn Tang Bá nói:
- Tây Thành của chúng ta có tám ngàn quân, lại có tường thành cao lớn kiên cố, hoàn toàn có thể ngăn cản năm vạn người tấn công thành. Quân đội đóng tại Vũ Đô cũng mới có ba vạn, Lưu Cảnh nhiều nhất là dẫn theo ba vạn quân, sao chúng ta không ngăn cản nổi? Tuyên Cao, ta thấy là ngươi không tin tưởng vào bản thân mình rồi!
- Vâng! Ty chức biết sai rồi!
Tào Nhân khoanh tay đi hai bước, lại nói:
- Ta nhận được tình báo, quân Hán mấy tháng nay luôn luyện tập công thành ban đêm. Ta nghi chính là nhằm vào Tây Thành. Từ đêm nay trở đi, chúng ta cũng phải luyện tập phòng thủ tấn công thành ban đêm. Ngoài ra, máy bắn đá ở trên thành quá ít, ngươi hãy lập tức tổ chức tiến hành chế tạo.
- Ty chức hiểu, sẽ lập tức đi sắp xếp!
Tang Bá thi lễ rồi rời đi. Trong phòng chỉ còn có một mình Tào Nhân. Tuy y trách Tang Bá thiếu kiên nhẫn nhưng trên thực tế y còn lo lắng hơn. Một khi mất Tây Thành, y sẽ phải ăn nói với Thừa Tướng như thế nào?
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng chạy trốn, có tiếng cận vệ chạy tới trước cửa hạ giọng bẩm báo:
- Tướng quân, thám báo cho phát hiện khẩn cấp. Một đoàn quân Hán hơn ba vạn quân nhân đã vượt Kỳ Sơn, đang đánh tới Tây Thành, thanh thế rất lớn.
- Hả?
Tàn Nhân liền ngây người, gấp gáp nói:
- Đưa thám báo tới gặp ta!
Lúc xế chiều, chủ tướng Tào Nhân đứng ở trên thành, lo lắng nhìn về phía nam. Dường như y đã nhìn thấy bóng dáng quân chủ lực của quân Hán. Mặc dù y hạ lệnh gia tăng máy bắn đá, nhưng tăng mười máy bắn đá ít nhất phải mất năm ngày, e là thời gia đã không kịp.
Tào Nhân vừa nhận được tin, tối qua có mấy vạn đại quân đã tới Kỳ Sơn, đang tiếp tục lên phía bắc, tiến đánh Tây Thành, có lẽ chính là đội chủ lực của Lưu Cảnh.
Nhưng lúc này, cách Tây Thành không đầy mười dặm về phía bắc cũng có một đội quân Hán hạ trại. Đó là năm nghìn quân của Hoàng Trung. Họ đã vượt Tây Thành trong đêm, hạ trại ở phía bắc của huyện Tây Thành đã hai ngày nay.