Trên vách núi cao chừng sáu mươi trượng, một gã thám báo quân Hán có thị lực vô cùng tốt đã đến vách núi thăm dò xung quanh, sau một lúc lâu gã quay lại nói khẽ với Nha tướng Nhậm Bình:
- Thủ lĩnh, có khoảng một trăm lều trại, phía Tây có hai mươi mấy lều khá lớn, hẳn là nơi chứa lương thực.
Lúc này một gã thám báo Ưng Kích Quân leo lên vách đá cẩn thận đến bên cạnh Nhậm Bình nói:
- Vương tướng quân và Mã tướng quân đã bố trí cả rồi, Vương tướng quân nói chúng ta có thể hành động bất cứ khi nào.
Nhậm Bình gật gật đầu, gã lại nhìn sắc trời một chút thấy hoàng hôn gần đến, rồi gã lại hướng sang Lâm Tiến - người giúp đỡ tìm họ được nơi ẩn thân của kẻ thù, cười nói:
- Ngươi hãy quay về Hán Trung đi, nơi này không có chuyện của ngươi nữa, chúng ta sẽ báo thù cho ngươi.
Lâm Tiến cắn chặt môi kiên quyết lắc đầu:
- Ta không đi, ta nhất định phải tự tay báo thù.
Nhậm Bình bất đắc dĩ đành nói với gã:
- Nếu thật sự ngươi muốn báo thù hãy xuống núi, đợi khi đánh nhau người Hồ nhất định sẽ chạy ra khỏi sơn cốc, khi đó tùy người chém giết.
Lâm Tiến không nói lời nào cũng không chuyển động, Nhậm Bình lại vỗ vai gã khuyên nhủ:
- Chúng ta phải nhanh chóng đi xuống, ngươi đi theo sẽ khiến chúng ta bị bại lộ còn liên lụy chúng ta nữa, hãy xuống dưới chân núi đi, dưới đó cũng có quân Hán, ngươi ở đó có thể cùng bọn họ giết địch.
Lâm Tiến cúi đầu, đột nhiên gã ta đứng lên chạy nhanh ra hướng rừng cây xa xa, Nhậm Bình nhìn gã ta chạy đi trong lòng có chút tiếc thương. Gã biết người thanh niên này muốn gia nhập quân Hán, chỉ có điều Ưng Kích Quân yêu cầu nghiêm khắc, không phải ai cũng có thể gia nhập, gã cũng không thể nói giúp gì được.
Không lâu sau màn đêm đã bao phủ, Nhậm Bình đứng bên vách núi kiên nhẫn chờ đợi, một canh giờ trôi qua trời rốt cuộc cũng tối hẳn, một vòng trăng khuyết ở được bao phủ trong tầng mây, ánh trăng lúc ẩn lúc hiện, âm thanh hết sức yên tĩnh, thời điểm động thủ đến rồi.
Nhậm Bình mang một sợi dây thừng dài hơn bốn mươi trượng nhẹ nhàng ném xuống vách đá, một đầu cột trên cây đại thụ ở đỉnh núi, tổng cộng có ba tên lính một người ở đỉnh phối hợp, Nhậm Bình cùng một tên khác đi xuống.
Bọn họ mang theo hai túi da đựng ba mươi lít dầu hỏa đeo trên lưng, kéo sợi dây thừng chậm rãi đi xuống ước chừng khoảng ba mươi trượng bọn họ chạm phải khối đá, khối đá này ban ngày khi thám thính bọn họ đã chọn nơi dừng chân, nơi này cách lều trại khoảng năm mươi bước, nếu bọn họ dùng đuốc ném trên lều hay hỏa tiễn đều không có khả quan, khả năng thành công rất thấp.
Người lính phía trên ném dây xuống dưới, bọn họ lại mang dây thừng cột vào tảng đá lớn, Nhậm Bình cùng thủ hạ lại tiếp tục chậm rãi trèo xuống, lúc này phía dưới nhìn lên có thể thấy bọn họ.
Cũng vì bọn họ lẻn vào từ bên trong thung lũng, nơi này không có lính canh, mặc dù như thế hai người vẫn vô cùng cẩn thận, gần như dán người thật chặt vào vách đá, chỉ dám di chuyển từng bước nhỏ, cuối cùng nhẹ nhàng nhảy xuống, rơi vào đống tuyết không một tiếng động.
Hai người đều khoác áo choàng trắng, nằm trên tuyết còn chưa dám nhúc nhích, bọn họ nghe tiếng có người đang ngâm nga đi về hướng bọn họ, là một tên lính người Hồ uống say khướt, gã ta định đi bên đó để đi tiểu, đang chuẩn bị cởi bỏ dây lưng quần thì Nhậm Bình đã nhảy dựng lên phóng về phía gã, gã bị hạ gục trong nháy mắt, dao găm trong tay Nhậm Bình đã cắt đứt cổ họng đối phương một cách gọn gàng dứt khoát.
Hai người vội kéo thi thể chôn vào trong tuyết, xong xuôi liền chạy về hướng lều lớn cách xa mười bước. Bọn họ đã quan sát tình huống bốn phía, ngoại trừ cửa cốc còn có trạm gác ra thì bên trong nhưng không có lính quân địch gác.
Nhưng không ngờ lúc này đã xảy ra cuộc đụng độ, khi bọn họ còn cách lều lớn vài chục bước, đúng lúc ấy lại có hai gã Hồ binh từ trong trướng đi ra, hai bên đã nhìn thấy nhau ở khoảng cách năm sáu bước chân.
- Là ai?
Một gã Hồ binh quát to.
Nhậm Bình liếc mắt một cái không nói gì nhanh chóng nhào đến dùng dao đâm xuyên qua ngực Hồ binh, tên này phát ra tiếng kêu thảm thiết, phá vỡ sự yên tĩnh của thung lũng, một gã Hồ binh khác liền xoay người chạy, Nhậm Bình liều rút dao găm phóng thẳng vào y, đáng tiếc hơi lệch một chút nên trúng phải vai đối phương, không giết đối phương được.
Tên Hồ binh kia chạy như điên, vừa chạy vừa hô:
- Có gian tế! Có gian tế!
Tình thế đột nhiên thay đổi, bọn họ không quan tâm việc chạy theo truy kích gã Hồ binh mà nhanh chóng gỡ dầu hỏa trên người xuống, phun lên lều lớn, một tên lính dính phải trở thành cây đuốc sống. Lều lớn trước mặt nhanh chóng bị đốt cháy, ngọn lửa cháy bùng lên, Nhậm Bình nhanh chóng cởi áo choàng ra, xé từng mảng gút lại thành từng cục, nhúng đầy dầu hỏa rồi đốt lửa sau đó ném về phía các lều trước mặt, nhanh chóng các lều lớn đều bị thiêu cháy.
Lúc này trong thung lũng khắp nơi đều có tiếng quát tháo, mười mấy tên Hồ binh cùng Dương Chỉnh chạy đến, hai mắt lồi của Dương Chỉnh bừng lên lửa giận, tay y xách cán chùy giơ cao hét lớn:
- Thu lều trại tránh lửa cháy lan.
Binh lính Đê Hồ nhanh chóng chạy đi cứu hỏa, còn Dương Chỉnh lại tìm kiếm người cứu hỏa. Đột nhiên y nhìn thấy xa xa có hai bóng đen chạy trốn hướng vách đá, y cười lạnh nhanh chóng đuổi theo, cách xa nhau hơn mười bước, y dùng chùy ném mạnh phía lưng binh sĩ Ưng Kích Quân.
Người lính này kêu thảm một tiếng đầu ngã xuống đất chết ngay tại chỗ, Nhậm Bình thấy thủ hạ chết thảm, ánh mắt tức thì đỏ ngầu, đột nhiên gã xoay người rút đao hét lớn một tiếng bổ vào Dương Chỉnh.
- Hay lắm!
Dương Chỉnh la lớn một tiếng nắm chặt lưỡi đao, hai tiếng "răng rắc" kêu lên, đã bẻ đao thành hai đoạn, đá Nhậm Bình một cước bay xa hai trượng. Y gầm nhẹ một tiếng nhanh chóng nhào tới, Nhậm Bình cũng không né tránh, ngay khi đối phương tiến đến gần trong nháy mắt gã đá đáy giày lên, một đoạn dao găm bắn ra trúng ngay ở bụng đối phương.
Dương Chỉnh như con dã thú, không chút phản ứng, ra sức bẻ gãy cổ Nhậm Bình, lực gã vô cùng mạnh, Nhậm Bình cảm thấy trước mắt tối sầm, như gần ngất đi, đúng lúc này chợt thấy một tia ánh điện xẹt qua, Dương Chỉnh lăn ra bất động, lát sau đầu trên cổ y lăn xuống, máu trên lỗ cổ phun tung tóe bắn đầy người Nhậm Bình.
Trong lòng Nhậm Bình kinh ngạc vô cùng, gã tung một đá đá văng thi thể kẻ địch ra liền thấy một người đứng sau tướng địch đang cầm đao, đó chính là thợ săn Lâm Tiến. Gã ta không rời đi mà đi theo Nhậm Bình, leo từ vách núi xuống, ở thời khắc quan trọng cứu Nhậm Bình một mạng.
Lâm Tiến cắn răng xoay người chạy đi về phía đại doanh quân địch, gã muốn cứu thê tử của mình, Nhậm Bình muốn gọi nhưng không kịp rồi, chỉ biết trơ mắt nhìn gã biến mất trong ngọn lửa.
Lúc này ngọn lửa lớn đã lan tràn khắp nơi, một nửa doanh trướng đều bị đại hỏa đốt cháy, lửa càng lúc càng lan dữ dội, khói đặc tràn ngập cả thung lũng, thủ lĩnh Đê Hồ mất tích, nơi nơi người hô ngựa hí, bên trong thung lũng cực kỳ hỗn loạn, Hồ binh không thể dập tắt ngọn lửa lớn, bọn họ nhanh chóng trở mình lên ngựa, giục ngựa hướng ngoài thung lũng chạy trốn.
Bên ngoài thung lũng là Bạch Thủy, lúc này trên mặt băng của hai bên lòng chảo có quân Hán đứng đông nghịt, mấy ngàn binh quân Hán đã chuẩn bị sẵn sàng, cung nỏ đã giương sẵn nhắm ngay cửa cốc, hoàn toàn chắn hai đầu con đường chạy trốn.
Nhóm kỵ binh đầu tiên của Đê Hồ từ trong thung lũng đi ra, cung nỏ hai bên bắn ra không ngừng, mười mấy tên Đê Hồ kêu thảm nhanh chóng ngã xuống, chiến mã cũng bị tên nỏ bắn khắp mình nhưng kỵ binh phía sau không ý thức được bên ngoài gặp chuyện thế nào, bọn họ vẫn tiếp tục trào ra, bên trong khói đặc cuồn cuộn, liệt hỏa ngút trời khiến cho bọn chúng hoảng hốt chạy bừa. Quân Hán nghênh đón bọn chúng cũng không chút lưu tình, giết không nương tay.
Mũi tên như mưa bão phun tới, chiến mã rên rĩ, kỵ binh kêu gào thảm thiết, từng nhóm kỵ binh ra cửa phụ cũng bị bắn chết mấy trăm người, binh lính trong thung lũng cũng không dám lao ra nữa.
Lúc này Vương Bình tự mình dẫn hai ngàn Trường mâu quân của quân Hán xếp thành hàng tấn công vào trong thung lũng, tiếng kêu nhanh chóng lan rộng khắp nơi. Chỉ trong vòng nửa canh giờ bên trong thung lũng mới dần trở lại như cũ, doanh địa Đê Hồ đã bị đốt thành bãi đất trống, thi thể nằm khắp nơi, hơn một ngàn ba trăm quân Đê Hồ hầu như bị giết hết.
Nhậm Bình cũng không rời đi, gã tìm mọi ngõ ngách trong thung lũng cuối cùng cũng tìm thấy Lâm Tiến, Lâm Tiến đã tìm được thi thể của vợ mình, nàng ta bị bọn Đê Hồ lăng nhục đến chết, thi thể bị vùi lấp trong tuyết. Lâm Tiến dùng chiến kỳ gói kỹ thi thể của vợ sau đó mang nàng đi hỏa táng.
Lâm Tiến yên lặng nhìn thi thể thê tử bị ngọn lửa nuốt trọn, nước mắt gã không ngừng rơi, lúc này Nhậm Bình đến bên cạnh gã, đứng một lúc lâu Nhậm Bình trầm giọng hỏi:
- Ngươi có tính toán gì chưa?
- Trước tiên ta muốn mang nàng và hài tử chôn một nơi.
- Sau đó thì sao?
Lâm Tiến lắc đầu nói:
- Ta cũng không biết nữa.
Trầm ngâm một lát Nhậm Bình thở dài nói:
- Ta nợ ngươi một mạng, sau này ngươi hãy theo ta đi.
Lâm Tiến quỳ một gối khóc không ra tiếng:
- Đa tạ Nhậm tướng quân thu dụng, ta nguyện trở thành một thành viên quân Hán, từ này đi theo tướng quân chiến đấu khắp chiến trường.
Nhậm Bình lấy quân bài đưa cho gã:
- Chúng ta phải trở về Tây Thành rồi, ngươi xử lý xong mọi chuyện hãy đến Tây Thành tìm ta.
Gã lại vỗ vỗ vai Lâm Tiến, tay cầm theo đầu Dương Chỉnh xoay người đi về hướng cửa cốc.
Sau nửa canh giờ quân Hán thu thập xong chiến trường, rời thung lũng, khởi hành đi về hướng Tây Thành.
Đi ra Bạch Thủy, Mã Đại lại để lại một ngàn binh lính, lệnh họ đóng trại canh giữ nơi hiểm yếu của Bạch Thủy, tuy bọn họ giết toàn bộ quân địch nhưng tín hiệu nguy hiểm vẫn còn, quân Hán nhất định phải phòng ngừa Đê Hồ lại vượt qua Bạch Thủy tiến vào Kỳ Sơn.
Kỵ binh Đê Hồ đến Kỳ Sơn chỉ là bước đệm nhưng nó lại cho thấy kẻ thù của quân Hán không chỉ có quân Tào, còn bao gồm cả Đê Hồ ở quận Lũng Tây, hai vạn kỵ binh Đê Hồ đã tiến vào quận Thiên Thủy, cộng thêm năm vạn quân Tào thực lực đã vượt xa quân Hán.
Lúc này, chỉ dựa vào ba vạn quân Hán mà đoạt Ký huyện thật không thể nào thực hiện, quân Hán cần tăng quân đang là điều cấp bách nhất.
- Thủ lĩnh, có khoảng một trăm lều trại, phía Tây có hai mươi mấy lều khá lớn, hẳn là nơi chứa lương thực.
Lúc này một gã thám báo Ưng Kích Quân leo lên vách đá cẩn thận đến bên cạnh Nhậm Bình nói:
- Vương tướng quân và Mã tướng quân đã bố trí cả rồi, Vương tướng quân nói chúng ta có thể hành động bất cứ khi nào.
Nhậm Bình gật gật đầu, gã lại nhìn sắc trời một chút thấy hoàng hôn gần đến, rồi gã lại hướng sang Lâm Tiến - người giúp đỡ tìm họ được nơi ẩn thân của kẻ thù, cười nói:
- Ngươi hãy quay về Hán Trung đi, nơi này không có chuyện của ngươi nữa, chúng ta sẽ báo thù cho ngươi.
Lâm Tiến cắn chặt môi kiên quyết lắc đầu:
- Ta không đi, ta nhất định phải tự tay báo thù.
Nhậm Bình bất đắc dĩ đành nói với gã:
- Nếu thật sự ngươi muốn báo thù hãy xuống núi, đợi khi đánh nhau người Hồ nhất định sẽ chạy ra khỏi sơn cốc, khi đó tùy người chém giết.
Lâm Tiến không nói lời nào cũng không chuyển động, Nhậm Bình lại vỗ vai gã khuyên nhủ:
- Chúng ta phải nhanh chóng đi xuống, ngươi đi theo sẽ khiến chúng ta bị bại lộ còn liên lụy chúng ta nữa, hãy xuống dưới chân núi đi, dưới đó cũng có quân Hán, ngươi ở đó có thể cùng bọn họ giết địch.
Lâm Tiến cúi đầu, đột nhiên gã ta đứng lên chạy nhanh ra hướng rừng cây xa xa, Nhậm Bình nhìn gã ta chạy đi trong lòng có chút tiếc thương. Gã biết người thanh niên này muốn gia nhập quân Hán, chỉ có điều Ưng Kích Quân yêu cầu nghiêm khắc, không phải ai cũng có thể gia nhập, gã cũng không thể nói giúp gì được.
Không lâu sau màn đêm đã bao phủ, Nhậm Bình đứng bên vách núi kiên nhẫn chờ đợi, một canh giờ trôi qua trời rốt cuộc cũng tối hẳn, một vòng trăng khuyết ở được bao phủ trong tầng mây, ánh trăng lúc ẩn lúc hiện, âm thanh hết sức yên tĩnh, thời điểm động thủ đến rồi.
Nhậm Bình mang một sợi dây thừng dài hơn bốn mươi trượng nhẹ nhàng ném xuống vách đá, một đầu cột trên cây đại thụ ở đỉnh núi, tổng cộng có ba tên lính một người ở đỉnh phối hợp, Nhậm Bình cùng một tên khác đi xuống.
Bọn họ mang theo hai túi da đựng ba mươi lít dầu hỏa đeo trên lưng, kéo sợi dây thừng chậm rãi đi xuống ước chừng khoảng ba mươi trượng bọn họ chạm phải khối đá, khối đá này ban ngày khi thám thính bọn họ đã chọn nơi dừng chân, nơi này cách lều trại khoảng năm mươi bước, nếu bọn họ dùng đuốc ném trên lều hay hỏa tiễn đều không có khả quan, khả năng thành công rất thấp.
Người lính phía trên ném dây xuống dưới, bọn họ lại mang dây thừng cột vào tảng đá lớn, Nhậm Bình cùng thủ hạ lại tiếp tục chậm rãi trèo xuống, lúc này phía dưới nhìn lên có thể thấy bọn họ.
Cũng vì bọn họ lẻn vào từ bên trong thung lũng, nơi này không có lính canh, mặc dù như thế hai người vẫn vô cùng cẩn thận, gần như dán người thật chặt vào vách đá, chỉ dám di chuyển từng bước nhỏ, cuối cùng nhẹ nhàng nhảy xuống, rơi vào đống tuyết không một tiếng động.
Hai người đều khoác áo choàng trắng, nằm trên tuyết còn chưa dám nhúc nhích, bọn họ nghe tiếng có người đang ngâm nga đi về hướng bọn họ, là một tên lính người Hồ uống say khướt, gã ta định đi bên đó để đi tiểu, đang chuẩn bị cởi bỏ dây lưng quần thì Nhậm Bình đã nhảy dựng lên phóng về phía gã, gã bị hạ gục trong nháy mắt, dao găm trong tay Nhậm Bình đã cắt đứt cổ họng đối phương một cách gọn gàng dứt khoát.
Hai người vội kéo thi thể chôn vào trong tuyết, xong xuôi liền chạy về hướng lều lớn cách xa mười bước. Bọn họ đã quan sát tình huống bốn phía, ngoại trừ cửa cốc còn có trạm gác ra thì bên trong nhưng không có lính quân địch gác.
Nhưng không ngờ lúc này đã xảy ra cuộc đụng độ, khi bọn họ còn cách lều lớn vài chục bước, đúng lúc ấy lại có hai gã Hồ binh từ trong trướng đi ra, hai bên đã nhìn thấy nhau ở khoảng cách năm sáu bước chân.
- Là ai?
Một gã Hồ binh quát to.
Nhậm Bình liếc mắt một cái không nói gì nhanh chóng nhào đến dùng dao đâm xuyên qua ngực Hồ binh, tên này phát ra tiếng kêu thảm thiết, phá vỡ sự yên tĩnh của thung lũng, một gã Hồ binh khác liền xoay người chạy, Nhậm Bình liều rút dao găm phóng thẳng vào y, đáng tiếc hơi lệch một chút nên trúng phải vai đối phương, không giết đối phương được.
Tên Hồ binh kia chạy như điên, vừa chạy vừa hô:
- Có gian tế! Có gian tế!
Tình thế đột nhiên thay đổi, bọn họ không quan tâm việc chạy theo truy kích gã Hồ binh mà nhanh chóng gỡ dầu hỏa trên người xuống, phun lên lều lớn, một tên lính dính phải trở thành cây đuốc sống. Lều lớn trước mặt nhanh chóng bị đốt cháy, ngọn lửa cháy bùng lên, Nhậm Bình nhanh chóng cởi áo choàng ra, xé từng mảng gút lại thành từng cục, nhúng đầy dầu hỏa rồi đốt lửa sau đó ném về phía các lều trước mặt, nhanh chóng các lều lớn đều bị thiêu cháy.
Lúc này trong thung lũng khắp nơi đều có tiếng quát tháo, mười mấy tên Hồ binh cùng Dương Chỉnh chạy đến, hai mắt lồi của Dương Chỉnh bừng lên lửa giận, tay y xách cán chùy giơ cao hét lớn:
- Thu lều trại tránh lửa cháy lan.
Binh lính Đê Hồ nhanh chóng chạy đi cứu hỏa, còn Dương Chỉnh lại tìm kiếm người cứu hỏa. Đột nhiên y nhìn thấy xa xa có hai bóng đen chạy trốn hướng vách đá, y cười lạnh nhanh chóng đuổi theo, cách xa nhau hơn mười bước, y dùng chùy ném mạnh phía lưng binh sĩ Ưng Kích Quân.
Người lính này kêu thảm một tiếng đầu ngã xuống đất chết ngay tại chỗ, Nhậm Bình thấy thủ hạ chết thảm, ánh mắt tức thì đỏ ngầu, đột nhiên gã xoay người rút đao hét lớn một tiếng bổ vào Dương Chỉnh.
- Hay lắm!
Dương Chỉnh la lớn một tiếng nắm chặt lưỡi đao, hai tiếng "răng rắc" kêu lên, đã bẻ đao thành hai đoạn, đá Nhậm Bình một cước bay xa hai trượng. Y gầm nhẹ một tiếng nhanh chóng nhào tới, Nhậm Bình cũng không né tránh, ngay khi đối phương tiến đến gần trong nháy mắt gã đá đáy giày lên, một đoạn dao găm bắn ra trúng ngay ở bụng đối phương.
Dương Chỉnh như con dã thú, không chút phản ứng, ra sức bẻ gãy cổ Nhậm Bình, lực gã vô cùng mạnh, Nhậm Bình cảm thấy trước mắt tối sầm, như gần ngất đi, đúng lúc này chợt thấy một tia ánh điện xẹt qua, Dương Chỉnh lăn ra bất động, lát sau đầu trên cổ y lăn xuống, máu trên lỗ cổ phun tung tóe bắn đầy người Nhậm Bình.
Trong lòng Nhậm Bình kinh ngạc vô cùng, gã tung một đá đá văng thi thể kẻ địch ra liền thấy một người đứng sau tướng địch đang cầm đao, đó chính là thợ săn Lâm Tiến. Gã ta không rời đi mà đi theo Nhậm Bình, leo từ vách núi xuống, ở thời khắc quan trọng cứu Nhậm Bình một mạng.
Lâm Tiến cắn răng xoay người chạy đi về phía đại doanh quân địch, gã muốn cứu thê tử của mình, Nhậm Bình muốn gọi nhưng không kịp rồi, chỉ biết trơ mắt nhìn gã biến mất trong ngọn lửa.
Lúc này ngọn lửa lớn đã lan tràn khắp nơi, một nửa doanh trướng đều bị đại hỏa đốt cháy, lửa càng lúc càng lan dữ dội, khói đặc tràn ngập cả thung lũng, thủ lĩnh Đê Hồ mất tích, nơi nơi người hô ngựa hí, bên trong thung lũng cực kỳ hỗn loạn, Hồ binh không thể dập tắt ngọn lửa lớn, bọn họ nhanh chóng trở mình lên ngựa, giục ngựa hướng ngoài thung lũng chạy trốn.
Bên ngoài thung lũng là Bạch Thủy, lúc này trên mặt băng của hai bên lòng chảo có quân Hán đứng đông nghịt, mấy ngàn binh quân Hán đã chuẩn bị sẵn sàng, cung nỏ đã giương sẵn nhắm ngay cửa cốc, hoàn toàn chắn hai đầu con đường chạy trốn.
Nhóm kỵ binh đầu tiên của Đê Hồ từ trong thung lũng đi ra, cung nỏ hai bên bắn ra không ngừng, mười mấy tên Đê Hồ kêu thảm nhanh chóng ngã xuống, chiến mã cũng bị tên nỏ bắn khắp mình nhưng kỵ binh phía sau không ý thức được bên ngoài gặp chuyện thế nào, bọn họ vẫn tiếp tục trào ra, bên trong khói đặc cuồn cuộn, liệt hỏa ngút trời khiến cho bọn chúng hoảng hốt chạy bừa. Quân Hán nghênh đón bọn chúng cũng không chút lưu tình, giết không nương tay.
Mũi tên như mưa bão phun tới, chiến mã rên rĩ, kỵ binh kêu gào thảm thiết, từng nhóm kỵ binh ra cửa phụ cũng bị bắn chết mấy trăm người, binh lính trong thung lũng cũng không dám lao ra nữa.
Lúc này Vương Bình tự mình dẫn hai ngàn Trường mâu quân của quân Hán xếp thành hàng tấn công vào trong thung lũng, tiếng kêu nhanh chóng lan rộng khắp nơi. Chỉ trong vòng nửa canh giờ bên trong thung lũng mới dần trở lại như cũ, doanh địa Đê Hồ đã bị đốt thành bãi đất trống, thi thể nằm khắp nơi, hơn một ngàn ba trăm quân Đê Hồ hầu như bị giết hết.
Nhậm Bình cũng không rời đi, gã tìm mọi ngõ ngách trong thung lũng cuối cùng cũng tìm thấy Lâm Tiến, Lâm Tiến đã tìm được thi thể của vợ mình, nàng ta bị bọn Đê Hồ lăng nhục đến chết, thi thể bị vùi lấp trong tuyết. Lâm Tiến dùng chiến kỳ gói kỹ thi thể của vợ sau đó mang nàng đi hỏa táng.
Lâm Tiến yên lặng nhìn thi thể thê tử bị ngọn lửa nuốt trọn, nước mắt gã không ngừng rơi, lúc này Nhậm Bình đến bên cạnh gã, đứng một lúc lâu Nhậm Bình trầm giọng hỏi:
- Ngươi có tính toán gì chưa?
- Trước tiên ta muốn mang nàng và hài tử chôn một nơi.
- Sau đó thì sao?
Lâm Tiến lắc đầu nói:
- Ta cũng không biết nữa.
Trầm ngâm một lát Nhậm Bình thở dài nói:
- Ta nợ ngươi một mạng, sau này ngươi hãy theo ta đi.
Lâm Tiến quỳ một gối khóc không ra tiếng:
- Đa tạ Nhậm tướng quân thu dụng, ta nguyện trở thành một thành viên quân Hán, từ này đi theo tướng quân chiến đấu khắp chiến trường.
Nhậm Bình lấy quân bài đưa cho gã:
- Chúng ta phải trở về Tây Thành rồi, ngươi xử lý xong mọi chuyện hãy đến Tây Thành tìm ta.
Gã lại vỗ vỗ vai Lâm Tiến, tay cầm theo đầu Dương Chỉnh xoay người đi về hướng cửa cốc.
Sau nửa canh giờ quân Hán thu thập xong chiến trường, rời thung lũng, khởi hành đi về hướng Tây Thành.
Đi ra Bạch Thủy, Mã Đại lại để lại một ngàn binh lính, lệnh họ đóng trại canh giữ nơi hiểm yếu của Bạch Thủy, tuy bọn họ giết toàn bộ quân địch nhưng tín hiệu nguy hiểm vẫn còn, quân Hán nhất định phải phòng ngừa Đê Hồ lại vượt qua Bạch Thủy tiến vào Kỳ Sơn.
Kỵ binh Đê Hồ đến Kỳ Sơn chỉ là bước đệm nhưng nó lại cho thấy kẻ thù của quân Hán không chỉ có quân Tào, còn bao gồm cả Đê Hồ ở quận Lũng Tây, hai vạn kỵ binh Đê Hồ đã tiến vào quận Thiên Thủy, cộng thêm năm vạn quân Tào thực lực đã vượt xa quân Hán.
Lúc này, chỉ dựa vào ba vạn quân Hán mà đoạt Ký huyện thật không thể nào thực hiện, quân Hán cần tăng quân đang là điều cấp bách nhất.