Lưu Cảnh cưỡi ngựa đứng sau nỏ binh nhìn chăm chú vào trại lớn quân Tào tại Thượng Phương cốc xa xa, dù ánh trăng ảm đạm nhưng vẫn mơ hồ có thể thấy được mấy chục máy bắn đá sừng sững ở trong đại doanh, giống hết như quái thú dữ tợn trong quân.
Hôm nay là trận chiến đầu tiên của chủ lực quân Hán bắc công, một trận chiến này rất quan trọng đối với hắn, liên quan đến sĩ khí của mấy tướng sĩ và chiến lược kế hoạch tương lai, hắn nhất định phải đoạt được Thượng Phương cốc trước khi Tào Tháo đến Ký Thành, giành được ưu thế trên địa lý, như vậy dù hắn nhất thời khó có thể đánh hạ được Ký Thành thì cũng có thể tiếp tục yên ổn tại Vị Thủy cốc.
Nếu như không có máy bắn đá kiểu mới của Mã Quân, hắn cũng chỉ có thể dùng thủ đoạn cường công, bất kể cái giá phải trả như nào cũng phải cướp được Thượng Phương cốc, mà hiện tại có máy bắn đá kiểu mới, tổn thất của hắn ít nhất sẽ giảm bớt được một nửa, giờ phút này, hắn tràn đầy kỳ vọng vào máy bắn đá.
Lúc này, Vương Bình chạy vội đi lên, ôm quyền hành lễ nói:
- Khởi bẩm Châu Mục, máy bắn đá đã trang bị xong, xác nhận không có sai sót gì, bất cứ lúc nào cũng có thể khởi động.
Lưu Cảnh lại nhìn trại lớn quân Tào đen nhánh xa xa, gật gật đầu, ra lệnh:
- Có thể phóng ra!
Hai trăm máy bắn đá loại nhỏ kéo ra, tất cả cán ném đều được kéo thành hình vòng cung, quăng bình gốm đựng dầu dính, đúng lúc này, máy bắn đá trong quân Tào cũng ầm ầm phát động, ba mươi mấy khối đá lớn bay lên trời, hình thành một loạt điểm đen gào thét bắn về phía trận địa quân Hán.
Tảng đá lớn ầm ầm rơi xuống đất, khí thế làm cho người ta sợ hãi, kích khởi bụi đất bay mù mịt. Dù bụi đất vàng tràn ngập, dù đá lớn chỉ nện ngoài bốn trăm bước, nhưng tảng đá lớn lăn thêm hơn mười bước nữa, cách quân chính quân Hán chưa tới năm mươi bước, bụi đất che trời phủ đất đập vào mặt.
- Phóng ra!
Vương Bình lớn tiếng quát, đám lính dùng cây đuốc đốt dầu dính lên, bên ngoài bình gốm cũng thoa dầu dính, lập tức toàn bộ bình gốm cũng bốc cháy lên.
Hai trăm ngọn lửa màu lam hừng hực thiêu đốt, bỗng dưng phát bắn ra, chỉ thấy không trung nhiều điểm ánh lửa bay về hướng đại doanh quân Tào, ưu thế của dầu dính lập tức biểu hiện ra, nó không bị tắt trên không trung, cũng không dễ dàng vẩy ra từ trong cổ nhỏ của bình gốm, chúng quay cuồng trên không trung, lao thẳng tới trại lớn của quân Tào.
- Quân Hán dùng hỏa công!
Binh lính quân Tào đều hét to, Tuân Du cũng nhìn thấy điểm lửa đầy trời, y lập tức chấn động, không ngờ quân Hán có thể bắn ra bình dầu hỏa xa hơn bốn trăm bước. Nhưng không để y nghĩ được nhiều, hộp dầu hỏa đã đến đỉnh đầu, mấy chục thân vệ quân Tào đều xông lên trước nâng lá chắn chống cự, bảo hộ Tuân Du và Hạ Hầu Đôn.
Chỉ nghe những tiếng lốp bốp vang lên, bình gốm ơi xuống đất. Loại bình gốm này đặc biệt chế tác cho hỏa công, hộp gốm thành mỏng như giấy, nhẹ đến mức vừa gõ đã vỡ, nhưng lúc này vẩy ra không phải là dầu hỏa mà là dầu dính, ngay cả từng mảnh bình gốm vỡ ra cũng bốc cháy, dầu bắn ra chung quanh, một hộp dầu sẽ tràn ra hơn mười, thậm chí trên trăm đốm lửa. Chúng đập vào tường trại, máy bắn đá, tháp quan sát và từng tốp binh lính, tứ phía đại doan quân Tào lập tức bùng lên ngọn lửa.
Hạ Hầu Đôn gấp đến độ hô to:
- Mau mau dập tắt lửa!
Quân Tào cũng sử dùng dầu hỏa lâu rồi, bọn họ cũng có kinh nghiệm phong phú để dập tắt lửa, biết không có thể dùng nước dập lửa dầu được mà nhất định phải dùng bùn cát mới có thể dập được, trong mỗi đại doanh quân Tào đều đặc biệt chuẩn bị một lượng lớn bùn cát, vô số binh lính ôm từng bao bùn cát dập lửa, cũng giẫm loạn lên để dập tắt lửa.
Nhưng đây chỉ là dập lửa trên mặt đất, còn dầu dính đập trúng xe bắn đá và tường ngoài doanh trại thì lại không cách nào dập được. Lúc này, nhóm hỏa hộp thứ hai lại gào thét bay tới, bình gốm vỡ vụn, vô số điểm lửa vẩy ra, lửa mượn thế gió, vài máy bắn đá to lớn bị lửa lớn nuốt sống, trên doanh trại cũng dấy lên ngọn lửa lớn hừng hực, khói đặc tràn ngập, rất nhiều binh lính quân Tào cũng bị dầu dính dính vào, sợ hãi la to, hoặc bỏ mạng chạy trốn, hoặc lăn lộn trên mặt đất.
- Quân sư, bên này nguy hiểm, mau lui xuống đi!
Hạ Hầu Đôn gấp gáp hô to.
Tuân Du lại tựa hồ như bịt tai không thèm nghe, y ngồi xổm người xuống, dùng một con dao găm đẩy bùn đất ra, đào ở dưới ra một ít dầu dính, y chăm chú nhìn, lại hít hà, trong mắt trở nên hết sức ác liệt. Quân Hán không chỉ có vũ khí ném đá cự ly xa, hơn nữa dầu hỏa cũng không giống với loại trước đây, loại dầu hỏa này giống cục cao su, tạt nước vào lửa càng bốc cháy dữ dội hơn.
Tuân Du quay đầu ra lệnh với Hạ Hầu Đôn:
- Đổi hỏa cầu đánh trả đối phương!
Trong lửa lớn hừng hực, quân Tào cũng không tiếp tục sử dụng tảng đá lớn mà đổi dùng hỏa cầu cực lớn, quả cầu lớn được bọc vải bố có ngâm dầu hỏa, binh lính quân Tào đốt hỏa cầu lên, ba mươi máy bắn đá to lớn đồng loạt phóng ra, chỉ thấy ba mươi hỏa cầu bay lên trời, hướng về ngoài cách Thượng Phương cốc trăm bước.
Hiệu quả của hỏa cầu hoàn toàn khác biệt với đá lớn, từng hỏa cầu to lớn sau khi hạ xuống lại bắn lên cao, bay ra xa hơn trăm bước, đánh về phía quân Hán dày đặc. Binh lính quân Hán kêu to, đều quỳ rạp trên mặt đất, mặc dù như thế, hỏa cầu lớn vẫn đập lật ra hai mươi mấy máy bắn đá, gần trăm tên lính bị thương, trong đội ngũ quân Hán bắt đầu xuất hiện rối loạn.
Lưu Cảnh lại bất động, hắn mặt không thay đổi nhìn tường trại quân Tào và mấy máy bắn đá cỡ lớn bị đốt cháy, lạnh lùng hạ lệnh:
- Tiếp tục công kích!
Mấy ngàn Trọng thuẫn quân dưới sự chỉ huy của Đại tướng Lôi Đồng vọt tới trước máy bắn đá, bọn họ dùng trọng thuẫn kết thành tường lá chắn, bảo vệ máy bắn đá, hơn trăm đệ tử Mã Quân cũng chạy tới sửa chữa máy bắn đá bị nện trúng. Cùng lúc đó, quân Tào lại bắt đầu một vòng tiến công nữa, hỏa cầu thật lớn ào thét lên bay tới, nện trên tường lá chắn, vượt qua trận địa máy bắn đá, đạn hướng xa hơn nỏ quân, mỗi một quả hỏa cầu bay tới đều khiến cho quân Hán rối loạn.
Mà hỏa hộp quân Hán cũng dày đặc rơi vào đại quanh quân Tào, ánh lửa văng khắp nơi khiến binh lính quân Tào lo cái này, mất cái kia, từ tháp quan sát bị cháy bừng bừng rồi đổ ầm xuống, trong doanh trại ngày càng nhiều phương tiện và vũ khí bị điểm cháy, đã có quá bán máy bắn đá to lớn bị đại hỏa nuốt hết, một đoạn tường trại dài hơn mười trượng bị đốt trọi, mất đi chống đỡ mà ầm ầm sập.
Ngoài trăm bước, lều trại trong trại lớn của quân Tào đều đã thu thập sạch sẽ, Tuân Du kinh ngạc nhìn từng cái máy bắn đá to lớn bị điểm cháy, bị đốt trọi rồi ngã xuống, y biết rằng một khi phòng ngự trại lớn của quân Tào bị phá hủy thì chính là lúc quân Hán quy mô tiến công lớn.
Y cúi đầu thở dài, quay đầu lại nói với Hạ Hầu Đôn:
- Hạ Hầu tướng quân, chuẩn bị tập kết binh lực huyết chiến với quân Hán đi! Bọn họ rất nhanh triển khai tấn công rồi.
Hạ Hầu Đôn gật gật đầu:
- Mời Quân sư về phía sau trại đi! Bên này ta sẽ chỉ huy, cho dù Lưu Cảnh giết tiến vào, ta cũng khiến hắn phải trả giá thê thảm và nghiêm trọng.
Y quay đầu lại ra lệnh:
- Nhanh chóng đưa quân sư ra hậu trại!
Tuân Du và hơn mười quan văn được đưa ra hậu trại, hai vạn quân Tào bắt đầu tập kết, phía trước là ba nghìn nỏ binh, sắp hàng thành ba hàng, lúc này tường trại đã hoàn toàn bị đại hỏa nuốt hết, không thể phòng ngự ở trên tường trại, chỉ có thể đợi tường trại sập, quân Hán vọt vào đại doanh rồi thì sẽ dùng tiễn trận hùng mạnh ngăn chặn đối phương.
Theo chiếc máy bắn đá to lớn cuối cùng ngã xuống, cự thạch trận lực lớn nhất của quân Tào cũng theo đó biến mất, Lưu Cảnh rốt cục mỉm cười, ra lệnh:
- Kỵ binh phá trại, trọng giáp bộ binh chuẩn bị, nổi trống xuất kích!
Bên trong thung lũng vang lên tiếng trống trận ầm ầm, tiếng trống rung chuyển trời đất, trận hình quân Hán nhanh chóng biến hóa, từ thủ thế chuyển thành thế công, hai chi kỵ binh theo tả hữu giết ra, đều có hơn ngàn người, chiến mã chạy gấp phóng về hướng trại lớn quân địch. Lưu Hổ suất lĩnh ba nghìn trọng giáp bộ binh đi tới trước nhất, bọn họ nhanh chóng xếp thành hàng, lấy trăm người làm một hàng, tổng cộng ba mươi hàng, kỵ binh theo sát, trong tiếng trống trận tiến công, từng bước từng bước áp sát đến đại doanh quân Tào ngoài năm trăm bước.
Mặt sau là hai vạn Trường mâu quân, trường mâu như rừng, sát khí ngút trời, quân đội đi lại chỉnh tề như cuộn sóng phập phồng, đạp trên tiết tấu. Dưới sự suất lĩnh của đại tướng Mã Siêu chậm rãi đẩy tiến về phía trước.
Kỵ binh Quân Hán dùng dây chão dài kéo sập từng mảnh tường doanh quân Tào, theo tường doanh mấy trăm trượng ầm ầm ngã xuống đất, trung tâm đại doanh rộng lớn hiển lộ ra, xa xa có thể thấy binh lính quân Tào dày đặc, trận địa bọn họ sẵn sàng đón quân địch, một trận ác chiến thảm thiết sắp mở màn.
Theo tường trại ầm ầm ngã xuống, quân Tào nghênh đón cũng không phải tấn công của kỵ binh mà là sự xuất hiện của trọng giáp bộ binh quân Hán. Song phương giao chiến nhiều năm sớm hiểu biết lẫn nhau, Hạ Hầu Đôn biết sự lợi hại của trọng giáp bộ binh, đây là một đội quân cường mạnh mà Lưu Cảnh dùng thời gian gần mười năm mới tạo ra được, hao phí không biết bao nhiêu tiền lương, một thanh Trảm Mã Đao đã vượt qua tài sản của một hộ nhà nông.
Dù sự xuất hiện của trọng giáp bộ binh nằm trong dự liệu của Hạ Hầu Đôn, nhưng khi bọn họ thật sự xuất hiện vẫn làm cho Hạ Hầu Đôn vô cùng khẩn trương, lúc này, phó tướng Tang Bá tiến lên thấp giọng nói:
- Tướng quân, trọng giáp bộ binh giáp trụ dày, không sợ cung tiễn, dùng tên nỏ áp trận chỉ sợ không có hiệu quả.
Hạ Hầu Đôn làm sao không biết đối phó trọng giáp bộ binh chỉ có dùng nỏ sàn, đáng tiếc nỏ sàn đều trang bị ở trên tường trại cũng bị đại hỏa thiêu hủy rồi, y nhất thời vô kế khả thi, Tang Bá lại nói:
- Không bằng trực tiếp dùng trường mâu quân lên ác chiến với quân địch, để tránh nỏ binh bị tổn thất vô nghĩa.
Đề nghị của Tang Bá là phương pháp xử lý bất đắc dĩ, Hạ Hầu Đôn trầm ngâm chốc lát nói:
- Để nỏ tiễn bắn hai đợt rồi lui lại!
Con người luôn ôm một tâm lý may mắn, Hạ Hầu Đôn cũng không ngoại lệ, có lẽ tên nỏ dày đặc mạnh mẽ thật sự có thể mang đến lực sát thương nhất định cho trọng giáp bộ binh, y ra lệnh:
- Tên nỏ chuẩn bị!
Ba nghìn nỏ quân nâng lên, đầu mũi tên lạnh như băng nhắm ngay vào trọng giáp bộ binh quân địch càng ngày càng gần. Trăm trọng giáp bộ binh một hàng sóng vai mà đi, một tay chấp trảm mã lưỡi dài, một tay nâng tấm chắn, bước đi trầm trọng mà thong thả từng bước một đẩy mạnh tiến về phía trước.
Lúc trước, trọng giáp bộ binh cũng không dùng tấm chắn, trọng giáp bọn họ đủ để chống cự cung nỏ bình thường, nhưng trải quac hiến đấu trường kỳ, quân Hán cũng phát hiện trọng giáp bộ binh cũng không phải là mình đồng vách sắt, ở một số tình huống, giáp trụ trên người bọn họ vẫn không ngăn cản nổi xạ kích của tên nỏ.
Một là ở trong vòng ba mươi bước, tên nỏ dày đặc mạnh mẽ có thể bắn thủng trọng giáp, tiếp theo đó là đầu, khôi giáp có lỗ nhìn và lỗ hô hấp, tên quá dày đặc vẫn dễ dàng bắn trúng những cái lỗ này, quân Hán từng có giáo huấn như vậy. Cho nên cuối cùng trọng giáp bộ binh cũng bắt đầu chấp lá chắn, tấm chắn là hai lớp da trâu được ngâm dầu bao trùm lên ván gỗ cây táo, vô cùng nhẹ nhàng và khéo léo, giơ nó cũng không tốn sức, dù tấm chắn cũng không ngăn được tên nỏ hùng mạnh bắn tụ tập, nhưng nó cũng là một bộ đệm tuyệt vời.
Trọng giáp bộ binh càng ngày càng gần, Trảm Mã Đao sắc bén sáng lấp lánh trong ánh lửa chiếu rọi, đằng đằng sát khí, đáng tiếc Hạ Hầu Đôn cũng không biết được bí mật rằng trong vòng ba mươi bước có thể bắn thủng trọng giáp, khi trọng giáp bộ binh cách nỏ trận còn năm mươi bước, đây là khoảng cách bắn bình thường hữu hiệu nhất trong chiến dịch, Hạ Hầu Đôn hạ mệnh lệnh bắn.
Ba nghìn tên nỏ đồng thời phóng ra, tên nỏ dày đặc như gió bão mưa rào gào thét phóng tới, mùi tử khí hùng mạnh làm người ta hít thở không thông. Lưu Hổ hét lớn một tiếng, trăm tên trọng giáp bộ binh ở hàng đầu đồng thời giơ tấm chắn lên, thân thể nửa ngồi, ổn định hạ bàn, chỉ nghe những thanh âm chói tai, nỏ kình lực hùng mạnh giã tấm chắn trong tay bọn họ dập nát, lại không tổn hại đến bất kỳ người nào.
- Giết!
Lưu Hổ vung đao rống to.
Ba nghìn trọng giáp bộ binh cùng kêu lên:
- Giết!
Bọn họ nhảy dựng lên, bắt đầu chạy hai tay chấp chiến mã đao sắc bén mãnh liệt nhào đến nỏ trận quân Tào.
Hôm nay là trận chiến đầu tiên của chủ lực quân Hán bắc công, một trận chiến này rất quan trọng đối với hắn, liên quan đến sĩ khí của mấy tướng sĩ và chiến lược kế hoạch tương lai, hắn nhất định phải đoạt được Thượng Phương cốc trước khi Tào Tháo đến Ký Thành, giành được ưu thế trên địa lý, như vậy dù hắn nhất thời khó có thể đánh hạ được Ký Thành thì cũng có thể tiếp tục yên ổn tại Vị Thủy cốc.
Nếu như không có máy bắn đá kiểu mới của Mã Quân, hắn cũng chỉ có thể dùng thủ đoạn cường công, bất kể cái giá phải trả như nào cũng phải cướp được Thượng Phương cốc, mà hiện tại có máy bắn đá kiểu mới, tổn thất của hắn ít nhất sẽ giảm bớt được một nửa, giờ phút này, hắn tràn đầy kỳ vọng vào máy bắn đá.
Lúc này, Vương Bình chạy vội đi lên, ôm quyền hành lễ nói:
- Khởi bẩm Châu Mục, máy bắn đá đã trang bị xong, xác nhận không có sai sót gì, bất cứ lúc nào cũng có thể khởi động.
Lưu Cảnh lại nhìn trại lớn quân Tào đen nhánh xa xa, gật gật đầu, ra lệnh:
- Có thể phóng ra!
Hai trăm máy bắn đá loại nhỏ kéo ra, tất cả cán ném đều được kéo thành hình vòng cung, quăng bình gốm đựng dầu dính, đúng lúc này, máy bắn đá trong quân Tào cũng ầm ầm phát động, ba mươi mấy khối đá lớn bay lên trời, hình thành một loạt điểm đen gào thét bắn về phía trận địa quân Hán.
Tảng đá lớn ầm ầm rơi xuống đất, khí thế làm cho người ta sợ hãi, kích khởi bụi đất bay mù mịt. Dù bụi đất vàng tràn ngập, dù đá lớn chỉ nện ngoài bốn trăm bước, nhưng tảng đá lớn lăn thêm hơn mười bước nữa, cách quân chính quân Hán chưa tới năm mươi bước, bụi đất che trời phủ đất đập vào mặt.
- Phóng ra!
Vương Bình lớn tiếng quát, đám lính dùng cây đuốc đốt dầu dính lên, bên ngoài bình gốm cũng thoa dầu dính, lập tức toàn bộ bình gốm cũng bốc cháy lên.
Hai trăm ngọn lửa màu lam hừng hực thiêu đốt, bỗng dưng phát bắn ra, chỉ thấy không trung nhiều điểm ánh lửa bay về hướng đại doanh quân Tào, ưu thế của dầu dính lập tức biểu hiện ra, nó không bị tắt trên không trung, cũng không dễ dàng vẩy ra từ trong cổ nhỏ của bình gốm, chúng quay cuồng trên không trung, lao thẳng tới trại lớn của quân Tào.
- Quân Hán dùng hỏa công!
Binh lính quân Tào đều hét to, Tuân Du cũng nhìn thấy điểm lửa đầy trời, y lập tức chấn động, không ngờ quân Hán có thể bắn ra bình dầu hỏa xa hơn bốn trăm bước. Nhưng không để y nghĩ được nhiều, hộp dầu hỏa đã đến đỉnh đầu, mấy chục thân vệ quân Tào đều xông lên trước nâng lá chắn chống cự, bảo hộ Tuân Du và Hạ Hầu Đôn.
Chỉ nghe những tiếng lốp bốp vang lên, bình gốm ơi xuống đất. Loại bình gốm này đặc biệt chế tác cho hỏa công, hộp gốm thành mỏng như giấy, nhẹ đến mức vừa gõ đã vỡ, nhưng lúc này vẩy ra không phải là dầu hỏa mà là dầu dính, ngay cả từng mảnh bình gốm vỡ ra cũng bốc cháy, dầu bắn ra chung quanh, một hộp dầu sẽ tràn ra hơn mười, thậm chí trên trăm đốm lửa. Chúng đập vào tường trại, máy bắn đá, tháp quan sát và từng tốp binh lính, tứ phía đại doan quân Tào lập tức bùng lên ngọn lửa.
Hạ Hầu Đôn gấp đến độ hô to:
- Mau mau dập tắt lửa!
Quân Tào cũng sử dùng dầu hỏa lâu rồi, bọn họ cũng có kinh nghiệm phong phú để dập tắt lửa, biết không có thể dùng nước dập lửa dầu được mà nhất định phải dùng bùn cát mới có thể dập được, trong mỗi đại doanh quân Tào đều đặc biệt chuẩn bị một lượng lớn bùn cát, vô số binh lính ôm từng bao bùn cát dập lửa, cũng giẫm loạn lên để dập tắt lửa.
Nhưng đây chỉ là dập lửa trên mặt đất, còn dầu dính đập trúng xe bắn đá và tường ngoài doanh trại thì lại không cách nào dập được. Lúc này, nhóm hỏa hộp thứ hai lại gào thét bay tới, bình gốm vỡ vụn, vô số điểm lửa vẩy ra, lửa mượn thế gió, vài máy bắn đá to lớn bị lửa lớn nuốt sống, trên doanh trại cũng dấy lên ngọn lửa lớn hừng hực, khói đặc tràn ngập, rất nhiều binh lính quân Tào cũng bị dầu dính dính vào, sợ hãi la to, hoặc bỏ mạng chạy trốn, hoặc lăn lộn trên mặt đất.
- Quân sư, bên này nguy hiểm, mau lui xuống đi!
Hạ Hầu Đôn gấp gáp hô to.
Tuân Du lại tựa hồ như bịt tai không thèm nghe, y ngồi xổm người xuống, dùng một con dao găm đẩy bùn đất ra, đào ở dưới ra một ít dầu dính, y chăm chú nhìn, lại hít hà, trong mắt trở nên hết sức ác liệt. Quân Hán không chỉ có vũ khí ném đá cự ly xa, hơn nữa dầu hỏa cũng không giống với loại trước đây, loại dầu hỏa này giống cục cao su, tạt nước vào lửa càng bốc cháy dữ dội hơn.
Tuân Du quay đầu ra lệnh với Hạ Hầu Đôn:
- Đổi hỏa cầu đánh trả đối phương!
Trong lửa lớn hừng hực, quân Tào cũng không tiếp tục sử dụng tảng đá lớn mà đổi dùng hỏa cầu cực lớn, quả cầu lớn được bọc vải bố có ngâm dầu hỏa, binh lính quân Tào đốt hỏa cầu lên, ba mươi máy bắn đá to lớn đồng loạt phóng ra, chỉ thấy ba mươi hỏa cầu bay lên trời, hướng về ngoài cách Thượng Phương cốc trăm bước.
Hiệu quả của hỏa cầu hoàn toàn khác biệt với đá lớn, từng hỏa cầu to lớn sau khi hạ xuống lại bắn lên cao, bay ra xa hơn trăm bước, đánh về phía quân Hán dày đặc. Binh lính quân Hán kêu to, đều quỳ rạp trên mặt đất, mặc dù như thế, hỏa cầu lớn vẫn đập lật ra hai mươi mấy máy bắn đá, gần trăm tên lính bị thương, trong đội ngũ quân Hán bắt đầu xuất hiện rối loạn.
Lưu Cảnh lại bất động, hắn mặt không thay đổi nhìn tường trại quân Tào và mấy máy bắn đá cỡ lớn bị đốt cháy, lạnh lùng hạ lệnh:
- Tiếp tục công kích!
Mấy ngàn Trọng thuẫn quân dưới sự chỉ huy của Đại tướng Lôi Đồng vọt tới trước máy bắn đá, bọn họ dùng trọng thuẫn kết thành tường lá chắn, bảo vệ máy bắn đá, hơn trăm đệ tử Mã Quân cũng chạy tới sửa chữa máy bắn đá bị nện trúng. Cùng lúc đó, quân Tào lại bắt đầu một vòng tiến công nữa, hỏa cầu thật lớn ào thét lên bay tới, nện trên tường lá chắn, vượt qua trận địa máy bắn đá, đạn hướng xa hơn nỏ quân, mỗi một quả hỏa cầu bay tới đều khiến cho quân Hán rối loạn.
Mà hỏa hộp quân Hán cũng dày đặc rơi vào đại quanh quân Tào, ánh lửa văng khắp nơi khiến binh lính quân Tào lo cái này, mất cái kia, từ tháp quan sát bị cháy bừng bừng rồi đổ ầm xuống, trong doanh trại ngày càng nhiều phương tiện và vũ khí bị điểm cháy, đã có quá bán máy bắn đá to lớn bị đại hỏa nuốt hết, một đoạn tường trại dài hơn mười trượng bị đốt trọi, mất đi chống đỡ mà ầm ầm sập.
Ngoài trăm bước, lều trại trong trại lớn của quân Tào đều đã thu thập sạch sẽ, Tuân Du kinh ngạc nhìn từng cái máy bắn đá to lớn bị điểm cháy, bị đốt trọi rồi ngã xuống, y biết rằng một khi phòng ngự trại lớn của quân Tào bị phá hủy thì chính là lúc quân Hán quy mô tiến công lớn.
Y cúi đầu thở dài, quay đầu lại nói với Hạ Hầu Đôn:
- Hạ Hầu tướng quân, chuẩn bị tập kết binh lực huyết chiến với quân Hán đi! Bọn họ rất nhanh triển khai tấn công rồi.
Hạ Hầu Đôn gật gật đầu:
- Mời Quân sư về phía sau trại đi! Bên này ta sẽ chỉ huy, cho dù Lưu Cảnh giết tiến vào, ta cũng khiến hắn phải trả giá thê thảm và nghiêm trọng.
Y quay đầu lại ra lệnh:
- Nhanh chóng đưa quân sư ra hậu trại!
Tuân Du và hơn mười quan văn được đưa ra hậu trại, hai vạn quân Tào bắt đầu tập kết, phía trước là ba nghìn nỏ binh, sắp hàng thành ba hàng, lúc này tường trại đã hoàn toàn bị đại hỏa nuốt hết, không thể phòng ngự ở trên tường trại, chỉ có thể đợi tường trại sập, quân Hán vọt vào đại doanh rồi thì sẽ dùng tiễn trận hùng mạnh ngăn chặn đối phương.
Theo chiếc máy bắn đá to lớn cuối cùng ngã xuống, cự thạch trận lực lớn nhất của quân Tào cũng theo đó biến mất, Lưu Cảnh rốt cục mỉm cười, ra lệnh:
- Kỵ binh phá trại, trọng giáp bộ binh chuẩn bị, nổi trống xuất kích!
Bên trong thung lũng vang lên tiếng trống trận ầm ầm, tiếng trống rung chuyển trời đất, trận hình quân Hán nhanh chóng biến hóa, từ thủ thế chuyển thành thế công, hai chi kỵ binh theo tả hữu giết ra, đều có hơn ngàn người, chiến mã chạy gấp phóng về hướng trại lớn quân địch. Lưu Hổ suất lĩnh ba nghìn trọng giáp bộ binh đi tới trước nhất, bọn họ nhanh chóng xếp thành hàng, lấy trăm người làm một hàng, tổng cộng ba mươi hàng, kỵ binh theo sát, trong tiếng trống trận tiến công, từng bước từng bước áp sát đến đại doanh quân Tào ngoài năm trăm bước.
Mặt sau là hai vạn Trường mâu quân, trường mâu như rừng, sát khí ngút trời, quân đội đi lại chỉnh tề như cuộn sóng phập phồng, đạp trên tiết tấu. Dưới sự suất lĩnh của đại tướng Mã Siêu chậm rãi đẩy tiến về phía trước.
Kỵ binh Quân Hán dùng dây chão dài kéo sập từng mảnh tường doanh quân Tào, theo tường doanh mấy trăm trượng ầm ầm ngã xuống đất, trung tâm đại doanh rộng lớn hiển lộ ra, xa xa có thể thấy binh lính quân Tào dày đặc, trận địa bọn họ sẵn sàng đón quân địch, một trận ác chiến thảm thiết sắp mở màn.
Theo tường trại ầm ầm ngã xuống, quân Tào nghênh đón cũng không phải tấn công của kỵ binh mà là sự xuất hiện của trọng giáp bộ binh quân Hán. Song phương giao chiến nhiều năm sớm hiểu biết lẫn nhau, Hạ Hầu Đôn biết sự lợi hại của trọng giáp bộ binh, đây là một đội quân cường mạnh mà Lưu Cảnh dùng thời gian gần mười năm mới tạo ra được, hao phí không biết bao nhiêu tiền lương, một thanh Trảm Mã Đao đã vượt qua tài sản của một hộ nhà nông.
Dù sự xuất hiện của trọng giáp bộ binh nằm trong dự liệu của Hạ Hầu Đôn, nhưng khi bọn họ thật sự xuất hiện vẫn làm cho Hạ Hầu Đôn vô cùng khẩn trương, lúc này, phó tướng Tang Bá tiến lên thấp giọng nói:
- Tướng quân, trọng giáp bộ binh giáp trụ dày, không sợ cung tiễn, dùng tên nỏ áp trận chỉ sợ không có hiệu quả.
Hạ Hầu Đôn làm sao không biết đối phó trọng giáp bộ binh chỉ có dùng nỏ sàn, đáng tiếc nỏ sàn đều trang bị ở trên tường trại cũng bị đại hỏa thiêu hủy rồi, y nhất thời vô kế khả thi, Tang Bá lại nói:
- Không bằng trực tiếp dùng trường mâu quân lên ác chiến với quân địch, để tránh nỏ binh bị tổn thất vô nghĩa.
Đề nghị của Tang Bá là phương pháp xử lý bất đắc dĩ, Hạ Hầu Đôn trầm ngâm chốc lát nói:
- Để nỏ tiễn bắn hai đợt rồi lui lại!
Con người luôn ôm một tâm lý may mắn, Hạ Hầu Đôn cũng không ngoại lệ, có lẽ tên nỏ dày đặc mạnh mẽ thật sự có thể mang đến lực sát thương nhất định cho trọng giáp bộ binh, y ra lệnh:
- Tên nỏ chuẩn bị!
Ba nghìn nỏ quân nâng lên, đầu mũi tên lạnh như băng nhắm ngay vào trọng giáp bộ binh quân địch càng ngày càng gần. Trăm trọng giáp bộ binh một hàng sóng vai mà đi, một tay chấp trảm mã lưỡi dài, một tay nâng tấm chắn, bước đi trầm trọng mà thong thả từng bước một đẩy mạnh tiến về phía trước.
Lúc trước, trọng giáp bộ binh cũng không dùng tấm chắn, trọng giáp bọn họ đủ để chống cự cung nỏ bình thường, nhưng trải quac hiến đấu trường kỳ, quân Hán cũng phát hiện trọng giáp bộ binh cũng không phải là mình đồng vách sắt, ở một số tình huống, giáp trụ trên người bọn họ vẫn không ngăn cản nổi xạ kích của tên nỏ.
Một là ở trong vòng ba mươi bước, tên nỏ dày đặc mạnh mẽ có thể bắn thủng trọng giáp, tiếp theo đó là đầu, khôi giáp có lỗ nhìn và lỗ hô hấp, tên quá dày đặc vẫn dễ dàng bắn trúng những cái lỗ này, quân Hán từng có giáo huấn như vậy. Cho nên cuối cùng trọng giáp bộ binh cũng bắt đầu chấp lá chắn, tấm chắn là hai lớp da trâu được ngâm dầu bao trùm lên ván gỗ cây táo, vô cùng nhẹ nhàng và khéo léo, giơ nó cũng không tốn sức, dù tấm chắn cũng không ngăn được tên nỏ hùng mạnh bắn tụ tập, nhưng nó cũng là một bộ đệm tuyệt vời.
Trọng giáp bộ binh càng ngày càng gần, Trảm Mã Đao sắc bén sáng lấp lánh trong ánh lửa chiếu rọi, đằng đằng sát khí, đáng tiếc Hạ Hầu Đôn cũng không biết được bí mật rằng trong vòng ba mươi bước có thể bắn thủng trọng giáp, khi trọng giáp bộ binh cách nỏ trận còn năm mươi bước, đây là khoảng cách bắn bình thường hữu hiệu nhất trong chiến dịch, Hạ Hầu Đôn hạ mệnh lệnh bắn.
Ba nghìn tên nỏ đồng thời phóng ra, tên nỏ dày đặc như gió bão mưa rào gào thét phóng tới, mùi tử khí hùng mạnh làm người ta hít thở không thông. Lưu Hổ hét lớn một tiếng, trăm tên trọng giáp bộ binh ở hàng đầu đồng thời giơ tấm chắn lên, thân thể nửa ngồi, ổn định hạ bàn, chỉ nghe những thanh âm chói tai, nỏ kình lực hùng mạnh giã tấm chắn trong tay bọn họ dập nát, lại không tổn hại đến bất kỳ người nào.
- Giết!
Lưu Hổ vung đao rống to.
Ba nghìn trọng giáp bộ binh cùng kêu lên:
- Giết!
Bọn họ nhảy dựng lên, bắt đầu chạy hai tay chấp chiến mã đao sắc bén mãnh liệt nhào đến nỏ trận quân Tào.