Đối với ban ngày ồn ào náo động, đêm tối lại trầm mặc, nhưng chỉ khi có bóng đêm yêm hộ, người nắm giữ đại cục chân chính mới thu hoạch được kết quả.
Ngay khi Thái Mạo thăm hỏi Lưu Cảnh, trước cửa một tòa nhà ước chừng tám mẫu đất trong phía Bắc thành Tương Dương, một bóng đen vội vàng từ góc đường đi tới. Trong bóng đêm nhìn không rõ tướng mạo của y, nhưng dựa theo bước chân dồn dập có vẻ hơi lo lắng.
Y đi lên bậc thang, gõ cửa, một lát, một tiếng mở cửa két kẹt, một chút ánh sáng từ bên trong cửa thản nhiên băn ra, chiếu vào khuôn mặt người gõ cửa. Hoá ray là Kim Tào Lý Tuấn thần bí trực đê điều ở Du Chước Sở.
Lý Tuấn áp thân vào cửa, thấp giọng hỏi:
- Giả tiên sinh có ở đây không?
- Có, đang chờ ngươi!
Một gã nam từ cầm đèn lồng nói.
Lý Tuấn vội vàng đi vào vào phía trong viện, trước cửa một giạn phòng ốc, hai gã đại Hán cường tráng đang đứng. Lý Tuấn!tiến lên chắp tay thi lễ.
– Ta muốn gặp Giả tiên sinh.
Một gã đại hán lập tức bẩm báo nói:
- Tiên sinh, Lý Tuấn câu kiến!
- Cho y vào!
Hai gã đại hán tránh ra. Lý Tuấn sâu hít sâu một hơi, bình ổn một chút cảm xúc khẩn trương, đẩy cửa ra đi vào.
Ánh sáng trong phòng dịu dàng, bố trí đơn giản, một chiếc giường vải, bên tường để mấy hàng giá sách, trên giá sách chất đầy các loại thẻ tre.
Một người nam từ trung niên đang ngồi ở trên giường đọc sách. Dung mạo y gầy, bộ dạng tao nhã, nhưng trong ánh mắt lại toát lên vẻ khôn khéo không giống văn sĩ bình thường.
Y tên là Giả Hồng, là một phụ tá bình thường dưới trướng Tào Tháo, bình thường phụ trách sửa sang lại một ít công văn. Năm ngoái y được Tào Tháo phái tới Kinh Châu, trở thành người Tào Tháo sắp xếp vào thăm dò Kinh Châu, phụ trách quản lý toàn bộ mật thám Tào quân ở địa khu Kinh Châu.
Lúc này, Lý Tuấn vội vàng đi vào, quỳ xuống cúi đầu lễ:
- Ty chức Lý Tuân, bái kiên tiên sinh!
- Lý đồn trưởng miễn lễ, mời ngồi!
Lý Tuấn ngồi xuống, y kỳ thật cũng là một trong vô số thành viên được Tào quân sắp xếp ở Kinh Châu. Y nguyên là một gã đồn trưởng mật báo ở Tào quân, có khả năng khôn khéo, hai năm trước đi tới Tương Dương, bị thân Tào ở Kinh Châu sắp хếр Vào Du Chước Sở, đảm nhiệm chức Kim Tào.
Quan không lớn, quyền lực lại không nhỏ, có thể mang đến hàng loạt tin tức, vốn rất được Giả Hồng coi trọng, nhưng từ sau khi Lưu Cảnh đảm nhiệm đốc tào Du Chước Sở, tầm quan trọng của Lý Tuẩn lại lộ rõ. Giả Hồng trực tiếp tìm được y, yêu cầu y mỗi ngày thu thập tình báo của Lưu Cảnh, đây là Tào Tháo tự mình truyền đạt mệnh lệnh.
Giả Hồng cũng rất mong chờ Lý Tuấn đến, chuyện đã xảy ra hôm nay, toàn bộ hai thành Tương Phàn truyền đi ồn ào huyên náo, Giáo Úy thuỷ quân Trương Doãn bị xử phạt, việc này bất kể như thế nào là một đại sự, phải đúng lúc bẩm báo Tào Tháo, nhưng chi tiết ự việc, chỉ có Lý Tuấn là rõ ràng nhất.
- Nói chuyện đã xảy ra hôm nay đi! Ta đã sốt ruột không chịu nổi rồi!
Giả Hồng khẽ cười nói.
- Chuyện đã xảy ra hôm nay thật sự là phấn khích, biến đổi bất ngờ. Ta thật sự là khâm phục Lưu Cảnh nhanh trí và bình tĩnh.
Tuy rằng thân phận thật sự của Lý Tuấn là mật thám Tào quân, nhưng y quả thật rất bội phục Lưu Cảnh. Hắn mới nhậm chức mới nửa tháng đã thu thập Trương Bình, còn đánh Trương Doãn mặt xám mây tro, mà Lưu Cảnh chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi, ngẫm lại cũng khiến người kinh ngạc.
Lý Tuấn liền đem chuyện phát sinh hôm nay, chầm chậm kể từ đầu tới cuối cho Giả Hồng. Giả Hồng vận dụng ngòi bút như bay, ghi chép tỉ mỉ tự thuật của Lý Tuần kể lại.
Y để bút xuống, lại nhìn kỹ một lần, mày thoáng nhíu một cái.
- Hắn lợi hại như vậy sao?
- Chuyện này từ đầu tới đuôi ty chức đều tham dự, những câu này là thực, hơn nữa ty chức còn có một tin tức, không ngờ hắn lại đem năm trăm quân nô kia thả ra.
- Hả? Chuyện này là thật!
Giả Hồng có chút không quá tin tưởng, dù sao phóng thích nô lệ. Ở thời đại này vẫn là việc cực ít.
- Hắn là không sai được. Ta là nghe lời Lưu Hổ nói, hắn hôm nay và Lưu Cảnh cùng nhau đi Bắc Thượng, là giải quyết chuyện nô lệ.
Giả Hồng đem chuyện này bổ sung viết xong, lại đưa thứ vừa viết cho Lý Tuấn, bảo:
- Ngươi xem một chút, ta viết được có quên chỗ nào hay không?
Lý Tuấn tiếp nhận tờ giấy trắng, nhìn kỹ một lần, cơ bản cùng lời y nói là giông nhau, y gật gật đầu, đáp:
- Không có vấn đề!
Đợi Lý Tuấn rời đi, trên mặt Giả Hồng cũng lộ ra vẻ kinh ngạc. Hỏa thiêu Du Chước Sở, đấu trí Trương Doãn, phóng thích quân nô, hôm nay đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, đều tập trung ở trên người một thiếu niên,. Đây đối với việc quan trường Kinh Châu yên lặng vài năm, không thể nghi ngờ là nhấc lên một cơn sóng nhỏ.
Không đơn giản, lại ngẩng đầu nhìn, đến Giả Hồng cũng ý thức được, trên người Lưu Cảnh này chắc chắn sẽ càng ngày càng phát sinh nhiều phấn khích.
Y sửa sang lại một lần, bỏ vào phong thư, giao cho một người đưa tin:
- Nhanh đi Hứa Xương đem tin này giao cho thừa tướng.
Người đưa tin tiếp nhận vội vàng đi. Giả Hồng nhìn bóng lưng người đưa tin đi xa, trong lòng y cũng hơi kỳ quái, thừa tướng dường như rất quan tâm chuyện của Lưu Cảnh này, đây là vì sao?
…
Thái phủ, Thái Mạo ngồi ở trên giường, nghe Thái Trung báo cáo việc liên hệ với Trương Doãn, bởi vì Trương Bình bị đại hỏa đốt thành trọng thương, chỉ sợ rất khó cứu sống.
Trương Bình này làm quan hệ ràng buộc giữa hai nhà Thái Trương đã mất đi. Thái Trung là tỷ phu của Trương Bình, y liền gánh vác trọng trách quan hệ ràng buộc này. Hôm nay y đặc biệt vì chuyện này đi tìm Trương Doãn, hy vọng hai nhà Thái Trương chính thức kết minh, đây là việc Thái Mạo luôn căn dặn y.
- Hồi bẩm huynh trưởng, Trương Doãn hiện tại cảm xúc đang nặng nề. Lúc ta nói nguyện liên thủ với y đối phó Lưu Cảnh, y nói cũng rất uể oải, bản thân y đã bị Châu Mục cảnh cáo, nên không dám hành động thiếu suy nghĩ lần nữa. Mặc kệ ta khuyên như thế nào, y cũng không chịu đáp ứng, thật sự khiến người ta thất vọng.
- Việc này không phải làm người ta thất vọng hay không, mà là y cư xử thông minh.
Thái Mạo cười lạnh một tiếng:
- Xử lý Lưu Cảnh, ta nghĩ cũng không chiếm được điểm nào tốt, đơn giản là ra khẩu ác khí thôi, nhưng trả giá cao như thế là vô cùng trầm trọng. Bộ khúc của y đều bị tước đoạt rồi, nếu y còn không tiếp thu giáo huấn, thì tiếp theo ngay cả chức quân của y cũng không giữ được.
- Nhưng.....
Thái Trung còn muốn nói tiếp quan hệ của Lưu Cảnh và Khoái gia, Thái Mạo lại không kiên nhẫn khoát tay, đã cắt đứt lời nói Thái Trung, nói:
– Ta hiện tại không muốn nghe về việc Lưu Cảnh nữa. Nói về chuyện Thái Trương kết minh, chuyện này cùng y nói chuyện Sao rồi?
Thái Mạo cũng không phải là không muốn đối phó Lưu Cảnh, chỉ có điều y không muốn cùng Thái Trung thảo luận việc này. Người này ngu xuẩn mà lỗ mãng, nếu y biết ý tưởng của mình, không chừng sẽ gây ra nhiều tai họa.
Trong lòng Thái Trung có chút thất vọng, đến gia chủ cũng không cảm thấy hứng thú với Lưu Cảnh, còn sót lại một mình y, khiến y làm sao đối phó được với Lưu Cảnh? Trong lòng của y uể oải, chỉ đành tạm thời buông việc này, đem suy nghĩ chuyển tới vấn đề của huynh trưởng.
- Hồi bẩm huynh trưởng, ta đã nói với y rồi!
- Vậy y có thái độ gì?
Thái Trung lắc đầu, trả lời:
- Thái độ của y rất không phối hợp, tựa hồ đối với liên minh Thái Trương không cảm thấy hứng thú.
- Vi sao?
Thái Mạo nhướn mày, không hiểu hỏi.
- Y nói..... Vì sao lúc vì chuyện bộ khúc, huynh trưởng không nói thay y, không chịu giúp y biện giải, y không cảm giác được thành ý của huynh trưởng.
- Hắn muốn thành ý như thế nào!?
Thái Mạo hừ một tiéng thật mạnh, hiện tại hơi thẹn quá hóa giận, kỳ thật trong lòng của y hiểu được Trương Doãn ám chỉ cái gì. Ngày đó Trương Doãn bị xử phạt mình cũng ở đấy, nhưng y vẫn luôn trầm mặc.
Trương Doãn này không phải không biết tình hình lúc đó, Lưu Biểu bất quá là mượn cơ hội gọt quyền thôi, lúc kia ai dám phản đối, lại nói không phải là mình thay y biện hộ rồi sao?
Thái Trung thở dài, lại nói:
- Huynh trưởng, lần trước y đều nguyện ý liên minh, phỏng chừng hai ngày tâm tình y không tốt, rất hay nói nhảm. Chờ y tỉnh táo lại, ta lại đến cùng y đàm luận, vấn đề không lớn.
Thái Mạo gật gật đầu, Khoái gia là kẻ thù chung của bọn họ, y cũng hiểu được Thái - Trương liên minh hẳn là không có vấn đề.
- Vậy việc liên minh với Trương Doãn, ta liền giao cho ngươi rồi. Chuyện này phải cân phải đàm phán thành công. Đi trước đi!
Thái Trung khom người thi lễ, vội vàng lui xuống. Thái Mạo đi đến phía trước cửa sổ, nhìn Thái Trung đi ra sân, trong lòng suy nghĩ lung tung. Y cố gắng suy nghĩ kĩ trong đầu, đem việc chủ yếu thứ yếu phân biệt rõ. Lưu Cảnh tuy rằng đáng giận, nhưng hắn dù sao cũng không tổn hại đến lợi ích căn bản của Thái gia ở Kinh Châu, còn lâu hắn mới trở thành uy hiếp với Thái gia.
Chân chính uy hiếp đến lợi ích của Thái gia, một là Lưu Bị - do Lưu Biểu dẫn sói vào nhà, một là Khoái gia đang âm thầm cạnh tranh với Thái gia. Hai người này mới là kẻ thù đích thực của Thái gia, mình hẳn là nên đối phó với bọn họ, mà không phải là một đứa con nít miệng còn hôi mùi sữa.
Ngay khi Thái Mạo thăm hỏi Lưu Cảnh, trước cửa một tòa nhà ước chừng tám mẫu đất trong phía Bắc thành Tương Dương, một bóng đen vội vàng từ góc đường đi tới. Trong bóng đêm nhìn không rõ tướng mạo của y, nhưng dựa theo bước chân dồn dập có vẻ hơi lo lắng.
Y đi lên bậc thang, gõ cửa, một lát, một tiếng mở cửa két kẹt, một chút ánh sáng từ bên trong cửa thản nhiên băn ra, chiếu vào khuôn mặt người gõ cửa. Hoá ray là Kim Tào Lý Tuấn thần bí trực đê điều ở Du Chước Sở.
Lý Tuấn áp thân vào cửa, thấp giọng hỏi:
- Giả tiên sinh có ở đây không?
- Có, đang chờ ngươi!
Một gã nam từ cầm đèn lồng nói.
Lý Tuấn vội vàng đi vào vào phía trong viện, trước cửa một giạn phòng ốc, hai gã đại Hán cường tráng đang đứng. Lý Tuấn!tiến lên chắp tay thi lễ.
– Ta muốn gặp Giả tiên sinh.
Một gã đại hán lập tức bẩm báo nói:
- Tiên sinh, Lý Tuấn câu kiến!
- Cho y vào!
Hai gã đại hán tránh ra. Lý Tuấn sâu hít sâu một hơi, bình ổn một chút cảm xúc khẩn trương, đẩy cửa ra đi vào.
Ánh sáng trong phòng dịu dàng, bố trí đơn giản, một chiếc giường vải, bên tường để mấy hàng giá sách, trên giá sách chất đầy các loại thẻ tre.
Một người nam từ trung niên đang ngồi ở trên giường đọc sách. Dung mạo y gầy, bộ dạng tao nhã, nhưng trong ánh mắt lại toát lên vẻ khôn khéo không giống văn sĩ bình thường.
Y tên là Giả Hồng, là một phụ tá bình thường dưới trướng Tào Tháo, bình thường phụ trách sửa sang lại một ít công văn. Năm ngoái y được Tào Tháo phái tới Kinh Châu, trở thành người Tào Tháo sắp xếp vào thăm dò Kinh Châu, phụ trách quản lý toàn bộ mật thám Tào quân ở địa khu Kinh Châu.
Lúc này, Lý Tuấn vội vàng đi vào, quỳ xuống cúi đầu lễ:
- Ty chức Lý Tuân, bái kiên tiên sinh!
- Lý đồn trưởng miễn lễ, mời ngồi!
Lý Tuấn ngồi xuống, y kỳ thật cũng là một trong vô số thành viên được Tào quân sắp xếp ở Kinh Châu. Y nguyên là một gã đồn trưởng mật báo ở Tào quân, có khả năng khôn khéo, hai năm trước đi tới Tương Dương, bị thân Tào ở Kinh Châu sắp хếр Vào Du Chước Sở, đảm nhiệm chức Kim Tào.
Quan không lớn, quyền lực lại không nhỏ, có thể mang đến hàng loạt tin tức, vốn rất được Giả Hồng coi trọng, nhưng từ sau khi Lưu Cảnh đảm nhiệm đốc tào Du Chước Sở, tầm quan trọng của Lý Tuẩn lại lộ rõ. Giả Hồng trực tiếp tìm được y, yêu cầu y mỗi ngày thu thập tình báo của Lưu Cảnh, đây là Tào Tháo tự mình truyền đạt mệnh lệnh.
Giả Hồng cũng rất mong chờ Lý Tuấn đến, chuyện đã xảy ra hôm nay, toàn bộ hai thành Tương Phàn truyền đi ồn ào huyên náo, Giáo Úy thuỷ quân Trương Doãn bị xử phạt, việc này bất kể như thế nào là một đại sự, phải đúng lúc bẩm báo Tào Tháo, nhưng chi tiết ự việc, chỉ có Lý Tuấn là rõ ràng nhất.
- Nói chuyện đã xảy ra hôm nay đi! Ta đã sốt ruột không chịu nổi rồi!
Giả Hồng khẽ cười nói.
- Chuyện đã xảy ra hôm nay thật sự là phấn khích, biến đổi bất ngờ. Ta thật sự là khâm phục Lưu Cảnh nhanh trí và bình tĩnh.
Tuy rằng thân phận thật sự của Lý Tuấn là mật thám Tào quân, nhưng y quả thật rất bội phục Lưu Cảnh. Hắn mới nhậm chức mới nửa tháng đã thu thập Trương Bình, còn đánh Trương Doãn mặt xám mây tro, mà Lưu Cảnh chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi, ngẫm lại cũng khiến người kinh ngạc.
Lý Tuấn liền đem chuyện phát sinh hôm nay, chầm chậm kể từ đầu tới cuối cho Giả Hồng. Giả Hồng vận dụng ngòi bút như bay, ghi chép tỉ mỉ tự thuật của Lý Tuần kể lại.
Y để bút xuống, lại nhìn kỹ một lần, mày thoáng nhíu một cái.
- Hắn lợi hại như vậy sao?
- Chuyện này từ đầu tới đuôi ty chức đều tham dự, những câu này là thực, hơn nữa ty chức còn có một tin tức, không ngờ hắn lại đem năm trăm quân nô kia thả ra.
- Hả? Chuyện này là thật!
Giả Hồng có chút không quá tin tưởng, dù sao phóng thích nô lệ. Ở thời đại này vẫn là việc cực ít.
- Hắn là không sai được. Ta là nghe lời Lưu Hổ nói, hắn hôm nay và Lưu Cảnh cùng nhau đi Bắc Thượng, là giải quyết chuyện nô lệ.
Giả Hồng đem chuyện này bổ sung viết xong, lại đưa thứ vừa viết cho Lý Tuấn, bảo:
- Ngươi xem một chút, ta viết được có quên chỗ nào hay không?
Lý Tuấn tiếp nhận tờ giấy trắng, nhìn kỹ một lần, cơ bản cùng lời y nói là giông nhau, y gật gật đầu, đáp:
- Không có vấn đề!
Đợi Lý Tuấn rời đi, trên mặt Giả Hồng cũng lộ ra vẻ kinh ngạc. Hỏa thiêu Du Chước Sở, đấu trí Trương Doãn, phóng thích quân nô, hôm nay đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, đều tập trung ở trên người một thiếu niên,. Đây đối với việc quan trường Kinh Châu yên lặng vài năm, không thể nghi ngờ là nhấc lên một cơn sóng nhỏ.
Không đơn giản, lại ngẩng đầu nhìn, đến Giả Hồng cũng ý thức được, trên người Lưu Cảnh này chắc chắn sẽ càng ngày càng phát sinh nhiều phấn khích.
Y sửa sang lại một lần, bỏ vào phong thư, giao cho một người đưa tin:
- Nhanh đi Hứa Xương đem tin này giao cho thừa tướng.
Người đưa tin tiếp nhận vội vàng đi. Giả Hồng nhìn bóng lưng người đưa tin đi xa, trong lòng y cũng hơi kỳ quái, thừa tướng dường như rất quan tâm chuyện của Lưu Cảnh này, đây là vì sao?
…
Thái phủ, Thái Mạo ngồi ở trên giường, nghe Thái Trung báo cáo việc liên hệ với Trương Doãn, bởi vì Trương Bình bị đại hỏa đốt thành trọng thương, chỉ sợ rất khó cứu sống.
Trương Bình này làm quan hệ ràng buộc giữa hai nhà Thái Trương đã mất đi. Thái Trung là tỷ phu của Trương Bình, y liền gánh vác trọng trách quan hệ ràng buộc này. Hôm nay y đặc biệt vì chuyện này đi tìm Trương Doãn, hy vọng hai nhà Thái Trương chính thức kết minh, đây là việc Thái Mạo luôn căn dặn y.
- Hồi bẩm huynh trưởng, Trương Doãn hiện tại cảm xúc đang nặng nề. Lúc ta nói nguyện liên thủ với y đối phó Lưu Cảnh, y nói cũng rất uể oải, bản thân y đã bị Châu Mục cảnh cáo, nên không dám hành động thiếu suy nghĩ lần nữa. Mặc kệ ta khuyên như thế nào, y cũng không chịu đáp ứng, thật sự khiến người ta thất vọng.
- Việc này không phải làm người ta thất vọng hay không, mà là y cư xử thông minh.
Thái Mạo cười lạnh một tiếng:
- Xử lý Lưu Cảnh, ta nghĩ cũng không chiếm được điểm nào tốt, đơn giản là ra khẩu ác khí thôi, nhưng trả giá cao như thế là vô cùng trầm trọng. Bộ khúc của y đều bị tước đoạt rồi, nếu y còn không tiếp thu giáo huấn, thì tiếp theo ngay cả chức quân của y cũng không giữ được.
- Nhưng.....
Thái Trung còn muốn nói tiếp quan hệ của Lưu Cảnh và Khoái gia, Thái Mạo lại không kiên nhẫn khoát tay, đã cắt đứt lời nói Thái Trung, nói:
– Ta hiện tại không muốn nghe về việc Lưu Cảnh nữa. Nói về chuyện Thái Trương kết minh, chuyện này cùng y nói chuyện Sao rồi?
Thái Mạo cũng không phải là không muốn đối phó Lưu Cảnh, chỉ có điều y không muốn cùng Thái Trung thảo luận việc này. Người này ngu xuẩn mà lỗ mãng, nếu y biết ý tưởng của mình, không chừng sẽ gây ra nhiều tai họa.
Trong lòng Thái Trung có chút thất vọng, đến gia chủ cũng không cảm thấy hứng thú với Lưu Cảnh, còn sót lại một mình y, khiến y làm sao đối phó được với Lưu Cảnh? Trong lòng của y uể oải, chỉ đành tạm thời buông việc này, đem suy nghĩ chuyển tới vấn đề của huynh trưởng.
- Hồi bẩm huynh trưởng, ta đã nói với y rồi!
- Vậy y có thái độ gì?
Thái Trung lắc đầu, trả lời:
- Thái độ của y rất không phối hợp, tựa hồ đối với liên minh Thái Trương không cảm thấy hứng thú.
- Vi sao?
Thái Mạo nhướn mày, không hiểu hỏi.
- Y nói..... Vì sao lúc vì chuyện bộ khúc, huynh trưởng không nói thay y, không chịu giúp y biện giải, y không cảm giác được thành ý của huynh trưởng.
- Hắn muốn thành ý như thế nào!?
Thái Mạo hừ một tiéng thật mạnh, hiện tại hơi thẹn quá hóa giận, kỳ thật trong lòng của y hiểu được Trương Doãn ám chỉ cái gì. Ngày đó Trương Doãn bị xử phạt mình cũng ở đấy, nhưng y vẫn luôn trầm mặc.
Trương Doãn này không phải không biết tình hình lúc đó, Lưu Biểu bất quá là mượn cơ hội gọt quyền thôi, lúc kia ai dám phản đối, lại nói không phải là mình thay y biện hộ rồi sao?
Thái Trung thở dài, lại nói:
- Huynh trưởng, lần trước y đều nguyện ý liên minh, phỏng chừng hai ngày tâm tình y không tốt, rất hay nói nhảm. Chờ y tỉnh táo lại, ta lại đến cùng y đàm luận, vấn đề không lớn.
Thái Mạo gật gật đầu, Khoái gia là kẻ thù chung của bọn họ, y cũng hiểu được Thái - Trương liên minh hẳn là không có vấn đề.
- Vậy việc liên minh với Trương Doãn, ta liền giao cho ngươi rồi. Chuyện này phải cân phải đàm phán thành công. Đi trước đi!
Thái Trung khom người thi lễ, vội vàng lui xuống. Thái Mạo đi đến phía trước cửa sổ, nhìn Thái Trung đi ra sân, trong lòng suy nghĩ lung tung. Y cố gắng suy nghĩ kĩ trong đầu, đem việc chủ yếu thứ yếu phân biệt rõ. Lưu Cảnh tuy rằng đáng giận, nhưng hắn dù sao cũng không tổn hại đến lợi ích căn bản của Thái gia ở Kinh Châu, còn lâu hắn mới trở thành uy hiếp với Thái gia.
Chân chính uy hiếp đến lợi ích của Thái gia, một là Lưu Bị - do Lưu Biểu dẫn sói vào nhà, một là Khoái gia đang âm thầm cạnh tranh với Thái gia. Hai người này mới là kẻ thù đích thực của Thái gia, mình hẳn là nên đối phó với bọn họ, mà không phải là một đứa con nít miệng còn hôi mùi sữa.