Mệnh lệnh vừa ra, quân Tào không còn ngăn cản nữa, lượng lớn phụ nữ trẻ em và người già bắt đầu lũ lượt vào trong thành, Chung Diêu cũng xin cáo từ với Tào Nhân vội vàng đi kêu gọi thủ hạ, chuẩn bị sắp xếp ổn thỏa cho nạn dân.
Vẻn vẹn hai canh giờ sau, nạn dân đứng đợi ở ngoài thành kia cuối cùng cũng toàn bộ vào được thành, hơn vạn thanh niên cường tráng bị đưa đến sàn đấu võ kiểm tra, người được thông qua cấp cho binh khí, tham gia thủ thành, mà mấy vạn phụ nữ trẻ em và người già được an bài ở trong mấy ngàn đại trướng, Chung Diêu động viên mấy trăm nhà phú hộ quyền quý tham gia phát cháo miễn phí, lại có thêm hơn ngàn binh sĩ duy trì an ninh trật tự, trong thành Trường An cuối cùng cũng không bị lâm vào hỗn loạn nữa.
Ngay tại mấy canh giờ sau khi nạn dân toàn bộ vào thành, thám báo truyền đến tin tức, ba ngàn kỵ binh quân Hán đã xuất hiện ở phía tây Trường An cách hơn mười dặm, thành Trường An lập tức khẩn trương lên, Tào Nhân hạ lệnh tất cả các binh lính và dân phu lên thành tham gia phòng ngự.
Trên đầu thành, Tào Nhân chăm chú nhìn ra quan đạo phía tây xa xa, y đã thấy kỵ binh quân Hán xuất hiện trên một ngọn đồi núi dốc thoải, vẻ mặt y vô cùng ngưng trọng, cảm thấy một loại áp lực chưa từng có bao giờ, lúc này, y không chỉ lo lắng Trường An khó mà bảo toàn, y càng lo lắng mấy con đường thông đạo Quan Trung ở phía bắc Hán Trung, quân Hán có nhân cơ hội để cho nó mở ra hay không.
Ba vạn đại quân quân Hán đã đến phía tây Trường An cách hơn ba mười dặm, hạ đại doanh ở phụ cận trấn Tam Kiều, trong đại trướng trung quân, mấy tướng lĩnh nòng cốt đang thảo luận đối sách bước tiếp theo. Trên thực tế, bọn họ không có mang theo vũ khí công thành, công hạ tường thành cao lớn chắc chắn của Trường An cũng không thực tế, mục đích của bọn họ là muốn bức bách thủ quân Trần Thương phân binh viện trợ, từ đó tạo điều kiện để chủ lực quân Hán công chiếm Trần Thương.
Trong đại trướng được đặt một chiếc giá gỗ, trên giá gỗ treo bản đồ Quan Trung, Pháp Chính dùng đũa gỗ dài chỉ lên bản đồ nói với mấy vị tướng lĩnh:
- Tuy rằng Trần Thương và Lũng huyện không lập hệ thống liên lạc bồ câu truyền tin, nhưng ta tin tưởng giữa Trần Thương và Trường An nhất định có liên hệ, Trần Thương cũng nhất định rõ ràng quân đội chúng ta đông tiên, nhưng đến trước mắt Trần Thương vẫn không có động tĩnh gì, điều đó nói rõ chúng ta tấn công Trường An cũng không hề tạo đủ áp lực cho quân Tào ở Trần Thương, hoặc có thể nói Tào Nhân không cảm nhận được đủ áp lực, cho nên Từ Hoảng trì trễ không có rút quân.
Lúc này, Triệu Vân ngập ngừng một chút nói:
- Tiên Sinh cảm thấy Từ Hoảng có thể bị chi phối bởi mệnh lệnh của Tào Nhân hay không?
- Nhất định có!
Pháp Chính cười cười nói:
- Bố trí của Tào Tháo là hai chiến trường Lũng Tây và Quan Trung, cũng có hai chủ tướng, sau khi Lũng Tây thất thế, Hạ Hầu Đôn bị điều đi Hứa Xương, Tử Hoàng lưu lại Quan Trung, nhưng y cũng không hề thay thế chức vị của Hạ Hầu Đôn làm là chủ tướng tây tuyến mà là do Tào Nhân đảm nhiệm chủ tướng, Từ Hoảng nhất định phải phục tùng mệnh lệnh của Tào Nhân, mà một phương diện khác, trong ba vạn quân đội Trần Thương, quân đội thực sự trực thuộc của Từ Hoảng chỉ có một vạn người, còn lại hai vạn quân đội đều là Tào Nhân phái tới hiệp trợ Từ Hoảng thủ thành, được tâm phúc của Tào Nhân là Ngưu Kim thống soái, cho nên chỉ cần Tào Nhân hạ lệnh quân Trần Thương viện trợ Trường An, cho dù Từ Hoang không đồng ý cũng không có cách khác, Ngưu Kim sẽ kiên quyết chấp hành mệnh lệnh của Tào Nhân.
- Nhưng hiện tại Tào Nhân dường như vẫn chịu được áp lực, sao cũng không chịu mệnh lệnh Trần Thương quay về tiếp viện, vậy phải làm sao?
Mã Siêu cũng có chút lo lắng hỏi han.
- Mã tướng quân không cần phải lo lắng, ta có biện pháp khiến Tào Nhân không chịu nổi áp lực.
Pháp Chính chỉ đũa gỗ vào hướng nam của bản đồ, bình thản nói:
- Thảng Lạc đạo, Bao Tà đạo, Tử Ngọ đạo, ba con đường Hán Trung này chỉ cần chúng ta chiếm lĩnh hai trong đó, Tào Nhân sẽ không chịu nổi áp lực, nhất định sẽ mệnh quân đội Trần Thương quay về tiếp viện.
- Nhưng trách nhiệm mất đi Trần Thương ai sẽ gánh vác?
Mã Đại không hiểu hỏi:
- Tào Nhân mệnh lệnh Trần Thương xuất binh, y sẽ chịu trách nhiệm hay sao?
Lời vừa nói xong, Trương Nhậm bên cạnh liền vỗ vỗ bả vai y cười nói:
- Quan trường có quy định của quan trường, Tào Nhân là chủ tướng, đồng thời cũng là lão thành quan trường, y biết nên làm như thế nào?
Ba ngày sau, thám báo quân Tào mang tới tin tức khiến Tào Nhân sợ hãi nhất, đại doanh của hai tòa côc khẩu Thảng Lạc đạo và Bao Tà đạo đã bị hơn một vạn quân Hán công phá, hai ngàn thủ quân toàn bộ bị tiêu diệt, hai tòa cốc khẩu đã bị quân Hán chiếm lĩnh, cửa chính từ Hán Trung thông qua Quan Trung cuối cùng cũng được mở ra rồi.
Đây chính là việc mà Tào Tháo trước khi rút quân đã luôn luôn nhắc nhở Tào Nhân, mấy tòa cốc khẩu của Hán Trung đạo đều là ưu thế địa lợi, một khi bị địch chiếm lĩnh sẽ rất khó chiếm đoạt lại, Tào Tháo nhắc y nhất định phải bảo vệ được, nhưng hiện tại đã thất thủ rồi, quân Hán đã mở ra cửa chính ở Quan Trung, quân chủ lực của quân Hán hoàn toàn có thể từ Thảng Lạc đạo vào Bao Tà đạo xông vào Quan Trung, tử thủ Trần Thương thì có ý nghĩa gì nữa?
Trường An chỉ có hai vạn quân đội, không có khả năng phân binh đi đoạt lại Thảng Lạc đạo và Bao Tà đạo, quan quân coi giữ ở Đồng Quan và Bồ Tân cũng không có khả năng triệu hồi về, nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể từ Trần Thương điều binh, tuy rằng Tào Nhân cũng biết rõ, binh lực Trần Thương điều đi sẽ đem đến phòng ngự ở Trần Thương rất nhiều áp lực, nhưng y cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể cứu viện cấp bách trước mắt đã.
Tào Nhân lập tức hạ lệnh Từ Hoảng tách hai vạn binh ra phân chia đi đoạt lại Thảng Lạc đạo và Bao Tà đạo, y liên tiếp phân ra ba phần bồ câu thư tín, mệnh lệnh Từ Hoàng đảm bảo Trần Thương không bị mất, lập tức xuất binh.
Lúc này Từ Hoảng đã biết Lũng huyện và Nhai Đình thất thủ, quân Hán đã từ phía bắc Lũng Sơn khuyết khẩu xông vào Quan Trung, Từ Hoàng cũng phải đối diện với áp lực cực lớn, chức trách của y là phòng thủ Lũng huyện và Nhai Đình, tuy rằng Tang Bá là người phụ trách trực tiếp, nhưng Thừa tướng lại sẽ tìm Từ Hoảng y để hỏi trách nhiệm.
Vì thế, Từ Hoảng phái ra ba đội lính trinh sát, tuần tra ở giữa Trường An và Lũng huyện, tin tức rất nhanh đã được truyền đến, ba vạn quân Hán từ Lũng huyện thẳng hướng Trường An, Quan Trung bắt đầu lâm vào trong chiến loạn.
- Quân sư, ta muốn nhân cơ hội chủ lực quân Hán đi về hướng đông thì phái ra một chi quân đội đoạt lại Lũng huyện, người cảm thấy có được hay không?
Trên đầu thành, Từ Hoảng nhìn phía bắc ưu tư lo lắng hỏi.
Mao Giới thở dài:
- Nếu như quân chủ lực của Lưu Cảnh ở ngoài thành áp bách chúng ta, cái kế sách vây Ngụy cứu Triệu này cũng không tệ, nhưng hiện tại chỉ cần chúng ta phân tán binh lực, Lưu Cảnh nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội, tướng quân, ta cảm thấy vẫn nên yên lặng theo dõi là tốt nhất.
- Ta cũng biết không nên xuất binh, nhưng hiện tại chúng ta quả thật rất bị động, một khi Trường An nguy kịch, Tào tướng quân nhất định sẽ lệnh chúng ta chạy tới cứu viện, ta nghĩ, đây chính là mục đích đông tiến Trường An của quân Hán, vậy thì Trần Thương còn có thể trụ được sao?
Mao Giới không thể phản bác, đây là sự thật, y cũng đã nghĩ đến rồi, nhưng nên đối phó như thế nào? Hoặc là từ bỏ Trần Thương, hoặc là xuất ra ít binh, nhưng xuất ra ít binh thì có ý nghĩa gì cơ chứ?
Đang nói, một tên binh lính chạy vội tới, gấp giọng bẩm báo nói:
- Từ tướng quân, Trường An có bồ câu đưa tin khẩn cấp!
Vẻn vẹn hai canh giờ sau, nạn dân đứng đợi ở ngoài thành kia cuối cùng cũng toàn bộ vào được thành, hơn vạn thanh niên cường tráng bị đưa đến sàn đấu võ kiểm tra, người được thông qua cấp cho binh khí, tham gia thủ thành, mà mấy vạn phụ nữ trẻ em và người già được an bài ở trong mấy ngàn đại trướng, Chung Diêu động viên mấy trăm nhà phú hộ quyền quý tham gia phát cháo miễn phí, lại có thêm hơn ngàn binh sĩ duy trì an ninh trật tự, trong thành Trường An cuối cùng cũng không bị lâm vào hỗn loạn nữa.
Ngay tại mấy canh giờ sau khi nạn dân toàn bộ vào thành, thám báo truyền đến tin tức, ba ngàn kỵ binh quân Hán đã xuất hiện ở phía tây Trường An cách hơn mười dặm, thành Trường An lập tức khẩn trương lên, Tào Nhân hạ lệnh tất cả các binh lính và dân phu lên thành tham gia phòng ngự.
Trên đầu thành, Tào Nhân chăm chú nhìn ra quan đạo phía tây xa xa, y đã thấy kỵ binh quân Hán xuất hiện trên một ngọn đồi núi dốc thoải, vẻ mặt y vô cùng ngưng trọng, cảm thấy một loại áp lực chưa từng có bao giờ, lúc này, y không chỉ lo lắng Trường An khó mà bảo toàn, y càng lo lắng mấy con đường thông đạo Quan Trung ở phía bắc Hán Trung, quân Hán có nhân cơ hội để cho nó mở ra hay không.
Ba vạn đại quân quân Hán đã đến phía tây Trường An cách hơn ba mười dặm, hạ đại doanh ở phụ cận trấn Tam Kiều, trong đại trướng trung quân, mấy tướng lĩnh nòng cốt đang thảo luận đối sách bước tiếp theo. Trên thực tế, bọn họ không có mang theo vũ khí công thành, công hạ tường thành cao lớn chắc chắn của Trường An cũng không thực tế, mục đích của bọn họ là muốn bức bách thủ quân Trần Thương phân binh viện trợ, từ đó tạo điều kiện để chủ lực quân Hán công chiếm Trần Thương.
Trong đại trướng được đặt một chiếc giá gỗ, trên giá gỗ treo bản đồ Quan Trung, Pháp Chính dùng đũa gỗ dài chỉ lên bản đồ nói với mấy vị tướng lĩnh:
- Tuy rằng Trần Thương và Lũng huyện không lập hệ thống liên lạc bồ câu truyền tin, nhưng ta tin tưởng giữa Trần Thương và Trường An nhất định có liên hệ, Trần Thương cũng nhất định rõ ràng quân đội chúng ta đông tiên, nhưng đến trước mắt Trần Thương vẫn không có động tĩnh gì, điều đó nói rõ chúng ta tấn công Trường An cũng không hề tạo đủ áp lực cho quân Tào ở Trần Thương, hoặc có thể nói Tào Nhân không cảm nhận được đủ áp lực, cho nên Từ Hoảng trì trễ không có rút quân.
Lúc này, Triệu Vân ngập ngừng một chút nói:
- Tiên Sinh cảm thấy Từ Hoảng có thể bị chi phối bởi mệnh lệnh của Tào Nhân hay không?
- Nhất định có!
Pháp Chính cười cười nói:
- Bố trí của Tào Tháo là hai chiến trường Lũng Tây và Quan Trung, cũng có hai chủ tướng, sau khi Lũng Tây thất thế, Hạ Hầu Đôn bị điều đi Hứa Xương, Tử Hoàng lưu lại Quan Trung, nhưng y cũng không hề thay thế chức vị của Hạ Hầu Đôn làm là chủ tướng tây tuyến mà là do Tào Nhân đảm nhiệm chủ tướng, Từ Hoảng nhất định phải phục tùng mệnh lệnh của Tào Nhân, mà một phương diện khác, trong ba vạn quân đội Trần Thương, quân đội thực sự trực thuộc của Từ Hoảng chỉ có một vạn người, còn lại hai vạn quân đội đều là Tào Nhân phái tới hiệp trợ Từ Hoảng thủ thành, được tâm phúc của Tào Nhân là Ngưu Kim thống soái, cho nên chỉ cần Tào Nhân hạ lệnh quân Trần Thương viện trợ Trường An, cho dù Từ Hoang không đồng ý cũng không có cách khác, Ngưu Kim sẽ kiên quyết chấp hành mệnh lệnh của Tào Nhân.
- Nhưng hiện tại Tào Nhân dường như vẫn chịu được áp lực, sao cũng không chịu mệnh lệnh Trần Thương quay về tiếp viện, vậy phải làm sao?
Mã Siêu cũng có chút lo lắng hỏi han.
- Mã tướng quân không cần phải lo lắng, ta có biện pháp khiến Tào Nhân không chịu nổi áp lực.
Pháp Chính chỉ đũa gỗ vào hướng nam của bản đồ, bình thản nói:
- Thảng Lạc đạo, Bao Tà đạo, Tử Ngọ đạo, ba con đường Hán Trung này chỉ cần chúng ta chiếm lĩnh hai trong đó, Tào Nhân sẽ không chịu nổi áp lực, nhất định sẽ mệnh quân đội Trần Thương quay về tiếp viện.
- Nhưng trách nhiệm mất đi Trần Thương ai sẽ gánh vác?
Mã Đại không hiểu hỏi:
- Tào Nhân mệnh lệnh Trần Thương xuất binh, y sẽ chịu trách nhiệm hay sao?
Lời vừa nói xong, Trương Nhậm bên cạnh liền vỗ vỗ bả vai y cười nói:
- Quan trường có quy định của quan trường, Tào Nhân là chủ tướng, đồng thời cũng là lão thành quan trường, y biết nên làm như thế nào?
Ba ngày sau, thám báo quân Tào mang tới tin tức khiến Tào Nhân sợ hãi nhất, đại doanh của hai tòa côc khẩu Thảng Lạc đạo và Bao Tà đạo đã bị hơn một vạn quân Hán công phá, hai ngàn thủ quân toàn bộ bị tiêu diệt, hai tòa cốc khẩu đã bị quân Hán chiếm lĩnh, cửa chính từ Hán Trung thông qua Quan Trung cuối cùng cũng được mở ra rồi.
Đây chính là việc mà Tào Tháo trước khi rút quân đã luôn luôn nhắc nhở Tào Nhân, mấy tòa cốc khẩu của Hán Trung đạo đều là ưu thế địa lợi, một khi bị địch chiếm lĩnh sẽ rất khó chiếm đoạt lại, Tào Tháo nhắc y nhất định phải bảo vệ được, nhưng hiện tại đã thất thủ rồi, quân Hán đã mở ra cửa chính ở Quan Trung, quân chủ lực của quân Hán hoàn toàn có thể từ Thảng Lạc đạo vào Bao Tà đạo xông vào Quan Trung, tử thủ Trần Thương thì có ý nghĩa gì nữa?
Trường An chỉ có hai vạn quân đội, không có khả năng phân binh đi đoạt lại Thảng Lạc đạo và Bao Tà đạo, quan quân coi giữ ở Đồng Quan và Bồ Tân cũng không có khả năng triệu hồi về, nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể từ Trần Thương điều binh, tuy rằng Tào Nhân cũng biết rõ, binh lực Trần Thương điều đi sẽ đem đến phòng ngự ở Trần Thương rất nhiều áp lực, nhưng y cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể cứu viện cấp bách trước mắt đã.
Tào Nhân lập tức hạ lệnh Từ Hoảng tách hai vạn binh ra phân chia đi đoạt lại Thảng Lạc đạo và Bao Tà đạo, y liên tiếp phân ra ba phần bồ câu thư tín, mệnh lệnh Từ Hoàng đảm bảo Trần Thương không bị mất, lập tức xuất binh.
Lúc này Từ Hoảng đã biết Lũng huyện và Nhai Đình thất thủ, quân Hán đã từ phía bắc Lũng Sơn khuyết khẩu xông vào Quan Trung, Từ Hoàng cũng phải đối diện với áp lực cực lớn, chức trách của y là phòng thủ Lũng huyện và Nhai Đình, tuy rằng Tang Bá là người phụ trách trực tiếp, nhưng Thừa tướng lại sẽ tìm Từ Hoảng y để hỏi trách nhiệm.
Vì thế, Từ Hoảng phái ra ba đội lính trinh sát, tuần tra ở giữa Trường An và Lũng huyện, tin tức rất nhanh đã được truyền đến, ba vạn quân Hán từ Lũng huyện thẳng hướng Trường An, Quan Trung bắt đầu lâm vào trong chiến loạn.
- Quân sư, ta muốn nhân cơ hội chủ lực quân Hán đi về hướng đông thì phái ra một chi quân đội đoạt lại Lũng huyện, người cảm thấy có được hay không?
Trên đầu thành, Từ Hoảng nhìn phía bắc ưu tư lo lắng hỏi.
Mao Giới thở dài:
- Nếu như quân chủ lực của Lưu Cảnh ở ngoài thành áp bách chúng ta, cái kế sách vây Ngụy cứu Triệu này cũng không tệ, nhưng hiện tại chỉ cần chúng ta phân tán binh lực, Lưu Cảnh nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội, tướng quân, ta cảm thấy vẫn nên yên lặng theo dõi là tốt nhất.
- Ta cũng biết không nên xuất binh, nhưng hiện tại chúng ta quả thật rất bị động, một khi Trường An nguy kịch, Tào tướng quân nhất định sẽ lệnh chúng ta chạy tới cứu viện, ta nghĩ, đây chính là mục đích đông tiến Trường An của quân Hán, vậy thì Trần Thương còn có thể trụ được sao?
Mao Giới không thể phản bác, đây là sự thật, y cũng đã nghĩ đến rồi, nhưng nên đối phó như thế nào? Hoặc là từ bỏ Trần Thương, hoặc là xuất ra ít binh, nhưng xuất ra ít binh thì có ý nghĩa gì cơ chứ?
Đang nói, một tên binh lính chạy vội tới, gấp giọng bẩm báo nói:
- Từ tướng quân, Trường An có bồ câu đưa tin khẩn cấp!