Lưu Cảnh vỗ vào tay Triệu Vân một cái, đứng dậy đi ra ngoài động:
"Có chuyện gì vậy?"
"Công tử mau nhìn!"
Ngũ Tu chỉ dưới núi, vạn phần hoảng sợ, Lưu Cảnh mới đưa mắt nhìn thôi cũng khiến lòng trầm xuống, chỉ thấy dưới núi xuất hiện một con đường đuốc sáng rực, dài chừng mấy dặm, giống như một con rồng lửa, ước chừng phải có tới mấy chục ngàn người, họ đang dịch chuyển lên núi. Đây nhất định là chủ lực của quân Tào, họ muốn lục soát toàn bộ ngọn núi này.
Mấy chục ngàn người dọa cho Ngũ Tu sợ tái mặt, hai chân run rẩy, hắn không nhịn được nữa, xoay người cầu khẩn nói:
"Công tử, đây nhất định là Tào Tháo tới rồi, đừng quan tâm tới người kia nữa, hắn sẽ liên lụy chúng ta, mang theo hắn chúng ta sẽ không chạy thoát, chúng ta..."
Không đợi hắn nói xong, Lưu Cảnh đã đấm một quyền khiến Ngũ Tu ngã xuống đất, tức giận mắng:
"Mày là đồ vong ân phụ nghĩa, không có huynh ấy cứu mày thì mày đã chết trong loạn quân rồi. Còn dám nói linh tinh, tao một đao làm thịt mày!"
Ngũ Tu từ từ cúi đầu xuống, trong đôi hiện lên sự oán hận, nếu không vì không biết báo với chủ công thế nào thì hắn đã sớm bỏ chạy, sao còn phải ở trên núi đợi tiểu tử này?
Lưu Cảnh xoay người đi vào trong động, kéo tay Triệu Vân cười nói:
"Xem ra chúng ta phải tới một nơi khác rồi."
Triệu Vân cũng nghe thấy cuộc nói chuyện bên ngoài, trong lòng cảm động, cố cười nói:
"Thật ra thì Tào Tháo sẽ không giết ta, bị bắt cũng không sao."
Lưu Cảnh lại chẳng quan tâm tới điều này, cõng Triệu Vân lên người, nói:
"Đi thôi! Tôi không chết, huynh cũng đừng mơ chết."
Hắn cõng Triệu Vân ra khỏi sơn động, Ngũ Tu đi trước dẫn đường, ba người tiếp tục leo lên đỉnh núi.
... .
Trên đường núi, mười mấy tên đại tướng vây quanh một nam tử trung niên, người này có dâu rài, sống mũi cao thẳng, đôi mắt nhỏ dài, ánh mắt sắc bén, đầu đội kim khôi, mặc Tỏa Tử giáp màu vàng, lưng đeo bội Ỷ Thiên Kiếm, cưỡi con Hoàng Phi Điện.
Người này chính là Tào Tháo, Lưu Bị trốn quá nhanh, hắn không đuổi được, chỉ đành lãnh binh trở về Nhương Sơn, lại nghe nói đại tướng Triệu Vân bị thương ẩn núp trong núi, bên cạnh có một đứa trẻ là cháu của Lưu Cảnh Thăng, điều này khiến Tào Tháo vô cùng hứng thú.
Nơi này cách Kinh châu không xa, nếu hắn bắt được cháu của Lưu Biểu, vậy hắn có cái để mặc cả, tới Hán Thủy đàm phán với Lưu Biểu một lần, đổi lấy Lưu Bị cũng không tệ.
Trước ngựa Tào Tháo, Vu Cấm đang quỳ một chân, trong lòng hắn bây giờ vô cùng tiếc nuối, sớm biết chủ công coi trọng thiếu niên kia như vậy, mình sẽ không để cho đối phương có cơ hội rời đi, thật là vô cùng ngu xuẩn mà!
Hắn không dám giấu giếm, đem toàn bộ câu chuyện nói lại một lần, mặt như đưa đám nói:
"Ty chức bị hắn chuốc thuốc mê, để Triệu Vân chạy trốn ngay trước mặt, lúc hối hận đã muộn rồi, ty chức ngu xuẩn, làm hỏng đại sự của chủ công, xin chủ công trách phạt."
Trong mắt Tào Tháo có chút kinh ngạc, thiếu niên này không chỉ có kiến thức uyên bác, còn can đảm cẩn trọng, cũng rất có mưu trí, Lưu Cảnh Thăng có đứa cháu này đúng là khiến người khác cảm thán. Hứng thú của Tào Tháo càng lúc càng nhiều, nhất định phải bắt được đứa nhóc kia.
Hắn lập tức hạ lệnh:
"Truyền lệnh của ta, không cho phép phóng hỏa đốt núi, nhất định phải bắt sống, ai bắt được Triệu Vân thưởng ba trăm lượng vàng, ai bắt được cháu của Lưu Bị thưởng năm trăm lượng vàng!"
Tào Tháo lại nói với đại tướng Lý Điển:
"Ngươi dẫn ba nghìn quân theo đường nhỏ từ phía sau lên núi, cắt đứt đường lui phía nam của họ."
"Tuân lệnh!"
Lý Điển dẫn ba nghìn binh lính dọc theo đường núi phía tây nam xuất phát.
Có trọng thưởng tất có dũng phu, hơn vạn quân Tào tay cầm đuốc sáng rực lên núi, ngọn núi bỗng chốc trở nên sáng rực, huy hoàng.
... . .
Ba người Lưu Cảnh đã đi qua đỉnh núi, tới sườn bên kia, đây là một rừng rậm, chất độc trong vết thương của Triệu Vân lại phát tác, khiến hắn nửa tỉnh nửa mê, miệng vết thương phồng rộp lên, thỉnh thoảng có mủ chảy ra.
Lúc tỉnh hắn không kêu một tiếng, lúc mê chỉ nhỏ giọng kêu:
"Nước! Nước!"
Triệu Vân lúc này đang sốt cao, rất mất nước, Lưu Cảnh lòng như lửa đốt, Triệu Vân bây giờ rất cần nước và thuốc, thuốc đã không có, ít nhất phải có nước, nếu không có nước Triệu Vân sẽ phải bỏ mạng, hắn ngồi dậy nhìn bốn phía xung quanh.
Hắn vốn là một thợ săn, ít nhiều cũng có chút kinh nghiệm, hôm qua vừa có mưa, nhất định sẽ có nước đọng.
Hắn lấy bình nước nhìn Ngũ Tu nói:
"Chăm sóc kỹ cho Triệu tướng quân, huynh ấy có ân cứu mạng với chúng ta, chúng ta tuyệt không thể bỏ huynh ấy lại, tôi đi tìm nước."
Ngũ Tu gật đầu một cái:
"Công tử cứ yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho huynh ấy."
Lưu Cảnh mặc dù không yên lòng nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, đành phải cố gắng đi nhanh về nhanh, hẳn chọn nơi trũng, hõm đi tới.
Thấy Lưu Cảnh đi xa, sắc mặt Ngũ Tu thay đổi, trở nên vô cùng dữ tợn, ánh mắt lộ hung quang:
"Tiểu tử, mày muốn chết nhưng tao thì không!"
Hắn lấy một thanh chủy thủ ở trong ngực, đi từng bước một tới chỗ Triệu Vân...
Lưu Cảnh khá may mắn, mới đi chừng trăm bước đã phát hiện một hố nước nhỏ, đựng khá nhiều nước mưa, hắn mừng rỡ cẩn thận hé miệng bình, đáng tiếc là nước quá ít, mới lấy được gần nửa bình đã hết.
Lưu Cảnh biết, chỉ cần tìm được một nơi, chắc chắn sẽ còn nơi khác, nhưng hắn không yên tâm về Triệu Vân, xoay người chạy như bay... .
Ngũ Tu đứng ở trước mặt Triệu Vân, tay nắm chặt chủy thủ, nói nhỏ:
"Triệu tướng quân! Triệu tướng quân!"
Hắn thấy Triệu Vân cao cường võ nghệ, trong lòng rất e ngại, vạn nhất Triệu Vân phản kháng thì hắn nhất định phải chết.
Lúc này, Triệu Vân cũng đang tỉnh táo, hắn từ từ mở mắt, hỏi nhỏ:
"Công tử Cảnh đâu?"
"Công tử đi tìm nước, tôi chăm sóc cho tướng quân."
Nói xong, hắn nhẹ nhàng ấn vào vết thương của Triệu Vân một cái, Triệu Vân giật mình đau đớn nhưng vẫn cắn răng không kêu một tiếng.
"Triệu tướng quân hình như bị thương rất nặng, không bằng tôi đỡ tướng quân đi lại một chút để lưu thông khí huyết."
Triệu Vân có kinh nghiệm hết sức phong phú, hắn thấy trong mắt Ngũ Tu lộ hung quang, cơ bắp cũng hiện, tướng mạo dữ tợn, biết người này đã nảy sinh ác ý.
Triệu Vân quýnh lên, lập tức thấp giọng hô:
"Công tử Cảnh ở sau lưng kìa!"
Ngũ Tu thất kinh, xoay người trở lại nhưng thấy phía sau không có ai, làm gì có Lưu Cảnh ở đây, liền xoay người cười gằn:
"Hóa ra Triệu tướng quân đùa tôi!"
Hắn biết là Triệu Vân khám phá ra ý định của mình, nhưng hắn cũng biết thêm là Triệu Vân không còn sức phản kháng, Ngũ Tu cười châm biếm:
"Triệu tướng quân, xin lỗi, tôi sẽ đốt nhiều vàng mã cho tướng quân."
Hắn giơ chủy thủ lên thật cao, Triệu Vân thầm than, mình không chết trận sa trường, mà lại chết trên tay tiểu nhân. Đột nhiên, ánh mắt Triệu Vân sáng lên, nhìn chằm chằm vào sau lưng Ngũ Tu.
Ngũ Tu cười lạnh một tiếng:
"Tướng quân không lừa được ta nữa đâu, chét đi thôi!"
Chủy thủ của hắn vừa định đâm xuống thì sau lưng truyền tới sự đau đớn vô cùng, hắn cúi đầu, phát hiện trước ngực có một mũi kiếm.
Ngũ Tu quay đầu, phát hiện Lưu Cảnh đang tức giận đứng sau lưng mình, Ngũ Tu giơ tay chỉ Lưu Cảnh, cố hết sức kêu lớn:
"Ngươi là. . . . kẻ giả mạo!"
Kêu xong câu này, Ngũ Tu ngã xuống đất toi mạng.
Lưu Cảnh rút đoản kiếm, đá văng thi thể đối pương, xác Ngũ Tu văng hai vòng làm rớt một gói giấy trong ngực ra ngoài, Lưu Cảnh nhặt gói giấy lên ngửi một cái, ánh mắt bỗng sáng rực, đây là thuốc Kim Sang Dược thượng hạng, tên này có mang theo người.
"Đáng chết!"
Lưu Cảnh mắng một câu, hắn tìm khắp nơi không thấy thuốc trị thương khiến cho thương thế của Triệu Vân ngày một nặng, trong khi tên khốn này lại giấu thuốc, không chịu mang ra.
Có Kim Sang Dược thượng hạng, trong lòng Lưu Cảnh dấy lên hy vọng, hắn vội vàng tiến lên đỡ Triệu Vân, ân cần hỏi han:
"Triệu tướng quân, huynh không sao chớ!"
Triệu Vân thấp giọng nói:
"Công tử lại cứu ta một mạng."
"Đâu có!"
Lưu Cảnh ân hận nói:
"Biết người biết mặt nhưng không biết lòng, đúng là mắt ta bị mù mới mang con rắn độc này bên mình, suýt nữa hại chết tướng quân."
Lưu Cảnh lấy bình nước, cẩn thận cho Triệu Vân uống mấy ngụm, cười nói:
"Đây là nước mưa đọng trên đất, chắc là mùi không được tốt, chờ tới thành Tương Dương, tôi sẽ mua rượu ngon bồi tội với tướng quân."
Triệu Vân khẽ mỉm cười:
"Đến lúc đó tôi mời cậu uống rượu!"
Lưu Cảnh đắp thuốc cho Triệu Vân, Kim Sang Dược nhanh chóng phát huy kỳ hiệu, nhiệt độ cơ thể của Triệu Vân dần dần khôi phục bình thường, không còn sốt cao như trước, điều này khiến Lưu Cảnh rất an lòng.
Lúc này, trời bỗng nhiên sáng hơn, Lưu Cảnh quay đầu thấy trên núi toàn là ánh đuốc, quân Tào theo đường nhỏ lên núi, đã chặn hết đường lui của hắn.
Lưu Cảnh cười khổ một tiếng, không hổ là Tào Tháo, toàn thích làm chuyện tiệt đường lui của người khác.
"Công tử Cảnh đi đi! Đừng để ý tôi."
Triệu Vân cũng ý thức được tình cảnh của bọn họ cực kỳ nguy hiểm, hắn không muốn liên lụy tới Lưu Cảnh.
Lưu Cảnh cười lắc đầu một cái:
"Đừng nói lời như vậy, trên chiến trường huynh không bỏ rơi tôi, lúc này tôi làm sao có thể bỏ rơi huynh?"
Triệu Vân lặng lẽ nhìn thiếu niên trước mặt, trong mắt cay cay, đối phương trọng tình trọng nghĩa như vậy, hắn làm cách nào báo đáp phần ân đức này đây.
Lưu Cảnh trầm tư suy nghĩ một lúc rồi nhìn Triệu Vân nói:
"Chuyện cho tới bây giờ, chúng ta chỉ có thể mạo hiểm thử một lần, có thể tránh được kiếp này hay không còn trông vào vận may của chúng ta vậy."
Triệu Vân nhẹ nhàng thở dài:
"Có thể cùng công tử chết trận sa trường, Triệu Vân chết cũng không tiếc!"
Lưu Cảnh đứng dậy cười nói:
"Quân Tào muốn giết chúng ta cũng không dễ như vậy."
Hắn nhìn xung quanh một lượt, đánh giá tình hình. Hiện giờ bọn họ đang ở vị trí giữa hai đỉnh núi, quân Tào tập trung chủ yếu ở đỉnh núi phía bắc, đỉnh núi phía nam mặc dù có quân lính chặn đường, nhưng binh lực không nhiều, nhất là hướng đông nam chỉ lưa thưa vài cây đuốc.
"Triệu huynh có thể đi được không?"
Triệu Vân cảm giác thấy chân mình đã có chút tri giác, liền gật đầu một cái:
"Để tôi thử một chút!"
Lưu Cảnh đỡ Triệu Vân, lại kẹp thi thể Ngũ Tu vào bên mình, hắn đỡ Triệu Vân khập khễnh di chuyển về hướng đông nam.
Lưu Cảnh đỡ Triệu Vân xuống đường núi thì phát hiện một cái sơn động sâu không thấy đáy, Lưu Cảnh nhặt một hòn đá ném xuống, rất lâu sau mới có tiếng vang lên.
Cái sơn động này không tệ, có thể giấu cái xác này đi, Lưu Cảnh tìm thấy một chỗ hõm ở bên, nhìn Triệu Vân cười nói:
"Triệu huynh cứ nghỉ một lát, tôi làm xong sẽ trở lại."
Triệu Vân nằm xuống, nhắm hai mắt lại, hiện giờ hắn đã đem tính mạng giao cho Lưu Cảnh.
Lưu Cảnh dùng nhánh cây che kín Triệu Vân và xác Ngũ Tu, sau đó đánh giá tình hình, xác định phương hướng rồi di chuyển theo hướng đông nam.
Quân Tào tìm kiếm ở hướng đông nam không nhiều, chỉ ước chừng ba trăm người, phần lớn là riêng lẻ, đây là một cơ hội dành cho Lưu Cảnh.
Cách sơn động chừng hai trăm bước, Lưu Cảnh tìm thấy một quân Tào đi lẻ, hắn tiện tay ném cái mũ sắt của Triệu Vân xuống đất, rút đoản kiếm leo lên cây.
Không lâu sau, tên quân Tào kia cầm đuốc đi tới, hắn phát hiện ra cái mũ sắt trên đất liền khom người nhặt quan sát. Đúng lúc này, Lưu Cảnh nhảy từ trên cây xuống, dí sát đối phương xuống đất, một kiếm đâm xuyên qua người...
Hắn nhanh chóng cởi quân phục của tên binh sĩ kia mặc vào người, sau đó nhìn bốn xung quanh, lại phát hiện ra một tên lính đi lẻ.
Lưu Cảnh chạy như bay tới chỗ tên quân Tào kia, sau đó nấp ở một gốc cây không xa, chờ đối phương đến gần, hắn lập tức lao tới, dùng đao chỉ vào cổ tên này quát:
"Khẩu lệnh!"
Tên lính Tào này sợ hết hồn, thấy là người mình, vội vàng đáp:
"Thu lưới!"
Hóa ra khẩu lệnh là thu lưới, không phải là gân gà, Lưu Cảnh cười một tiếng, bỗng nhiên hoảng sợ chỉ vào sau lưng tên lính nói:
"Phía sau huynh có gì kìa?"
Tên lính Tào kia vội vàng quay đầu, Lưu Cảnh tóm lấy cơ hội chém ngang một đao, khiến đầu đối phương văng xa hơn trượng, chết ngay lập tức.
Lúc này, Lưu Cảnh vô cùng khẩn trương vì thấy ngày càng nhiều quân Tào tiến tới gần, thời gian của hắn không còn nhiều, đành phải kéo hai cái xác về chỗ sơn động.
... . .
Một khắc đồng hồ sau, Lưu Cảnh cõng Triệu Vân mặc đồng phục quân Tào, tay cầm một cây đuốc đi dọc theo sườn núi phía nam, hắn đang đánh cuộc vận mệnh của mình, cũng khiến cho quân Tào nằm mơ cũng không nghĩ tới, con mồi tự dưng chui đầu vào lưới.
Mấy tên lính quân Tào phát hiện ra hắn, lớn tiếng quát:
"Là ai, khẩu lệnh!"
"Thu lưới!"
Lưu Cảnh giống như đang chơi trò giải mã, thấp thỏm bất an chờ đợi đối phương trả lời, hiển nhiên, mật mã chính xác.
Mấy tên lính kia đi tới trước, tên Thập trưởng nhìn Triệu Vân quan tâm hỏi:
"Hắn xảy ra chuyện gì vậy? Hình như bị thương thì phải."
Lưu Cảnh cười khổ một tiếng:
"Đây là huynh trưởng của tôi, khi lục soát bị rắn cắn, giờ độc tính phát tác, có cho uống máu cũng không ăn thua, giờ chỉ còn cách đi gặp quân y."
Đúng lúc này, ở phía xa truyền tới tiếng kêu:
"Tìm thấy rồi!"
Mấy tên này lập tức bỏ mặc Lưu Cảnh, chạy như điên tới hướng có tiếng kêu, tám trăm lượng vàng đấy! Việc phát tài đã khiến các binh sĩ đỏ mắt.
Chỉ sau một lúc, đám quân Tào ở gần đó cũng chạy hết, Lưu Cảnh thấy phía trước không còn bóng đuốc, liền cười nói với Triệu Vân:
"Triệu huynh, lần này chúng ta có thể về nhà rồi!"
Triệu Vân cũng cười:
"Với tình hình này, chúng ta không cần chết trận sa trường."
Hai người cười ha ha một tiếng, Lưu Cảnh bước dài, tiến về phía núi non mênh mông ở phương nam.
... . . . . .
Dưới chân núi, đại tướng Nhạc Tiến cùng Lý Điển quỳ một chân trước mặt Tào Tháo, Nhạc Tiến vạn phần xấu hổ nói:
"Đã lục soát ngọn núi hai lần, không bỏ qua bất cứ xó xỉnh nào, vậy mà cũng không thấy bóng dáng của hai người kia. Ngoài ý muốn lại phát hiện hai xác chết, một cái là một người đàn ông đứng tuổi, một cái khác là huynh đệ của chúng ta, người này mặc khôi giáp của Triệu Vân, binh lính tưởng là tóm được rồi, ai ngờ kết quả..."
Lý Điển cũng xấu hổ nói:
"Ty chức phụng mệnh chặn đường lui phía nam, có binh sĩ phát hiện ra Lưu Cảnh và Triệu Vân, chỉ là bọn chúng mặc đồng phục của chúng ta, lại biết khẩu lệnh, cho nên bỏ qua, chắc là Lưu Cảnh và Triệu Vân đã trốn thoát rồi, ty chức không dám giấu giếm, nguyện bị Thừa tướng trách phạt!"
"Một đám vô dụng!"
Tào Tháo cực kỳ căm tức, hung hãn mắng một câu, hơn mười ngàn người lục soát núi mà còn để họ chạy mất. Hắn nhìn hai các xác trên đất, lại quay đầu hỏi Vu Cấm:
"Người trung niên này là ai?"
Vu Cấm vội vàng khom người nói:
"Chắc là người cùng phá vây với họ, ty chức đoàn là thủ hạ của Lưu Biểu, không biết vì sao nội bộ chúng xảy ra lục đục."
'Lục đục!'
Điều này khiến Tào Tháo suy nghĩ một lúc lâu, hắn hỏi mưu sĩ Trình Dục đứng bên cạnh:
"Trọng Đức nghĩ như thế nào?"
Trình Dục biết tâm tư của Tào Tháo, liền khẽ vuốt râu hoa râm cười nói:
"Như Vu tướng quân và Lý tướng quân nói, thiếu niên này quả thật gan lớn lại có kỳ mưu, có thể trong trùng vây trốn thoát hai lần, kiểu gì cũng phải thừa nhận hắn là một tài năng, không khỏi không thừa nhận, hắn là một dị tài mới.
Nếu như hắn là con của Lưu Cảnh Thăng, Thừa tướng nhất định phải bắt sống, chấm dứt hậu hoạn, nhưng nếu như là cháu thì thật ra để hắn tới Kinh châu cũng không phải chuyện xấu. Nếu thuộc hạ đoán không sai, tương lai thiếu niên này sẽ khiến cho Kinh châu nội loạn."
Tào Tháo vuốt râu gật đầu một cái, hắn cũng cho rằng như thế, con của Lưu Cảnh Thăng ngu xuẩn giống heo, bây giờ thả thêm một đứa cháu giống hổ vào, sớm muộn Kinh châu cũng nội loạn.
"Trọng Đức cảm thấy ta có nên giúp hắn một chút không?"
Trình Dục lắc đầu một cái cười nói:
"Thuộc hạ cảm thấy bây giờ vẫn chưa phải lúc, bây giờ nên tập trung tinh lực tiêu diệt Viên Thiệu, bình định phương bắc, Kinh châu có thể yên lặng theo dõi kỳ biến. Nếu như Thừa tướng có hứng thú với thiếu niên này, không ngại phái người theo dõi hắn, thời cơ chín muồi ta có thể thuận theo đại thế mà làm, lợi dụng hắn đảo loạn Kinh châu. Từ xưa tới nay, quốc gia tan nát đều là do nội loạn, Thừa tướng cần gì phải lo lắng làm gấp chuyện tương lai?"
Trình Dục nói như vậy khiến Tào Tháo trầm tư một lúc lâu, cuối cùng hắn hạ lệnh:
"Thu binh, trở về Hứa Xương!"
"Có chuyện gì vậy?"
"Công tử mau nhìn!"
Ngũ Tu chỉ dưới núi, vạn phần hoảng sợ, Lưu Cảnh mới đưa mắt nhìn thôi cũng khiến lòng trầm xuống, chỉ thấy dưới núi xuất hiện một con đường đuốc sáng rực, dài chừng mấy dặm, giống như một con rồng lửa, ước chừng phải có tới mấy chục ngàn người, họ đang dịch chuyển lên núi. Đây nhất định là chủ lực của quân Tào, họ muốn lục soát toàn bộ ngọn núi này.
Mấy chục ngàn người dọa cho Ngũ Tu sợ tái mặt, hai chân run rẩy, hắn không nhịn được nữa, xoay người cầu khẩn nói:
"Công tử, đây nhất định là Tào Tháo tới rồi, đừng quan tâm tới người kia nữa, hắn sẽ liên lụy chúng ta, mang theo hắn chúng ta sẽ không chạy thoát, chúng ta..."
Không đợi hắn nói xong, Lưu Cảnh đã đấm một quyền khiến Ngũ Tu ngã xuống đất, tức giận mắng:
"Mày là đồ vong ân phụ nghĩa, không có huynh ấy cứu mày thì mày đã chết trong loạn quân rồi. Còn dám nói linh tinh, tao một đao làm thịt mày!"
Ngũ Tu từ từ cúi đầu xuống, trong đôi hiện lên sự oán hận, nếu không vì không biết báo với chủ công thế nào thì hắn đã sớm bỏ chạy, sao còn phải ở trên núi đợi tiểu tử này?
Lưu Cảnh xoay người đi vào trong động, kéo tay Triệu Vân cười nói:
"Xem ra chúng ta phải tới một nơi khác rồi."
Triệu Vân cũng nghe thấy cuộc nói chuyện bên ngoài, trong lòng cảm động, cố cười nói:
"Thật ra thì Tào Tháo sẽ không giết ta, bị bắt cũng không sao."
Lưu Cảnh lại chẳng quan tâm tới điều này, cõng Triệu Vân lên người, nói:
"Đi thôi! Tôi không chết, huynh cũng đừng mơ chết."
Hắn cõng Triệu Vân ra khỏi sơn động, Ngũ Tu đi trước dẫn đường, ba người tiếp tục leo lên đỉnh núi.
... .
Trên đường núi, mười mấy tên đại tướng vây quanh một nam tử trung niên, người này có dâu rài, sống mũi cao thẳng, đôi mắt nhỏ dài, ánh mắt sắc bén, đầu đội kim khôi, mặc Tỏa Tử giáp màu vàng, lưng đeo bội Ỷ Thiên Kiếm, cưỡi con Hoàng Phi Điện.
Người này chính là Tào Tháo, Lưu Bị trốn quá nhanh, hắn không đuổi được, chỉ đành lãnh binh trở về Nhương Sơn, lại nghe nói đại tướng Triệu Vân bị thương ẩn núp trong núi, bên cạnh có một đứa trẻ là cháu của Lưu Cảnh Thăng, điều này khiến Tào Tháo vô cùng hứng thú.
Nơi này cách Kinh châu không xa, nếu hắn bắt được cháu của Lưu Biểu, vậy hắn có cái để mặc cả, tới Hán Thủy đàm phán với Lưu Biểu một lần, đổi lấy Lưu Bị cũng không tệ.
Trước ngựa Tào Tháo, Vu Cấm đang quỳ một chân, trong lòng hắn bây giờ vô cùng tiếc nuối, sớm biết chủ công coi trọng thiếu niên kia như vậy, mình sẽ không để cho đối phương có cơ hội rời đi, thật là vô cùng ngu xuẩn mà!
Hắn không dám giấu giếm, đem toàn bộ câu chuyện nói lại một lần, mặt như đưa đám nói:
"Ty chức bị hắn chuốc thuốc mê, để Triệu Vân chạy trốn ngay trước mặt, lúc hối hận đã muộn rồi, ty chức ngu xuẩn, làm hỏng đại sự của chủ công, xin chủ công trách phạt."
Trong mắt Tào Tháo có chút kinh ngạc, thiếu niên này không chỉ có kiến thức uyên bác, còn can đảm cẩn trọng, cũng rất có mưu trí, Lưu Cảnh Thăng có đứa cháu này đúng là khiến người khác cảm thán. Hứng thú của Tào Tháo càng lúc càng nhiều, nhất định phải bắt được đứa nhóc kia.
Hắn lập tức hạ lệnh:
"Truyền lệnh của ta, không cho phép phóng hỏa đốt núi, nhất định phải bắt sống, ai bắt được Triệu Vân thưởng ba trăm lượng vàng, ai bắt được cháu của Lưu Bị thưởng năm trăm lượng vàng!"
Tào Tháo lại nói với đại tướng Lý Điển:
"Ngươi dẫn ba nghìn quân theo đường nhỏ từ phía sau lên núi, cắt đứt đường lui phía nam của họ."
"Tuân lệnh!"
Lý Điển dẫn ba nghìn binh lính dọc theo đường núi phía tây nam xuất phát.
Có trọng thưởng tất có dũng phu, hơn vạn quân Tào tay cầm đuốc sáng rực lên núi, ngọn núi bỗng chốc trở nên sáng rực, huy hoàng.
... . .
Ba người Lưu Cảnh đã đi qua đỉnh núi, tới sườn bên kia, đây là một rừng rậm, chất độc trong vết thương của Triệu Vân lại phát tác, khiến hắn nửa tỉnh nửa mê, miệng vết thương phồng rộp lên, thỉnh thoảng có mủ chảy ra.
Lúc tỉnh hắn không kêu một tiếng, lúc mê chỉ nhỏ giọng kêu:
"Nước! Nước!"
Triệu Vân lúc này đang sốt cao, rất mất nước, Lưu Cảnh lòng như lửa đốt, Triệu Vân bây giờ rất cần nước và thuốc, thuốc đã không có, ít nhất phải có nước, nếu không có nước Triệu Vân sẽ phải bỏ mạng, hắn ngồi dậy nhìn bốn phía xung quanh.
Hắn vốn là một thợ săn, ít nhiều cũng có chút kinh nghiệm, hôm qua vừa có mưa, nhất định sẽ có nước đọng.
Hắn lấy bình nước nhìn Ngũ Tu nói:
"Chăm sóc kỹ cho Triệu tướng quân, huynh ấy có ân cứu mạng với chúng ta, chúng ta tuyệt không thể bỏ huynh ấy lại, tôi đi tìm nước."
Ngũ Tu gật đầu một cái:
"Công tử cứ yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho huynh ấy."
Lưu Cảnh mặc dù không yên lòng nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, đành phải cố gắng đi nhanh về nhanh, hẳn chọn nơi trũng, hõm đi tới.
Thấy Lưu Cảnh đi xa, sắc mặt Ngũ Tu thay đổi, trở nên vô cùng dữ tợn, ánh mắt lộ hung quang:
"Tiểu tử, mày muốn chết nhưng tao thì không!"
Hắn lấy một thanh chủy thủ ở trong ngực, đi từng bước một tới chỗ Triệu Vân...
Lưu Cảnh khá may mắn, mới đi chừng trăm bước đã phát hiện một hố nước nhỏ, đựng khá nhiều nước mưa, hắn mừng rỡ cẩn thận hé miệng bình, đáng tiếc là nước quá ít, mới lấy được gần nửa bình đã hết.
Lưu Cảnh biết, chỉ cần tìm được một nơi, chắc chắn sẽ còn nơi khác, nhưng hắn không yên tâm về Triệu Vân, xoay người chạy như bay... .
Ngũ Tu đứng ở trước mặt Triệu Vân, tay nắm chặt chủy thủ, nói nhỏ:
"Triệu tướng quân! Triệu tướng quân!"
Hắn thấy Triệu Vân cao cường võ nghệ, trong lòng rất e ngại, vạn nhất Triệu Vân phản kháng thì hắn nhất định phải chết.
Lúc này, Triệu Vân cũng đang tỉnh táo, hắn từ từ mở mắt, hỏi nhỏ:
"Công tử Cảnh đâu?"
"Công tử đi tìm nước, tôi chăm sóc cho tướng quân."
Nói xong, hắn nhẹ nhàng ấn vào vết thương của Triệu Vân một cái, Triệu Vân giật mình đau đớn nhưng vẫn cắn răng không kêu một tiếng.
"Triệu tướng quân hình như bị thương rất nặng, không bằng tôi đỡ tướng quân đi lại một chút để lưu thông khí huyết."
Triệu Vân có kinh nghiệm hết sức phong phú, hắn thấy trong mắt Ngũ Tu lộ hung quang, cơ bắp cũng hiện, tướng mạo dữ tợn, biết người này đã nảy sinh ác ý.
Triệu Vân quýnh lên, lập tức thấp giọng hô:
"Công tử Cảnh ở sau lưng kìa!"
Ngũ Tu thất kinh, xoay người trở lại nhưng thấy phía sau không có ai, làm gì có Lưu Cảnh ở đây, liền xoay người cười gằn:
"Hóa ra Triệu tướng quân đùa tôi!"
Hắn biết là Triệu Vân khám phá ra ý định của mình, nhưng hắn cũng biết thêm là Triệu Vân không còn sức phản kháng, Ngũ Tu cười châm biếm:
"Triệu tướng quân, xin lỗi, tôi sẽ đốt nhiều vàng mã cho tướng quân."
Hắn giơ chủy thủ lên thật cao, Triệu Vân thầm than, mình không chết trận sa trường, mà lại chết trên tay tiểu nhân. Đột nhiên, ánh mắt Triệu Vân sáng lên, nhìn chằm chằm vào sau lưng Ngũ Tu.
Ngũ Tu cười lạnh một tiếng:
"Tướng quân không lừa được ta nữa đâu, chét đi thôi!"
Chủy thủ của hắn vừa định đâm xuống thì sau lưng truyền tới sự đau đớn vô cùng, hắn cúi đầu, phát hiện trước ngực có một mũi kiếm.
Ngũ Tu quay đầu, phát hiện Lưu Cảnh đang tức giận đứng sau lưng mình, Ngũ Tu giơ tay chỉ Lưu Cảnh, cố hết sức kêu lớn:
"Ngươi là. . . . kẻ giả mạo!"
Kêu xong câu này, Ngũ Tu ngã xuống đất toi mạng.
Lưu Cảnh rút đoản kiếm, đá văng thi thể đối pương, xác Ngũ Tu văng hai vòng làm rớt một gói giấy trong ngực ra ngoài, Lưu Cảnh nhặt gói giấy lên ngửi một cái, ánh mắt bỗng sáng rực, đây là thuốc Kim Sang Dược thượng hạng, tên này có mang theo người.
"Đáng chết!"
Lưu Cảnh mắng một câu, hắn tìm khắp nơi không thấy thuốc trị thương khiến cho thương thế của Triệu Vân ngày một nặng, trong khi tên khốn này lại giấu thuốc, không chịu mang ra.
Có Kim Sang Dược thượng hạng, trong lòng Lưu Cảnh dấy lên hy vọng, hắn vội vàng tiến lên đỡ Triệu Vân, ân cần hỏi han:
"Triệu tướng quân, huynh không sao chớ!"
Triệu Vân thấp giọng nói:
"Công tử lại cứu ta một mạng."
"Đâu có!"
Lưu Cảnh ân hận nói:
"Biết người biết mặt nhưng không biết lòng, đúng là mắt ta bị mù mới mang con rắn độc này bên mình, suýt nữa hại chết tướng quân."
Lưu Cảnh lấy bình nước, cẩn thận cho Triệu Vân uống mấy ngụm, cười nói:
"Đây là nước mưa đọng trên đất, chắc là mùi không được tốt, chờ tới thành Tương Dương, tôi sẽ mua rượu ngon bồi tội với tướng quân."
Triệu Vân khẽ mỉm cười:
"Đến lúc đó tôi mời cậu uống rượu!"
Lưu Cảnh đắp thuốc cho Triệu Vân, Kim Sang Dược nhanh chóng phát huy kỳ hiệu, nhiệt độ cơ thể của Triệu Vân dần dần khôi phục bình thường, không còn sốt cao như trước, điều này khiến Lưu Cảnh rất an lòng.
Lúc này, trời bỗng nhiên sáng hơn, Lưu Cảnh quay đầu thấy trên núi toàn là ánh đuốc, quân Tào theo đường nhỏ lên núi, đã chặn hết đường lui của hắn.
Lưu Cảnh cười khổ một tiếng, không hổ là Tào Tháo, toàn thích làm chuyện tiệt đường lui của người khác.
"Công tử Cảnh đi đi! Đừng để ý tôi."
Triệu Vân cũng ý thức được tình cảnh của bọn họ cực kỳ nguy hiểm, hắn không muốn liên lụy tới Lưu Cảnh.
Lưu Cảnh cười lắc đầu một cái:
"Đừng nói lời như vậy, trên chiến trường huynh không bỏ rơi tôi, lúc này tôi làm sao có thể bỏ rơi huynh?"
Triệu Vân lặng lẽ nhìn thiếu niên trước mặt, trong mắt cay cay, đối phương trọng tình trọng nghĩa như vậy, hắn làm cách nào báo đáp phần ân đức này đây.
Lưu Cảnh trầm tư suy nghĩ một lúc rồi nhìn Triệu Vân nói:
"Chuyện cho tới bây giờ, chúng ta chỉ có thể mạo hiểm thử một lần, có thể tránh được kiếp này hay không còn trông vào vận may của chúng ta vậy."
Triệu Vân nhẹ nhàng thở dài:
"Có thể cùng công tử chết trận sa trường, Triệu Vân chết cũng không tiếc!"
Lưu Cảnh đứng dậy cười nói:
"Quân Tào muốn giết chúng ta cũng không dễ như vậy."
Hắn nhìn xung quanh một lượt, đánh giá tình hình. Hiện giờ bọn họ đang ở vị trí giữa hai đỉnh núi, quân Tào tập trung chủ yếu ở đỉnh núi phía bắc, đỉnh núi phía nam mặc dù có quân lính chặn đường, nhưng binh lực không nhiều, nhất là hướng đông nam chỉ lưa thưa vài cây đuốc.
"Triệu huynh có thể đi được không?"
Triệu Vân cảm giác thấy chân mình đã có chút tri giác, liền gật đầu một cái:
"Để tôi thử một chút!"
Lưu Cảnh đỡ Triệu Vân, lại kẹp thi thể Ngũ Tu vào bên mình, hắn đỡ Triệu Vân khập khễnh di chuyển về hướng đông nam.
Lưu Cảnh đỡ Triệu Vân xuống đường núi thì phát hiện một cái sơn động sâu không thấy đáy, Lưu Cảnh nhặt một hòn đá ném xuống, rất lâu sau mới có tiếng vang lên.
Cái sơn động này không tệ, có thể giấu cái xác này đi, Lưu Cảnh tìm thấy một chỗ hõm ở bên, nhìn Triệu Vân cười nói:
"Triệu huynh cứ nghỉ một lát, tôi làm xong sẽ trở lại."
Triệu Vân nằm xuống, nhắm hai mắt lại, hiện giờ hắn đã đem tính mạng giao cho Lưu Cảnh.
Lưu Cảnh dùng nhánh cây che kín Triệu Vân và xác Ngũ Tu, sau đó đánh giá tình hình, xác định phương hướng rồi di chuyển theo hướng đông nam.
Quân Tào tìm kiếm ở hướng đông nam không nhiều, chỉ ước chừng ba trăm người, phần lớn là riêng lẻ, đây là một cơ hội dành cho Lưu Cảnh.
Cách sơn động chừng hai trăm bước, Lưu Cảnh tìm thấy một quân Tào đi lẻ, hắn tiện tay ném cái mũ sắt của Triệu Vân xuống đất, rút đoản kiếm leo lên cây.
Không lâu sau, tên quân Tào kia cầm đuốc đi tới, hắn phát hiện ra cái mũ sắt trên đất liền khom người nhặt quan sát. Đúng lúc này, Lưu Cảnh nhảy từ trên cây xuống, dí sát đối phương xuống đất, một kiếm đâm xuyên qua người...
Hắn nhanh chóng cởi quân phục của tên binh sĩ kia mặc vào người, sau đó nhìn bốn xung quanh, lại phát hiện ra một tên lính đi lẻ.
Lưu Cảnh chạy như bay tới chỗ tên quân Tào kia, sau đó nấp ở một gốc cây không xa, chờ đối phương đến gần, hắn lập tức lao tới, dùng đao chỉ vào cổ tên này quát:
"Khẩu lệnh!"
Tên lính Tào này sợ hết hồn, thấy là người mình, vội vàng đáp:
"Thu lưới!"
Hóa ra khẩu lệnh là thu lưới, không phải là gân gà, Lưu Cảnh cười một tiếng, bỗng nhiên hoảng sợ chỉ vào sau lưng tên lính nói:
"Phía sau huynh có gì kìa?"
Tên lính Tào kia vội vàng quay đầu, Lưu Cảnh tóm lấy cơ hội chém ngang một đao, khiến đầu đối phương văng xa hơn trượng, chết ngay lập tức.
Lúc này, Lưu Cảnh vô cùng khẩn trương vì thấy ngày càng nhiều quân Tào tiến tới gần, thời gian của hắn không còn nhiều, đành phải kéo hai cái xác về chỗ sơn động.
... . .
Một khắc đồng hồ sau, Lưu Cảnh cõng Triệu Vân mặc đồng phục quân Tào, tay cầm một cây đuốc đi dọc theo sườn núi phía nam, hắn đang đánh cuộc vận mệnh của mình, cũng khiến cho quân Tào nằm mơ cũng không nghĩ tới, con mồi tự dưng chui đầu vào lưới.
Mấy tên lính quân Tào phát hiện ra hắn, lớn tiếng quát:
"Là ai, khẩu lệnh!"
"Thu lưới!"
Lưu Cảnh giống như đang chơi trò giải mã, thấp thỏm bất an chờ đợi đối phương trả lời, hiển nhiên, mật mã chính xác.
Mấy tên lính kia đi tới trước, tên Thập trưởng nhìn Triệu Vân quan tâm hỏi:
"Hắn xảy ra chuyện gì vậy? Hình như bị thương thì phải."
Lưu Cảnh cười khổ một tiếng:
"Đây là huynh trưởng của tôi, khi lục soát bị rắn cắn, giờ độc tính phát tác, có cho uống máu cũng không ăn thua, giờ chỉ còn cách đi gặp quân y."
Đúng lúc này, ở phía xa truyền tới tiếng kêu:
"Tìm thấy rồi!"
Mấy tên này lập tức bỏ mặc Lưu Cảnh, chạy như điên tới hướng có tiếng kêu, tám trăm lượng vàng đấy! Việc phát tài đã khiến các binh sĩ đỏ mắt.
Chỉ sau một lúc, đám quân Tào ở gần đó cũng chạy hết, Lưu Cảnh thấy phía trước không còn bóng đuốc, liền cười nói với Triệu Vân:
"Triệu huynh, lần này chúng ta có thể về nhà rồi!"
Triệu Vân cũng cười:
"Với tình hình này, chúng ta không cần chết trận sa trường."
Hai người cười ha ha một tiếng, Lưu Cảnh bước dài, tiến về phía núi non mênh mông ở phương nam.
... . . . . .
Dưới chân núi, đại tướng Nhạc Tiến cùng Lý Điển quỳ một chân trước mặt Tào Tháo, Nhạc Tiến vạn phần xấu hổ nói:
"Đã lục soát ngọn núi hai lần, không bỏ qua bất cứ xó xỉnh nào, vậy mà cũng không thấy bóng dáng của hai người kia. Ngoài ý muốn lại phát hiện hai xác chết, một cái là một người đàn ông đứng tuổi, một cái khác là huynh đệ của chúng ta, người này mặc khôi giáp của Triệu Vân, binh lính tưởng là tóm được rồi, ai ngờ kết quả..."
Lý Điển cũng xấu hổ nói:
"Ty chức phụng mệnh chặn đường lui phía nam, có binh sĩ phát hiện ra Lưu Cảnh và Triệu Vân, chỉ là bọn chúng mặc đồng phục của chúng ta, lại biết khẩu lệnh, cho nên bỏ qua, chắc là Lưu Cảnh và Triệu Vân đã trốn thoát rồi, ty chức không dám giấu giếm, nguyện bị Thừa tướng trách phạt!"
"Một đám vô dụng!"
Tào Tháo cực kỳ căm tức, hung hãn mắng một câu, hơn mười ngàn người lục soát núi mà còn để họ chạy mất. Hắn nhìn hai các xác trên đất, lại quay đầu hỏi Vu Cấm:
"Người trung niên này là ai?"
Vu Cấm vội vàng khom người nói:
"Chắc là người cùng phá vây với họ, ty chức đoàn là thủ hạ của Lưu Biểu, không biết vì sao nội bộ chúng xảy ra lục đục."
'Lục đục!'
Điều này khiến Tào Tháo suy nghĩ một lúc lâu, hắn hỏi mưu sĩ Trình Dục đứng bên cạnh:
"Trọng Đức nghĩ như thế nào?"
Trình Dục biết tâm tư của Tào Tháo, liền khẽ vuốt râu hoa râm cười nói:
"Như Vu tướng quân và Lý tướng quân nói, thiếu niên này quả thật gan lớn lại có kỳ mưu, có thể trong trùng vây trốn thoát hai lần, kiểu gì cũng phải thừa nhận hắn là một tài năng, không khỏi không thừa nhận, hắn là một dị tài mới.
Nếu như hắn là con của Lưu Cảnh Thăng, Thừa tướng nhất định phải bắt sống, chấm dứt hậu hoạn, nhưng nếu như là cháu thì thật ra để hắn tới Kinh châu cũng không phải chuyện xấu. Nếu thuộc hạ đoán không sai, tương lai thiếu niên này sẽ khiến cho Kinh châu nội loạn."
Tào Tháo vuốt râu gật đầu một cái, hắn cũng cho rằng như thế, con của Lưu Cảnh Thăng ngu xuẩn giống heo, bây giờ thả thêm một đứa cháu giống hổ vào, sớm muộn Kinh châu cũng nội loạn.
"Trọng Đức cảm thấy ta có nên giúp hắn một chút không?"
Trình Dục lắc đầu một cái cười nói:
"Thuộc hạ cảm thấy bây giờ vẫn chưa phải lúc, bây giờ nên tập trung tinh lực tiêu diệt Viên Thiệu, bình định phương bắc, Kinh châu có thể yên lặng theo dõi kỳ biến. Nếu như Thừa tướng có hứng thú với thiếu niên này, không ngại phái người theo dõi hắn, thời cơ chín muồi ta có thể thuận theo đại thế mà làm, lợi dụng hắn đảo loạn Kinh châu. Từ xưa tới nay, quốc gia tan nát đều là do nội loạn, Thừa tướng cần gì phải lo lắng làm gấp chuyện tương lai?"
Trình Dục nói như vậy khiến Tào Tháo trầm tư một lúc lâu, cuối cùng hắn hạ lệnh:
"Thu binh, trở về Hứa Xương!"