Lưu Cảnh chậm rãi đứng thẳng lên, một sự tự tin chưa bao giờ có đang tràn đầy nội tâm của hắn. Sáng hôm nay hắn còn vì chuyện không đánh lại Triệu Vân một hiệp mà cảm thấy chán nản vô cùng, lúc này giao thủ cùng Vu Cấm, hắn mới phát hiện mình cũng không yếu đuối như trong tưởng tượng.
Vì sao lại phải hèn nhát, mới vừa nãy, không phải là hắn đã giết chết được một đại tướng của quân Tào hay sao? Hoặc là chính mình thật sự có thể chiến đấu kịch liệt cùng Vu Cấm năm hiệp.
Nghé con mới sinh không sợ hổ, tin tưởng của Lưu Cảnh tăng nhiều, hắn hét lớn một tiếng:
- Vu Văn Tắc, hãy lĩnh một thương của ta!
Hắn phóng ngựa chạy gấp, trường thương đâm thẳng vào Vu Cấm, dùng dùng chiêu Phong Lôi Biến, trường thương run lên, đánh ra bốn mũi thương.
Khóe miệng Vu Cấm lộ ra một nụ cười âm hiểm, y đã phát hiện ra nhược điểm của Lưu Cảnh, đó chính là không có kinh nghiệm giao thủ, lấy mạnh hiếp yếu, phải chủ động tấn công. Nhưng lấy yếu đánh mạnh, khi không biết tình hình chi tiết của đối phương, tốt nhất áp dụng thế thủ, dĩ bất biến ứng vạn biến.
Hắn vừa mới đánh với mình một hiệp, liền chủ động xuất kích ư? Vẫn là có chút non nớt.
Vu Cấm cười lạnh một tiếng, tay trái run lên, từ trong tay áo lấy ra một cái lưu tinh liên tử chùy, nhanh chóng cài lên ngón giữa, tay miết lên lưu tinh thiết chùy, dấu diếm thanh sắc. Ngay tại khi trường thương Lưu Cảnh cách y còn có bốn thước, y dùng lưu tinh chùy nháy mắt đánh ra, bóng đen bay tới, "Rầm!" một tiếng, thiết chùy đã quấn quanh đầu thương.
Cánh tay trái Vu Cấm vung ra phía ngoài, trường thương bị rớt xuống, cánh tay phải vung mạnh, đại đao đón đầu đánh xuống, nhanh như chớp.
Vào thời khắc đầu thương bị chùy cuốn lấy, Lưu Cảnh liền ý thức được sự việc không ổn. Đây là việc hăn không nghĩ tới, không ngờ đường đường là đại tướng quân Tào lại giấu ám khí.
Hắn mới ý thức được chính bản thân tiến công thất sách, nếu hắn áp dụng phòng ngự, như vậy nhất cử nhất động của Vu Cấm đều sẽ thấy rất rõ ràng, hắn không có kinh nghiệm về điều này. Nhưng lúc này, vì sự thiếu sót kinh nghiệm này mà hắn trả giá cực kỳ thảm trọng, đó chính là sinh mạng.
Lưu Cảnh tuyệt vọng nhắm mắt lại, đón nhận một đao chém xuống đầu chấm dứt tính mạng hắn, trong lòng vô cùng bi thương, tất cả hùng tâm tráng chí, tại thời khắc này đều tan thành bọt bong bóng.
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, một mũi Lang Nha tiễn từ phía xa phóng tới, thẳng đến cổ họng Vu Cấm. Vu Cấm chấn động, giữa bảo toàn tính mệnh và giết chết Lưu Cảnh, y dứt khoát phải lựa chọn, thân mình chợt né tránh.
"Phựt!" huyết quang tóe lện, một mũi tên cắm vào hõm vai Vu Cấm thật sâu. Đau đớn kịch liệt khiến Vu Cấm quát to một tiếng, suýt ngã ngựa.
Ngoài mấy mươi bộ, Triệu Vân lạnh lùng cười, lại giương cung lắp tên, kéo cung như trăng tròn, nhắm vào y. Vu Cấm sợ tới mức hồn phi phách lạc, không còn quan tâm đến Lưu Cảnh, vứt bỏ liên chùy khẩu hoàn, quay đầu ngựa liền trốn.
Mũi tên thứ hai của Triệu Vân bắn ra, thẳng đến gáy Vu Cấm. Cũng bởi Vu Cẩm mạng lớn, vừa lúc đó một gã thân binh chạy tới, chặn một mũi tên này. Gã thân binh kêu thảm thiết ngã xuống đất.
Vu Cấm cả kinh tim như sắp ngựng đập, đại đao trong tay chém loạn, liều lĩnh chạy về hướng phía bắc. Mấy mươi tên thân binh liều chết bảo vệ y, giết ra một đường máu, bỏ chạy về hướng bắc.
Triệu Vân kéo ra ba mũi tên, nhưng chậm rãi thu cung, có tấm chắn phía sau lưng Vu Cấm, mặt khác vị trí lại bị thân binh ngăn cản, một mũi tên này không thể tổn thương y. Nhưng một mũi tên bắn trúng hõm vai Vu Cấm, cũng coi như trả mối thù ở chiến trường Nhữ Nam.
Triệu Vân lo lắng Lưu Cảnh, cưỡi ngựa chạy như bay tới, quan tâm hỏi:
- Nhị đệ, đệ sao rồi?
Lưu Cảnh tìm được đường sống trong chỗ chết, nửa ngày, hắn mới cảm nhận được sinh mạng tuyệt vời, cười khổ một tiếng, nói:
- Cho dù chết, cũng không muốn đầu bị bổ làm đôi, thật là quá thảm!
- Đừng nói lời ngốc nghếch, ghi nhớ bài học hôm nay. Đệ giết một viên tướng cũng không phải là do võ công đệ cao cường, chẳng qua là đệ lợi dụng ưu thế ngựa nhanh, giết y trở tay không kịp ; nhưng đối mặt vời cường nhân chân chính, ngàn vạn lần không nên chủ động công kích, lấy tĩnh chế động, hậu phát chế nhân.
Lưu Cảnh gật gật đầu.
- Đệ đã thật sự nhớ kỹ, nhưng mà,... Đại ca không phải nói, đệ có thể đấu với Vu Cấm năm hiệp sao? Cho nên đệ mới dám cùng y đánh một trận.
Triệu Vân nửa ngày nói không ra lời, y lúc ấy là chỉ đơn thuần là so sánh về võ công, ai lại không biết trên chiến trường thay đổi khác thường ; không ngờ Lưu Cảnh lại nhớ kỹ những lời này của mình, hắn lại dám cùng Vu Cấm chiến đấu kịch liệt, tên này...
Triệu Vân bất đắc dĩ cười khổ, nói:
– Ta cũng phải tiếp thu một bài học, về sau không bao giờ... nói lung tung với đệ nữa!
- Đệ chỉ là đừa với đại ca một chút thôi. Bài học của trận chiến này đệ sẽ ghi nhớ thật kỹ!
Lưu Cảnh cười Sảng khoái, khôi phục tự tin, hắn hô to với các binh sỹ:
- Nhanh chóng thu thập chiến trường, áp giải tất cả tù binh về huyện Tân Dã!
…
Vu Cấm bị thương chạy trốn một mạch, chạy hơn mười dặm, chạm mặt với đại quân tới tiếp ứng của Hạ Hầu Đôn. Rốt cuộc không chịu môi nữa, Vu Cấm lập tức ngã Xuông, lên tiếng khóc to.
- Ty chức gặp quân Lưu Bị phục kích, toàn quân bị diệt!
Hạ Hầu Đôn trợn mắt há hốc mồm, sau một lúc lâu, y thở dài một tiếng, bảo:
– Ta hối hận không nghe theo lời Man Thành nói, để thua đến nỗi này. Ta phải giao phó với thừa tướng như thế nào đây?
Một ánh mắt âm hiểm nhìn tới, văn sĩ trung niên khuôn mặt suy yếu cười nói:
- Thắng bại là chuyện thường của binh gia, Hạ Hầu tướng quân hà tất phải để ở trong lòng.
Hạ Hầu Đôn lắc đầu, lại thở dài một tiếng, nói với văn sĩ trung niên:
- Nếu Văn Hòa đến sớm một bước, ta cũng sẽ không có bị đánh bại. Hiện tại ta nên làm thế nào cho phải?
Người đàn ông trung niên chính là Giả Hủ. Làn da y hơi đen, khuôn mặt gầy, một cái mũi quặp chỉ có da bọc xương, hàm dưới có một dúm râu dê, đôi mắt dài nhỏ, mí mắt che hơn phân nửa con ngươi, cười lên chung quy sẽ vô tình lộ ra một tia âm hiểm.
Thời gian Giả Hu đầu hàng Tào Tháo không lâu, chỉ có hơn hai năm, nhưng thanh danh của lão vẫn còn, trước kia sau được Đổng Trác và Lý Thôi trọng dụng, địa vị từng hiển hách một thời đương nhiên. Điều này có liên quan đến xuất thân từ phe phái Tây Lương của y.
Sau khi đầu hàng Tào Tháo, Giả Hủ đảm nhiệm Chấp Kim Kim Ngô, phong làm Đô đình hầu, nếu so với đám người Trình Dục, Tuân Úc, y cũng không được trọng dụng. Trong lòng y cũng hiểu được, cái chết của Tào Ngang, Điển Vi là có quan hệ trực tiếp đến mình, Tào Tháo chỉ là bởi vì thanh danh mà dùng mình, lúc đêm khuya thanh vắng, trong lòng Tào Tháo đối với mình làm sao có thể không hận?
Lần này Hạ Hầu Đôn tiến công Lưu Bị ở Tân Dã, Tào Tháo suy nghĩ rằng Giả Hủ tương đối quen thuộc với vùng Nam Dương, liền phái y đến phụ tá cho Hạ Hầu Đôn, nhưng vẫn là y đã tới chậm một bước, vừa lúc gặp được bại binh của Vu Cấm.
Vì sao lại phải hèn nhát, mới vừa nãy, không phải là hắn đã giết chết được một đại tướng của quân Tào hay sao? Hoặc là chính mình thật sự có thể chiến đấu kịch liệt cùng Vu Cấm năm hiệp.
Nghé con mới sinh không sợ hổ, tin tưởng của Lưu Cảnh tăng nhiều, hắn hét lớn một tiếng:
- Vu Văn Tắc, hãy lĩnh một thương của ta!
Hắn phóng ngựa chạy gấp, trường thương đâm thẳng vào Vu Cấm, dùng dùng chiêu Phong Lôi Biến, trường thương run lên, đánh ra bốn mũi thương.
Khóe miệng Vu Cấm lộ ra một nụ cười âm hiểm, y đã phát hiện ra nhược điểm của Lưu Cảnh, đó chính là không có kinh nghiệm giao thủ, lấy mạnh hiếp yếu, phải chủ động tấn công. Nhưng lấy yếu đánh mạnh, khi không biết tình hình chi tiết của đối phương, tốt nhất áp dụng thế thủ, dĩ bất biến ứng vạn biến.
Hắn vừa mới đánh với mình một hiệp, liền chủ động xuất kích ư? Vẫn là có chút non nớt.
Vu Cấm cười lạnh một tiếng, tay trái run lên, từ trong tay áo lấy ra một cái lưu tinh liên tử chùy, nhanh chóng cài lên ngón giữa, tay miết lên lưu tinh thiết chùy, dấu diếm thanh sắc. Ngay tại khi trường thương Lưu Cảnh cách y còn có bốn thước, y dùng lưu tinh chùy nháy mắt đánh ra, bóng đen bay tới, "Rầm!" một tiếng, thiết chùy đã quấn quanh đầu thương.
Cánh tay trái Vu Cấm vung ra phía ngoài, trường thương bị rớt xuống, cánh tay phải vung mạnh, đại đao đón đầu đánh xuống, nhanh như chớp.
Vào thời khắc đầu thương bị chùy cuốn lấy, Lưu Cảnh liền ý thức được sự việc không ổn. Đây là việc hăn không nghĩ tới, không ngờ đường đường là đại tướng quân Tào lại giấu ám khí.
Hắn mới ý thức được chính bản thân tiến công thất sách, nếu hắn áp dụng phòng ngự, như vậy nhất cử nhất động của Vu Cấm đều sẽ thấy rất rõ ràng, hắn không có kinh nghiệm về điều này. Nhưng lúc này, vì sự thiếu sót kinh nghiệm này mà hắn trả giá cực kỳ thảm trọng, đó chính là sinh mạng.
Lưu Cảnh tuyệt vọng nhắm mắt lại, đón nhận một đao chém xuống đầu chấm dứt tính mạng hắn, trong lòng vô cùng bi thương, tất cả hùng tâm tráng chí, tại thời khắc này đều tan thành bọt bong bóng.
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, một mũi Lang Nha tiễn từ phía xa phóng tới, thẳng đến cổ họng Vu Cấm. Vu Cấm chấn động, giữa bảo toàn tính mệnh và giết chết Lưu Cảnh, y dứt khoát phải lựa chọn, thân mình chợt né tránh.
"Phựt!" huyết quang tóe lện, một mũi tên cắm vào hõm vai Vu Cấm thật sâu. Đau đớn kịch liệt khiến Vu Cấm quát to một tiếng, suýt ngã ngựa.
Ngoài mấy mươi bộ, Triệu Vân lạnh lùng cười, lại giương cung lắp tên, kéo cung như trăng tròn, nhắm vào y. Vu Cấm sợ tới mức hồn phi phách lạc, không còn quan tâm đến Lưu Cảnh, vứt bỏ liên chùy khẩu hoàn, quay đầu ngựa liền trốn.
Mũi tên thứ hai của Triệu Vân bắn ra, thẳng đến gáy Vu Cấm. Cũng bởi Vu Cẩm mạng lớn, vừa lúc đó một gã thân binh chạy tới, chặn một mũi tên này. Gã thân binh kêu thảm thiết ngã xuống đất.
Vu Cấm cả kinh tim như sắp ngựng đập, đại đao trong tay chém loạn, liều lĩnh chạy về hướng phía bắc. Mấy mươi tên thân binh liều chết bảo vệ y, giết ra một đường máu, bỏ chạy về hướng bắc.
Triệu Vân kéo ra ba mũi tên, nhưng chậm rãi thu cung, có tấm chắn phía sau lưng Vu Cấm, mặt khác vị trí lại bị thân binh ngăn cản, một mũi tên này không thể tổn thương y. Nhưng một mũi tên bắn trúng hõm vai Vu Cấm, cũng coi như trả mối thù ở chiến trường Nhữ Nam.
Triệu Vân lo lắng Lưu Cảnh, cưỡi ngựa chạy như bay tới, quan tâm hỏi:
- Nhị đệ, đệ sao rồi?
Lưu Cảnh tìm được đường sống trong chỗ chết, nửa ngày, hắn mới cảm nhận được sinh mạng tuyệt vời, cười khổ một tiếng, nói:
- Cho dù chết, cũng không muốn đầu bị bổ làm đôi, thật là quá thảm!
- Đừng nói lời ngốc nghếch, ghi nhớ bài học hôm nay. Đệ giết một viên tướng cũng không phải là do võ công đệ cao cường, chẳng qua là đệ lợi dụng ưu thế ngựa nhanh, giết y trở tay không kịp ; nhưng đối mặt vời cường nhân chân chính, ngàn vạn lần không nên chủ động công kích, lấy tĩnh chế động, hậu phát chế nhân.
Lưu Cảnh gật gật đầu.
- Đệ đã thật sự nhớ kỹ, nhưng mà,... Đại ca không phải nói, đệ có thể đấu với Vu Cấm năm hiệp sao? Cho nên đệ mới dám cùng y đánh một trận.
Triệu Vân nửa ngày nói không ra lời, y lúc ấy là chỉ đơn thuần là so sánh về võ công, ai lại không biết trên chiến trường thay đổi khác thường ; không ngờ Lưu Cảnh lại nhớ kỹ những lời này của mình, hắn lại dám cùng Vu Cấm chiến đấu kịch liệt, tên này...
Triệu Vân bất đắc dĩ cười khổ, nói:
– Ta cũng phải tiếp thu một bài học, về sau không bao giờ... nói lung tung với đệ nữa!
- Đệ chỉ là đừa với đại ca một chút thôi. Bài học của trận chiến này đệ sẽ ghi nhớ thật kỹ!
Lưu Cảnh cười Sảng khoái, khôi phục tự tin, hắn hô to với các binh sỹ:
- Nhanh chóng thu thập chiến trường, áp giải tất cả tù binh về huyện Tân Dã!
…
Vu Cấm bị thương chạy trốn một mạch, chạy hơn mười dặm, chạm mặt với đại quân tới tiếp ứng của Hạ Hầu Đôn. Rốt cuộc không chịu môi nữa, Vu Cấm lập tức ngã Xuông, lên tiếng khóc to.
- Ty chức gặp quân Lưu Bị phục kích, toàn quân bị diệt!
Hạ Hầu Đôn trợn mắt há hốc mồm, sau một lúc lâu, y thở dài một tiếng, bảo:
– Ta hối hận không nghe theo lời Man Thành nói, để thua đến nỗi này. Ta phải giao phó với thừa tướng như thế nào đây?
Một ánh mắt âm hiểm nhìn tới, văn sĩ trung niên khuôn mặt suy yếu cười nói:
- Thắng bại là chuyện thường của binh gia, Hạ Hầu tướng quân hà tất phải để ở trong lòng.
Hạ Hầu Đôn lắc đầu, lại thở dài một tiếng, nói với văn sĩ trung niên:
- Nếu Văn Hòa đến sớm một bước, ta cũng sẽ không có bị đánh bại. Hiện tại ta nên làm thế nào cho phải?
Người đàn ông trung niên chính là Giả Hủ. Làn da y hơi đen, khuôn mặt gầy, một cái mũi quặp chỉ có da bọc xương, hàm dưới có một dúm râu dê, đôi mắt dài nhỏ, mí mắt che hơn phân nửa con ngươi, cười lên chung quy sẽ vô tình lộ ra một tia âm hiểm.
Thời gian Giả Hu đầu hàng Tào Tháo không lâu, chỉ có hơn hai năm, nhưng thanh danh của lão vẫn còn, trước kia sau được Đổng Trác và Lý Thôi trọng dụng, địa vị từng hiển hách một thời đương nhiên. Điều này có liên quan đến xuất thân từ phe phái Tây Lương của y.
Sau khi đầu hàng Tào Tháo, Giả Hủ đảm nhiệm Chấp Kim Kim Ngô, phong làm Đô đình hầu, nếu so với đám người Trình Dục, Tuân Úc, y cũng không được trọng dụng. Trong lòng y cũng hiểu được, cái chết của Tào Ngang, Điển Vi là có quan hệ trực tiếp đến mình, Tào Tháo chỉ là bởi vì thanh danh mà dùng mình, lúc đêm khuya thanh vắng, trong lòng Tào Tháo đối với mình làm sao có thể không hận?
Lần này Hạ Hầu Đôn tiến công Lưu Bị ở Tân Dã, Tào Tháo suy nghĩ rằng Giả Hủ tương đối quen thuộc với vùng Nam Dương, liền phái y đến phụ tá cho Hạ Hầu Đôn, nhưng vẫn là y đã tới chậm một bước, vừa lúc gặp được bại binh của Vu Cấm.