Một cơn khó chịu tràn lên họng, cô chống tay vào một cái cây nôn mửa liên tục. Mắt đỏ long sòng sọc, oán hận nhìn về chiếc xe ngựa. Quệt miệng đi về. Một quảng đường ngắn nhưng cô phải đi đến cả năm phút mới tới. Bò lê lên xe xong thì chỉ còn sức lăn vô. Ánh mắt vừa nhìn thì bắt gặp ngay nụ cười như có như không của Giang Dĩ Bác. Cô nhe răng khè lại rồi nhắm chặt mắt nghĩ ngơi.
Cậu thú vị nhìn cô. Đoạn đường này coi bộ không buồn tẻ cho lắm.
Hà Quảng nhìn nhìn sắc trời rồi lắng nghe động tĩnh bên trong. Không còn những lời bàn tán ngu xuẩn thì nhếch miệng cười châm chọc, rồi vươn cây roi quất vào mông ngựa. Xe lại lăn bánh.
Đoàn người Trần Văn, Tô Hiểu đi đến cửa trấn tra hỏi thì cũng mò ra được ít dấu hiệu. Có ba chiếc xe ngựa khả nghi. Một cái đi về hướng nam là dẫn tới kinh thành. Một chiếc là đi về hướng bắc là dẫn tới trấn Hoài Thương. Chiếc cuối cùng là đi về phía tây dẫn tới huyện Cửu Chân.
Khi nghe xong giải đáp của Trần Văn thì không khí lại lâm vào trầm lặng.
Tô Hiểu xoa xoa cây tiêu bên hông rồi lên tiếng:
" Phía tây, chúng ta đuổi theo hướng tây."
Trần Văn ngạc nhiên nhìn huynh đệ, suy tư một lát thì cũng thấy phía tây là có khả năng nhất, lập tức cho người đi lấy ngựa, cấp tốc lên đường.
Một toán sai nha phi ngựa như bay về phía khu rừng phía tây.
Đang chạy gấp rút thì nghe đằng sau có tiếng vó ngựa dồn dập. Mọi người đều quay lại nhìn thì thấy một đoàn người ngựa sang trọng cũng đang lao tới với tốc độ gió cuốn mây bay lướt qua rồi mất hút dần.
Trần Văn nhìn sang Tô Hiểu, bắt gặp thấy ánh mắt thâm trầm của huynh đệ thì gật đầu, tốc độ càng nhanh hơn. Chỉ để một làn cát bụi, khu rừng lại trở về yên tĩnh.
Cô mệt mỏi thiếp đi lúc nào không hay thì trên mặt bị vỗ một cái bốp. Ánh mắt đỏ bừng mở ra. Sát khí đằng đằng nhìn Giang Dĩ Bác.
Cậu hờ hững nói:
" Sắp chết đến nơi rồi, nhìn ta cũng vô dụng."
Tiếng vừa dứt thì màn cửa liền bị kéo lên. Hà Quảng lách vô kéo tay cô dậy. Một bàn tay nữa muốn vươn tới kéo cậu thì bị một bàn tay nhỏ hất ra.
Cậu cố sức chống người đứng dậy, ánh mắt vi ám nhìn lão rồi cất tiếng:
" Ta tự đi được."
Hà Quảng nhìn đôi chân đang run rẩy của cậu thì cười lạnh, xoay người lôi cô xuống, đi tới cửa lớn của một canh biệt viện nằm sâu kín trong rừng. Gõ nhẹ ba phát theo ám hiệu. Lập tức xuất hiện một thanh niên mặc áo đen ra mở cửa.
Hà Quảng cúi chào rồi đi vô. Người thanh niên nhìn Giang Dĩ Bác yếu đuối đi đằng sau thì ánh mắt lóe lên một tia sáng lạnh. Người vừa bước qua cửa thì ngay lập tức đóng lại. Chiếc xe ngựa xa hoa cũng biến mất không dấu vết.
Cô bị kéo đi vô một đại sảnh rộng lớn. Không gian xung quanh âm u, bất an quay đầu nhìn, thấy thân hình nho nhỏ đó thì lại cảm thấy yên tâm hơn phần nào. Nếu là người khác thì cô thật không biết sống sao. Vừa cảm thấy may mắn lại vừa thấy xui xẻo. Thật là mâu thuẫn.
Ném cô té xuống sàn thì Hà Quảng cũng lui sang một bên, đứng cung kính. Giang Dĩ Bác chắp tay sau lưng đánh giá xung quanh. Sau đó khóe miệng nhếch lên tia cười châm biếm. Hắn núp đủ sâu đi.
Một loạt người đi tới. Dẫn đầu là người thanh niên mang mặt nạ quỷ. Ánh mắt tràn đầy sát khí nhìn cừu nhân. Sau đó thoải mái cười cười ngồi tọa xuống ghế, cất lời trào phúng:
" Đường đường là Giang công tử, đương gia tương lai của Giang gia mà bây giờ như cá nằm trên thớt mặc ta xử lý, thật là một chuyện khiến người ta khi ngủ cũng phải bật cười. Võ công cao thì sao? Thông minh cơ trí thì thắng được ta chắc? Ngươi ruốc cuộc cũng chỉ là một đứa con nít miệng còn hôi sữa mà thôi."
Càng nói thì càng hưng phấn, kích động đứng lên đi tới. Dùng khí thế bức người nhìn cậu như một con kiến. Chỉ cần hắn nhấc tay thì sẽ có thể nghiền nát cậu.
Nhưng hắn không vội, ánh mắt liếc tới cô thì cười nham hiểm, vươn tay bóp lấy cần cổ nhỏ của cô nhấc lên, nhìn sang cậu, giả u mê hỏi:
" Ả ta là gì của ngươi?"
Cậu nhìn cô một lát rồi nhàn nhạt nói:
" Không quan hệ."
Hắn hừ nhẹ rồi đưa tay luồn vô ngực cô, móc ra một miếng ngọc bội. Mặt ngọc có khác chữ Bác nhỏ. Lung lay trước mặt cậu rồi khinh thường nói:
" Thế cái này là cái gì? Nếu ta nhớ không lầm đây là vật ngươi thời thời khắc khắc luôn mang theo bên mình. Giờ lại trong người ả. Đừng nói với ta ngươi bị ả trộm mất miếng ngọc đấy."
Cậu cau mày nhìn hắn, không kiên nhẫn nói:
" Ngươi trăm phương ngàn kế bắt ta tới đây để nghe ngươi hỏi nhảm à."
Một cơn khó chịu tràn lên họng, cô chống tay vào một cái cây nôn mửa liên tục. Mắt đỏ long sòng sọc, oán hận nhìn về chiếc xe ngựa. Quệt miệng đi về. Một quảng đường ngắn nhưng cô phải đi đến cả năm phút mới tới. Bò lê lên xe xong thì chỉ còn sức lăn vô. Ánh mắt vừa nhìn thì bắt gặp ngay nụ cười như có như không của Giang Dĩ Bác. Cô nhe răng khè lại rồi nhắm chặt mắt nghĩ ngơi.
Cậu thú vị nhìn cô. Đoạn đường này coi bộ không buồn tẻ cho lắm.
Hà Quảng nhìn nhìn sắc trời rồi lắng nghe động tĩnh bên trong. Không còn những lời bàn tán ngu xuẩn thì nhếch miệng cười châm chọc, rồi vươn cây roi quất vào mông ngựa. Xe lại lăn bánh.
Đoàn người Trần Văn, Tô Hiểu đi đến cửa trấn tra hỏi thì cũng mò ra được ít dấu hiệu. Có ba chiếc xe ngựa khả nghi. Một cái đi về hướng nam là dẫn tới kinh thành. Một chiếc là đi về hướng bắc là dẫn tới trấn Hoài Thương. Chiếc cuối cùng là đi về phía tây dẫn tới huyện Cửu Chân.
Khi nghe xong giải đáp của Trần Văn thì không khí lại lâm vào trầm lặng.
Tô Hiểu xoa xoa cây tiêu bên hông rồi lên tiếng:
" Phía tây, chúng ta đuổi theo hướng tây."
Trần Văn ngạc nhiên nhìn huynh đệ, suy tư một lát thì cũng thấy phía tây là có khả năng nhất, lập tức cho người đi lấy ngựa, cấp tốc lên đường.
Một toán sai nha phi ngựa như bay về phía khu rừng phía tây.
Đang chạy gấp rút thì nghe đằng sau có tiếng vó ngựa dồn dập. Mọi người đều quay lại nhìn thì thấy một đoàn người ngựa sang trọng cũng đang lao tới với tốc độ gió cuốn mây bay lướt qua rồi mất hút dần.
Trần Văn nhìn sang Tô Hiểu, bắt gặp thấy ánh mắt thâm trầm của huynh đệ thì gật đầu, tốc độ càng nhanh hơn. Chỉ để một làn cát bụi, khu rừng lại trở về yên tĩnh.
Cô mệt mỏi thiếp đi lúc nào không hay thì trên mặt bị vỗ một cái bốp. Ánh mắt đỏ bừng mở ra. Sát khí đằng đằng nhìn Giang Dĩ Bác.
Cậu hờ hững nói:
" Sắp chết đến nơi rồi, nhìn ta cũng vô dụng."
Tiếng vừa dứt thì màn cửa liền bị kéo lên. Hà Quảng lách vô kéo tay cô dậy. Một bàn tay nữa muốn vươn tới kéo cậu thì bị một bàn tay nhỏ hất ra.
Cậu cố sức chống người đứng dậy, ánh mắt vi ám nhìn lão rồi cất tiếng:
" Ta tự đi được."
Hà Quảng nhìn đôi chân đang run rẩy của cậu thì cười lạnh, xoay người lôi cô xuống, đi tới cửa lớn của một canh biệt viện nằm sâu kín trong rừng. Gõ nhẹ ba phát theo ám hiệu. Lập tức xuất hiện một thanh niên mặc áo đen ra mở cửa.
Hà Quảng cúi chào rồi đi vô. Người thanh niên nhìn Giang Dĩ Bác yếu đuối đi đằng sau thì ánh mắt lóe lên một tia sáng lạnh. Người vừa bước qua cửa thì ngay lập tức đóng lại. Chiếc xe ngựa xa hoa cũng biến mất không dấu vết.
Cô bị kéo đi vô một đại sảnh rộng lớn. Không gian xung quanh âm u, bất an quay đầu nhìn, thấy thân hình nho nhỏ đó thì lại cảm thấy yên tâm hơn phần nào. Nếu là người khác thì cô thật không biết sống sao. Vừa cảm thấy may mắn lại vừa thấy xui xẻo. Thật là mâu thuẫn.
Ném cô té xuống sàn thì Hà Quảng cũng lui sang một bên, đứng cung kính. Giang Dĩ Bác chắp tay sau lưng đánh giá xung quanh. Sau đó khóe miệng nhếch lên tia cười châm biếm. Hắn núp đủ sâu đi.
Một loạt người đi tới. Dẫn đầu là người thanh niên mang mặt nạ quỷ. Ánh mắt tràn đầy sát khí nhìn cừu nhân. Sau đó thoải mái cười cười ngồi tọa xuống ghế, cất lời trào phúng:
" Đường đường là Giang công tử, đương gia tương lai của Giang gia mà bây giờ như cá nằm trên thớt mặc ta xử lý, thật là một chuyện khiến người ta khi ngủ cũng phải bật cười. Võ công cao thì sao? Thông minh cơ trí thì thắng được ta chắc? Ngươi ruốc cuộc cũng chỉ là một đứa con nít miệng còn hôi sữa mà thôi."
Càng nói thì càng hưng phấn, kích động đứng lên đi tới. Dùng khí thế bức người nhìn cậu như một con kiến. Chỉ cần hắn nhấc tay thì sẽ có thể nghiền nát cậu.
Nhưng hắn không vội, ánh mắt liếc tới cô thì cười nham hiểm, vươn tay bóp lấy cần cổ nhỏ của cô nhấc lên, nhìn sang cậu, giả u mê hỏi:
" Ả ta là gì của ngươi?"
Cậu nhìn cô một lát rồi nhàn nhạt nói:
" Không quan hệ."
Hắn hừ nhẹ rồi đưa tay luồn vô ngực cô, móc ra một miếng ngọc bội. Mặt ngọc có khác chữ Bác nhỏ. Lung lay trước mặt cậu rồi khinh thường nói:
" Thế cái này là cái gì? Nếu ta nhớ không lầm đây là vật ngươi thời thời khắc khắc luôn mang theo bên mình. Giờ lại trong người ả. Đừng nói với ta ngươi bị ả trộm mất miếng ngọc đấy."
Cậu cau mày nhìn hắn, không kiên nhẫn nói:
" Ngươi trăm phương ngàn kế bắt ta tới đây để nghe ngươi hỏi nhảm à."