Ánh mắt Giang Dĩ Bác nhìn người con gái trước mặt càng phát ra ôn nhu.
Trong đại sảnh Vân gia.
Mọi người nhốn nháo nói cười, chúc mừng đương gia của Vân gia được Hoàng Dược Sư thần thông quảng đại. Có một thần y như vậy còn lo gì chuyện sức khỏe, bị người ám toán nữa.
Tuy chỉ là những lời nói khách sáo, nịnh nọt nhưng đa phần cũng hâm mộ, ghen tỵ với Vân gia.
Khi Hoàng Chi Nhi sánh vai cùng với Giang Dĩ Bác tiến vào đại sảnh thì mọi người không hẹn mà cùng nhìn nhau với ánh mắt đầy toan tính. Rồi đứng lên hỏi thăm dồn dập.
Giang gia là thế gia đứng đầu kinh thành. Ai cũng kính sợ, muốn lấy lòng.
Vân Tại Viễn thấy huynh đệ cũng quen biết Hoàng Dược Sư thì ánh mắt lóe lên tia nghiền ngẫm, đứng lên đi lại.
Cười tươi nói:
" Dĩ Bác không ngờ ngươi vừa mới đi xa về đã không ngại mệt mỏi đến tận đây tham dự gia yến. Thật khiến bản thiếu gia nở mặt nở mày a."
Giang Dĩ Bác cười nhạt nói:
" Ta cũng không phải đến thăm ngươi. Không cần khách sáo."
Hoàng Chi Nhi nhìn thấy Vân Tại Viễn thì có chút hơi đau đầu.
Vốn nghĩ đã nắm giữ đương gia Vân gia trong tay thì ả có thể khống chế toàn bộ nơi này nhưng tên Vân Tại Viễn này cũng rất khôn khéo khó chơi. Nếu hạ sát hắn thì kế hoạch này sẽ mất đi một móc xích quan trọng thúc đẩy quá trình tiến đến cái chết của Thủy Băng Tuyền.
Nhưng nếu hắn không biết điều mà làm ả không vui thì trong mắt ả lóe lên tia sát khí nhìn chằm chằm người đàn ông mặt áo trắng đó.
Kiếp trước ả đã phải nhún nhường chịu đựng quá nhiều.
Bây giờ đã có bản lĩnh, thực lực. Ả có thể sống thoải mái hơn đương nhiên sẽ không dung tha được người nào làm ả khó chịu.
Cảm giác có được bản lĩnh tùy ý khinh nhờn chúng sinh thật đặc biệt thoải mái. Bây giờ ả mới biết được vì sao nữ cường nhân trong truyện lại thích học độc như vậy.
Chỉ cần chướng mắt. Cho ngươi ăn một viên độc không phải là xong sao.
Vân Tại Viễn nhìn thoáng qua ả rồi cười nói:
" Hoàng Dược Sư nếu đã ra thì cũng nên bắt đầu buổi yến tiệc thôi. Xin mời!"
Hoàng Chi Nhi nói với Giang Dĩ Bác:
" Gia! Chúng ta đi thôi."
Vẫn ôn nhu nhìn người con gái đó nói:
" Được."
Vân Tại Viễn thấy vẻ mặt đó của Giang Dĩ Bác thì nhíu chặt lông mày. Có vẻ như mọi chuyện càng ngày càng thêm phức tạp. Người con gái này xuất hiện một cách rất thần bí, lai lịch không rõ. Dù hắn đã tốn rất nhiều nhân lực cũng không thể tra ra một chút manh mối về ả.
Nàng ta tuy cứu nương với La Y cũng không khiến hắn có một chút thiện cảm nào khi gặp mặt. Trên người ả có hơi thở dục vọng quá mạnh. Cho dù cố làm ra vẻ đạm mạc. Nhưng nhìn quanh đại sảnh. Hắn chỉ có thể thầm than trong lòng.
Nghĩ đến ngày mai họp mặt ở tửu lâu thì hắn lại giãn lông mày ngồi xuống tiếp đãi mọi người.
--- ------ ------ ------ ------ ---------
Tuyết sơn
Trên một ngọn núi xanh tươi màu thảo dược.
Cô ngồi trên một băng đá cao nhìn xuống mọi thứ .
Không biết đã qua bao lâu. Ruốc cuộc cũng đứng dậy đi lên núi xách nước. Cơ thể ngày càng linh hoạt.
Đã qua hai năm rồi. Tâm trạng mù mờ đã dần thanh tịnh lại. Cảm giác đen tối cũng bị trấn áp.
Y thuật cũng có một chút hiểu biết.
Cô bây giờ có thể cảm nhận được suy nghĩ của cây cỏ, thảo dược. Rất thần kì.
Chắc vì chính cô hiện tại cũng chỉ là một linh hồn nên mới dễ dàng tiếp xúc với chúng.
Aizz! Bây giờ cô đi làm người rừng cũng được chứ nhỉ.
Tuy cô rất thích cảm giác yên bình không phiền não như vậy nhưng mỗi khi đêm về, nhắm mắt lại thì sâu trong tâm khảm lại tràn về một cảm giác đau khổ, tiếc nuối. Một ánh mắt sâu thẳm buồn bã đó luôn vây lấy cô. Là ai? Là ai chứ?
Cánh thảo dược rung rinh chạm vô tay cô. Khiến sự hoang mang trong lòng chìm xuống. Cô cười nói:
" Ta không sao đâu. Còn muốn uống nước nữa không?"
Cánh thảo dược lung linh vây lấy tay cô.
Cô tươi cười vuốt ve lại.
Tuyết thần nhìn cảnh tượng này thì hài lòng đi vô.
Nhìn cơ thể đã hồi phục vẹn toàn của cô thì nhếch khóe môi. Thời cơ ruốc cuộc đã đến.
Chàng xem! Ta tốn nhiều công sức tặng chàng một món quà lớn này. Chàng chắc chắn sẽ kinh hỷ lắm nhỉ.
Ánh mắt Giang Dĩ Bác nhìn người con gái trước mặt càng phát ra ôn nhu.
Trong đại sảnh Vân gia.
Mọi người nhốn nháo nói cười, chúc mừng đương gia của Vân gia được Hoàng Dược Sư thần thông quảng đại. Có một thần y như vậy còn lo gì chuyện sức khỏe, bị người ám toán nữa.
Tuy chỉ là những lời nói khách sáo, nịnh nọt nhưng đa phần cũng hâm mộ, ghen tỵ với Vân gia.
Khi Hoàng Chi Nhi sánh vai cùng với Giang Dĩ Bác tiến vào đại sảnh thì mọi người không hẹn mà cùng nhìn nhau với ánh mắt đầy toan tính. Rồi đứng lên hỏi thăm dồn dập.
Giang gia là thế gia đứng đầu kinh thành. Ai cũng kính sợ, muốn lấy lòng.
Vân Tại Viễn thấy huynh đệ cũng quen biết Hoàng Dược Sư thì ánh mắt lóe lên tia nghiền ngẫm, đứng lên đi lại.
Cười tươi nói:
" Dĩ Bác không ngờ ngươi vừa mới đi xa về đã không ngại mệt mỏi đến tận đây tham dự gia yến. Thật khiến bản thiếu gia nở mặt nở mày a."
Giang Dĩ Bác cười nhạt nói:
" Ta cũng không phải đến thăm ngươi. Không cần khách sáo."
Hoàng Chi Nhi nhìn thấy Vân Tại Viễn thì có chút hơi đau đầu.
Vốn nghĩ đã nắm giữ đương gia Vân gia trong tay thì ả có thể khống chế toàn bộ nơi này nhưng tên Vân Tại Viễn này cũng rất khôn khéo khó chơi. Nếu hạ sát hắn thì kế hoạch này sẽ mất đi một móc xích quan trọng thúc đẩy quá trình tiến đến cái chết của Thủy Băng Tuyền.
Nhưng nếu hắn không biết điều mà làm ả không vui thì trong mắt ả lóe lên tia sát khí nhìn chằm chằm người đàn ông mặt áo trắng đó.
Kiếp trước ả đã phải nhún nhường chịu đựng quá nhiều.
Bây giờ đã có bản lĩnh, thực lực. Ả có thể sống thoải mái hơn đương nhiên sẽ không dung tha được người nào làm ả khó chịu.
Cảm giác có được bản lĩnh tùy ý khinh nhờn chúng sinh thật đặc biệt thoải mái. Bây giờ ả mới biết được vì sao nữ cường nhân trong truyện lại thích học độc như vậy.
Chỉ cần chướng mắt. Cho ngươi ăn một viên độc không phải là xong sao.
Vân Tại Viễn nhìn thoáng qua ả rồi cười nói:
" Hoàng Dược Sư nếu đã ra thì cũng nên bắt đầu buổi yến tiệc thôi. Xin mời!"
Hoàng Chi Nhi nói với Giang Dĩ Bác:
" Gia! Chúng ta đi thôi."
Vẫn ôn nhu nhìn người con gái đó nói:
" Được."
Vân Tại Viễn thấy vẻ mặt đó của Giang Dĩ Bác thì nhíu chặt lông mày. Có vẻ như mọi chuyện càng ngày càng thêm phức tạp. Người con gái này xuất hiện một cách rất thần bí, lai lịch không rõ. Dù hắn đã tốn rất nhiều nhân lực cũng không thể tra ra một chút manh mối về ả.
Nàng ta tuy cứu nương với La Y cũng không khiến hắn có một chút thiện cảm nào khi gặp mặt. Trên người ả có hơi thở dục vọng quá mạnh. Cho dù cố làm ra vẻ đạm mạc. Nhưng nhìn quanh đại sảnh. Hắn chỉ có thể thầm than trong lòng.
Nghĩ đến ngày mai họp mặt ở tửu lâu thì hắn lại giãn lông mày ngồi xuống tiếp đãi mọi người.
--- ------ ------ ------ ------ ---------
Tuyết sơn
Trên một ngọn núi xanh tươi màu thảo dược.
Cô ngồi trên một băng đá cao nhìn xuống mọi thứ .
Không biết đã qua bao lâu. Ruốc cuộc cũng đứng dậy đi lên núi xách nước. Cơ thể ngày càng linh hoạt.
Đã qua hai năm rồi. Tâm trạng mù mờ đã dần thanh tịnh lại. Cảm giác đen tối cũng bị trấn áp.
Y thuật cũng có một chút hiểu biết.
Cô bây giờ có thể cảm nhận được suy nghĩ của cây cỏ, thảo dược. Rất thần kì.
Chắc vì chính cô hiện tại cũng chỉ là một linh hồn nên mới dễ dàng tiếp xúc với chúng.
Aizz! Bây giờ cô đi làm người rừng cũng được chứ nhỉ.
Tuy cô rất thích cảm giác yên bình không phiền não như vậy nhưng mỗi khi đêm về, nhắm mắt lại thì sâu trong tâm khảm lại tràn về một cảm giác đau khổ, tiếc nuối. Một ánh mắt sâu thẳm buồn bã đó luôn vây lấy cô. Là ai? Là ai chứ?
Cánh thảo dược rung rinh chạm vô tay cô. Khiến sự hoang mang trong lòng chìm xuống. Cô cười nói:
" Ta không sao đâu. Còn muốn uống nước nữa không?"
Cánh thảo dược lung linh vây lấy tay cô.
Cô tươi cười vuốt ve lại.
Tuyết thần nhìn cảnh tượng này thì hài lòng đi vô.
Nhìn cơ thể đã hồi phục vẹn toàn của cô thì nhếch khóe môi. Thời cơ ruốc cuộc đã đến.
Chàng xem! Ta tốn nhiều công sức tặng chàng một món quà lớn này. Chàng chắc chắn sẽ kinh hỷ lắm nhỉ.