Tôn mập rung đùi đắc đi lên trước, hạ thấp giọng nói: “Triệu Đông, chỉ bằng cậu cũng muốn tranh phụ nữ cùng lão tử? Cũng không biết soi mình trong nước tiểu một cía, một bảo vệ thối làm thuê, cậu xứng với Mạnh tiểu thư sao?”
Triệu Đông đánh giá đối phương từ trên xuống dưới một cái: “Tôi không xứng, đầu óc heo như anh liền xứng?”
Tôn mập chỉ vào mũi Triệu Đông: “Mẹ nó, dám mắng tôi? Hôm nay cậu chết chắc rồi!”
Đúng lúc này, Mạnh Kiều vội vàng đi ra, vừa giải thích cho Triệu Đông hai câu, đã bị Tôn mập cắt ngang: “Mạnh tiểu thư, nếu như không phải chột dạ, thì cậu ta sợ cái gì?”
Buông lời quả thật là Ngụy Đông Minh, đuổi Triệu Đông, hơn nữa đánh gãy một cánh tay của anh, phần thưởng vạn đồng.
Nếu như trước đó, anh ta còn thật sự
không dám lấy.
Nhưng vừa rồi Triệu Đông mới cùng người của anh Ngũ đánh một trận, coi như anh có thể đánh, cũng không phải một người sắt?
Là người, vậy thì có lúc mệt mỏi.
Tôn mập càng nghĩ càng đắc ý, hôm nay anh ta dẫn người của đội bảo vệ đến hơn phân nửa, cho dù là thay nhau đánh, cũng phải giẫm Triệu Đông dưới chân!
Tôn mập trốn vào đống người: “Lên cho tôi, tiền thưởng vạn đồng một phần tôi cũng không cần, các người chia đều!”
Một đám bảo vệ lần nữa nhìn về phía Triệu Đông, ánh mắt nhất thời hung ác, tuy nói thân thủ Triệu Đông không tệ, nhưng có tiền có thể ma xui quỷ khiến, dưới trọng thưởng sẽ có người gan dạ.
Một bảo vệ đen gầy tách mọi người ra, mặt mày hắn hơi hẹp, hơn nữa trán có vết thương, làm cho người ta cảm giác đặc biệt hung lệ.
Mạnh Kiều chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra, vừa rồi lúc đám người anh Ngũ kia tới tìm phiền toái, chỉ có hẳn chịu đi ra hỗ trợ, kết quả bị thủ hạ của anh Ngũ đánh một trận.
Không đợi cô mở miệng, bảo vệ đen gầy đã động thủ, hắn chạy nhảy lấy đà, mang theo súy côn đập xuống giữa đầu!
Triệu Đông lui lại nửa bước, tách ra nguy hiểm.
Chân trái bảo vệ đen gầy rơi xuống đất, nương theo cỗ xung lực này, chân phải đạp mạnh vào bụng Triệu Đông, thế mạnh mẽ nặng nề lại bổ sung một cước.
Hai tay Triệu Đông đè ngang, động tác nhìn như thong thả, nhưng trong vòng một li mét kẹt cổ chân đối phương.
Bảo vệ gầy đen kia muốn rút người ra, chân phải giống như là rơi vào vũng bùn, theo Triệu Đông dùng sức, thân hình không yên nhào về phía trước.bg-ssp-{height:px}
Bảo vệ đen gầy hoảng hốt, hai đấm chợt đập tới.
Triệu Đông ngạnh kháng hai cái, một tay khóa cổ đối phương lại, nhấc đầu gối, ngay sau đó là một lực mạnh kéo xuống dưới.
Trong miệng bảo vệ đen gầy kêu lên một tiếng đau đớn, máu chảy ra trong mũi như nước rút.
Nhóm bảo vệ cách đó không xa nhìn trong lòng kinh hãi, ăn ý liếc nhau, sau đó đồng thời vây lên.
Giống như là sợ gần người Triệu Đông, trong tay vung vẫy, đạp vào chính giữa Triệu Đông, dần dần chiếm lấy ưu thế.
Tôn mập có chút đắc ý: “Triệu Đông, nếu như cậu thúc thủ chịu trói, xem ở đồng nghiệp, các anh em còn có thể hạ thủ nhẹ một chút!”
Nói xong, anh ta dùng dáng vẻ tư thế người thắng nhìn về phía Mạnh kiều.
Còn không đợi khoe khoang, trả lời anh ta là một tiếng hét thảm.
Triệu Đông kéo lấy tóc bảo an đen gầy, giơ tay lên ném hắn ra ngoài, chính là ném ra một lỗ hỏng trong đám người.
“Vừa rồi anh Ngũ đạp tới cửa, cũng không thấy các người thả cái rắm, bản lĩnh bạo ngược gia đình cũng không nhỏ!”
Ánh mắt Triệu Đông nhìn xung quanh, thấy không người nào dám đối diện với anh, lúc này mới lau vết máu ở khóe miệng, sau đó cởi áo khoác xuống ném về phía sau.
Một đám bảo vệ cảm thụ rõ ràng nhất, thời
khắc này Triệu Đông như mãnh hổ xuống núi, hầu như không có người có thể ngăn lại cước bộ của anh.
“Ngăn… nhanh… nhanh cậu ta lại!”