Ngụy Đông Minh thâm tình chân thành, ngay cả ánh mắt cũng không có một chút chếch đi: “Con nghe Tiểu Phỉ.
”
Triệu Đông nắm chặt nắm đấm, nếu Tô Phỉ biểu hiện ra một chút không muốn.
Anh mặc kệ là đại thiếu gia Ngụy gia, hay là nữ chủ nhân Ngụy gia.
Cho dù là Thiên Vương lão tử ngăn ở trước mặt, anh cũng nguyện ý buông tay đánh một trận!
Nhưng sự do dự trước mắt của Tô Phỉ khiến ngọn lửa vừa mới dâng lên của anh trong nháy mắt dập tắt.
Giống như trái tim bị người ta nặng nề vung một chùy, cơ hồ không thở nổi.
Ngẫm lại cũng đúng, cô cùng Ngụy Đông Minh là thanh mai trúc mã, thuở nhỏ vô tư.
Còn anh thì sao?
Ở trong mắt cô, chỉ sợ ngay cả vỏ xe phòng hờ cũng không tính.
về phần duyên phận hoang đường đêm đó, anh ngược lại muốn chịu trách nhiệm, nhưng người ta cần sao?
Nghĩ đến đây, Triệu Đông tự giễu cười: “Tô tiểu thư, chúc hai người hạnh phúc!”
Tô Phỉ bị ánh mắt của anh đâm đau đớn, ngay cả trái tim cũng đập thình thịch, theo bản năng muốn thoát khỏi cánh tay Ngụy Đông Minh.
“Anh nghe tôi nói…”
Lời của cô còn chưa kịp nói xong, đã bị một người cắt đứt.
Vẻ mặt Tô Hạo lấy lòng đi lên phía trước: “Chúc mừng chị họ, anh rể họ hòa hảo như lúc ban đầu, vậy em liền chờ uống rượu mừng của hai người.
”
Nói xong, vẻ mặt cậu ta kiêu ngạo nhìn về phía Triệu Đông: “Nhìn cái gì mà nhìn, nơi này có chuyện của anh? Còn không mau đi! Nếu không, cẩn thận anh rể họ tôi lột da anh!”
Điển hình tiểu nhân đắc chí, ngã theo chiều gió.
Triệu Đông lười phản ứng loại tiểu nhân này, bước đi.
Không ngờ, mẹ Ngụy bên kia quát lớn một câu: “Chờ một chút!”
Bà ta gọi Triệu Đông cũng không phải vì sinh nhiều rắc rối, mà là lo lắng anh đi ra ngoài nói loạn.bg-ssp-{height:px}
Hiện tại còn chưa phải là thời điểm tính sổ, bằng không sẽ chỉ lạc nhân khẩu thật
chỉ việc làm không được chu toàn, để lạl kẽ hở cho người khác công kích trong lời nói
ít nhất trong khoảng thời gian gần đây, Triệu Đông nhất định phải hoàn hảo thật tốt.
Chờ sóng giỏ qua đi, bà ta tất nhiên cỏ biện pháp thu thập bảo vệ nhỏ vô cùng chướng mắt này!
Nói xong, bàta tiện tay mở túi xách ra, từ bên trong tiện tay kéo ra một xấp tiền, đại khái có vạn, giống như đuổi ăn mày.
“Cầm đi, xem như phí vất vả của cậu, Tiểu Phỉ thích hồ đồ, cậu cũng dám đi theo hồ đồ!”
“Công việc bảo vệ tuỵ rằng không lên được mặt tiền, nhưng tốt xấu gì cũng có mấy ngàn đồng?”
“Cậu không sợ đập vỡ bát cơm!”
Giấu dao trong lời nói!
Triệu Đông nghe hiểu uy hiếp của mẹ Ngụy, nếu như không lấy số tiền này, công việc sẽ bị mất!
Triệu Đông cảm thấy buồn cười, vạn, đối với anh mà nói coi như là một khoản tiền lớn.
Với mức lương hiện tại của anh, phải một năm không ăn không uống mới có thể tích góp được.
Rốt cuộc có nhận hay không?
Triệu Đông tự giễu, chỉ sợ mình nhận hoặc không nhận, đối với bà ta mà nói cũng không có chút khác biệt nào.
Đã như vậy, cần gì phải ra vẻ thanh cao?
Anh hào phóng tiếp nhận, ngoài miệng lại trêu chọc: “Vậy đa tạ Ngụy phu nhân rồi!”
Mẹ Ngụy hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi bà ta thật sự sợ bảo vệ này không thức thời.
Tự cho là leo lên cành cao, liền nhảy ra cản trở chuyện tốt của hai nhà Tô Ngụy.
Cũng may, anh coi như có chút tự biết.
Đồng thời, mẹ Ngụy lại có chút ngoài ý muốn.
vạn nói nhiều không nhiều lắm, nói ít không ít.