Nhưng trước mắt, lại hết lần này tới lần khác chỉ cỏ thể cứng đối cứng hao tổn cùng Ngụy Đông Minh.
Một khi anh đi rồi, Tô Phỉ chắc chắn sẽ bị ăn đến không còn xương!
Tô Phỉ nhìn ra sự lo lắng của Triệu Đông, ở một bên thấp giọng nói: “Hối hận rồi?”
Triệu Đông hỏi ngược lại: “Hối hận cái gì?”
Tô Phỉ nhìn chằm chằm vào ánh mắt của anh: “Hối hận vì đã đắc tội với Ngụy gia, đắc tội Ngụy Đông Minh!”
Triệu Đông trầm giọng không nói gì.
Tô Phỉ bật cười: “Triệu Đông, hiện tại hối hận còn kịp, hôm nay anh đã làm cho tôi đủ rồi, tôi rất cảm kích!”
“Thật sự, cho dù anh muốn đi, tôi cũng sẽ không trách anh.
”
“Hơn nữa tôi có thể cam đoan, chuyện này tuyệt đối sẽ không liên lụy đến anh!”
Ngụy gia bên kia, tôi tự sẽ khai báo!
Triệu Đông cười hỏi: “Bây giờ đi? Nào còn kịp! Với tính tình Ngụy Đông Minh có thù tất báo, cô cho rằng anh ta sẽ buông tha cho toi?”
Tô Phỉ kinh ngạc: “Nếu biết anh ta có thù tất báo, vừa rồi anh còn ra tay nặng như vậy?”
Triệu Đông theo lẽ thường hỏi ngược lại: “Nếu không thì sao, tùy ý anh ta sỉ nhục cô? Tôi không thể làm được.
”
Tô Phỉ cười khổ, nói không nên lời là cảm động hay cái gì.
Cảm giác rất kỳ lạ, giống như chỉ cần có anh, sẽ không có ai có thể uy hiếp cô.
Nhưng đối diện là loại quái vật khổng lồ Ngụy gia này, ngay cả Tô gia cũng phải cẩn thận ứng phó.
Triệu Đông?
Làm sao một mình anh có thể chống lại áp lực này?
Tô Phỉ siết chặt bàn tay.
Điện thoại trên người bất thường yên tĩnh, hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, Tô gia nhất định đã náo loạn long trời lở đất, cô không tin người phụ nữ kia không nghe thấy chút tin tức nào.bg-ssp-{height:px}
Nhưng bà ta đang chờ gì?
Chờ cô chủ động cúi đầu nhận sai, hay là đã cùng Ngụy gia đạt thành thỏa thuận nào đó không thể nhìn thấy được?
Đang nghĩ, có một chiếc xe xa xa lái tới.
Thần kinh Tô Phỉ căng thẳng, theo bản năng nắm chặt bàn tay Triệu Đông.
Một động tác rất tùy ý, lại làm cho Ngụy Đông Minh cách đó không xa vẻ mặt âm trầm, oán độc trên mặt cũng tăng thêm vài phần!
Lái tới không phải xe cảnh sát, là một chiếc Mercedes màu đen.
Hô hấp của Tô Phỉ tăng lên: “Lát nữa anh đừng nói, tất cả giao cho tôi đối phó!”
Nói xong, chiếc xe dừng lại.
Theo hai người vội vàng xuống xe, ánh mắt Triệu Đông cũng rơi xuống.
Người đàn ông dáng người phát tướng, đỉnh đầu có chút hói, nhưng từ mặt mày có thể phân biệt được, người Tô gia!
Nhìn đối phương thân thiết đi về phía Tô Hạo, đại khái anh có thể đoán được.
về phần người phụ nữ, dáng người xinh đẹp, một thân sườn xám hoa văn màu xanh lam.
Trong lúc đi lại, hai đoạn đùi trắng nõn không ngừng đan xen, khiến người ta suy nghĩ lung tung.
Tô Phỉ ở bên cạnh giải thích: “Đó là bác ba Tô Trường Minh của tôi, Tô Hạo có ngày hôm nay, đều là do ông ta chiều ra!”
Triệu Đông đăm chiêu: “Người phụ nữ kia là em họ cô?”
Cảm giác không thể nói ra, xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng làm cho người ta có loại
cảm giác rất dụ dỗ, rất quyết rũ người.
Giọng Tô Phỉ chế giễu: “Em họ? Tôi không với cao nổi!”