Nói xong, bà ta âm trầm nhìn thoáng qua Tô Trường Minh, chỉ đích danh nói: “Tô Trường Minh, tôi nói ông đều nghe hiểu chứ?”
Tô Trường Minh lau mồ hôi lạnh, vội vàng gật đầu: “Hiểu, hiểu, tôi hiểu!”
Đang nói, bên kia có người phụ nữ nũng nịu chen vào: “Trường Minh, anh phải thay Tiểu Hạo làm chủ á, cậu ấy từ khi nào đã nếm qua loại thiệt thòi này?”
Mẹ Nguy cười nhạo một tiếng, Tô gia thật đúng là càng ngày càng không có tiền đồ!
Ngay cả loại mặt hàng không lên nổi mặt bàn này cũng có thể cưới đến nhà?
Tô Trường Minh thấy mẹ Nguy cười nhạo, quay đầu quát lớn: “Không thấy tôi đang nói chuyện với Ngụy phu nhân, khóc cái gì, nháo cái gì?”
Vạn Thiến nổi giận: “Anh hung dữ cái gì? Tiểu Hạo là con trai anh, em đây cũng là thay anh đau lòng!”
Tô Trường Minh cáo lỗi một tiếng, vội vàng đi qua.
Nhìn con trai vài lần, tâm trạng ông ta không tốt hỏi: “Ai làm đây?”
Vẻ mặt Tô Hạo oán độc, đưa tay chỉ Triệu Đông: “Là anh ta, chính là tên khốn kiếp kia!”
Ánh mắt Vạn Thiến cũng oán độc nhìn về phía Triệu Đông, châm lửa nói: “Thật là buồn cười, hiện tại thật sự là người nào cũng dám giẫm lên đầu Tô gia!”
“Trường Minh, ngay cả loại hạ lưu này cũng dám động thủ với con trai của anh?”
“Anh xem đi, em nhìn không nổi nữa rồi!”
Sắc mặt Tô Trường Minh tái mét, cũng không hỏi bừa bãi, phất phất tay: “Bắt lại, đưa đến đồn cảnh sát!”
Vệ sĩ nghe thấy mà hành động.
Không đợi tiến lên, liền nghe Tô Phỉ quát lớn một tiếng: “Tôi xem các người ai dám!”
Vạn Thiến làm khó dễ đầu tiên: “Tô Phỉ, ý cô là sao? Tên khốn kiếp này làm em họ cô bị thương, cô còn muốn che chở anh ta?”
Tô Phỉ nhìn cô ta cũng không thèm nhìn, vẻ mặt chán ghét: “Nơi này không có phần cô nói chuyện!”
Vạn Thiến cảm thấy buồn cười: “Không có phần tôi nói chuyện? Tôi chính là bác gái ba của cô, là trưởng bối của cô!”
Tô Phỉ quay đầu, nhìn thẳng vào cô ta nói: “Đừng nói cô chỉ là tiểu tam thượng vị, ngay cả giấy chứng nhận kết hôn cũng không có, cho dù ngày nào đó bác ba tôi thật sự đem cô cưới hỏi đàng hoàng, chuyện nhà họ Tô cũng không tới phiên cô làm chủ!”bg-ssp-{height:px}
Vạn Thiến giống như là bị người ta vạch trần, sắc mặt xấu hổ: “Cô… cô… cô dựa vào cái gì… sao cô lại nói vậy?”
Tô Phỉ ăn nói mạnh mẽ đáp: “Cô nói dựa vào cái gì? Chỉ bằng công ty là cha tôi sáng lập, chỉ bằng cổ phần của Tô thị trong tay tôi, chỉ bằng tôi họ Tô!”
Vạn Thiến tháy không nói được cô, lại không dám đắc tội, giậm chân, làm nũng nói: “Trường Minh, anh nhìn cháu gái anh á, cô… cô ta chống lại em!”
Tô Trường Minh hít sâu một hơi, vừa rồi Tô Phỉ nói không sai, Tô thị là anh cả một tay sáng lập, tuy rằng ông ta cũng chiếm cổ phần ở Tô thị, nhưng tỷ lệ còn không cao bằng cháu gái trước mắt này.
Nếu như là bình thường, ông ta còn thật sự không muốn đắc tội Tô Phỉ.
Nhưng trước mắt, lại chỉ có thể kiên trì đi lên phía trước.
Không còn cách nào khác, hiện giờ nắm giữ Tô gia là Ngô Mai.
Một người vai trên không khác gì mẹ nhỏ Tô Phí
Hết lần này tới lần khác cô đối với chuyện thông gia với Ngụy gia, lập lờ nước đôi.
Trước mắt anh cả hôn mê, vì đem người phụ nữ này từ Tô thị gạt ra ngoài, thông gia cùng Ngụy gia bắt buộc phải làm!
ông ta nặn ra một khuôn mặt tươi cười coi như bình thường, hơi trách cứ nói: “Tiểu Phỉ, Thiến Thiến là bác gái ba của cháu, không cho phép xấc láo.
”
Tô Phỉ lạnh lùng trả lời: “Bác nhận, nhưng cháu không nhận!”