Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tô Phỉ quay đầu nhìn cô ta: “Đúng vậy, cô có ý kiến gì không?”
Vạn Thiến đầu tiên là cười nhạo một cái, sau đó thu liễm cười nói: “Tô đại tiểu thư, rốt cuộc cô nghĩ thế nào vậy? Để cho loại hạ lưu này tiến vào Tô gia, cô cũng không ngại mất mặt?”
Ngoài miệng cô ta nói chuyện sắc bén, nhưng trong lòng còn phải lại thống khoái biết bao.
Bởi vì thân phận, trực giác cô ta cảm thấy mình ở trước mặt Tô Phỉ không ngẩng đầu lên được, gập cả người.
Ngay cả lúc cùng vị đại tiểu thư Tô gia này ngang hàng đối diện, đều cảm thấy cô ta thấp một cái đầu.
Đồng thời oán hận, càng nhiều hơn chính là đố kỵ!
Cùng đều là phụ nữ, cùng đều là tuổi trẻ đẹp đẽ, dựa vào cái gì cô sinh ra chính là cơm ngon áo đẹp, cao cao tại thượng?
Cô ta phải tranh cuộc sống giàu có, phải bị người ta mắng là tiểu tam?
Dựa vào cái gì cô từ nhỏ đã là công chúa, cho dù vị hôn phu là đại thiếu Ngụy gia, người yêu lí tưởng trong mắt vô số phụ nữ, cô vẫn tìm mọi cách không đồng ý.
Mà cô ta lại phải nhịn ghét bỏ, gả cho một ông chú trung niên tóc hói đỉnh, vừa già vừa xấu?
Dựa vào cái gì?
Những câu hỏi này ngày xưa chỉ dám giấu ở trong lòng, hôm nay thật tốt, đại tiểu thư Tô gia cao không thể chạm tới vậy àm chủ động đem chuyện xấu vạch ra.
Thiếu phu nhân Ngụy gia đang yên đang lành không làm, vậy mà lại chọn một bảo vệ nhỏ thấp kém, tháy người thì phải thấp một cái đầu.bg-ssp-{height:px}
Cô điên rồi phải không?
Tô Phỉ phớt lờ sự chế giễu của cô ta, mạnh mẽ trả lời: “Người đàn ông của tôi, không đến phiên cô góp ý bậy bạ!”
sắc mặt Tô Trường Minh âm trầm như nước, mới một ngày không gặp thôi, quan hệ của hai người lại phát triển đến tình hình này?
Ông ta nắm chặt nắm đấm, cố nén tức giận, ngực tích tụ một ngụ khí, giống như ở bên bờ vực bộc phát.
Hít sâu một hơi, lúc này mới cảnh cáo: “Tô Phỉ, cháu hồ đồ cũng phải có chừng mực, cái gì gọi là người chồng của cháu? Đông Minh mới là vị hôn phu của cháu, cháu còn muốn nháo đến khi nào?”
Tô Phỉ trả lời: “Bác ba, cháu không có hồ đồ, có cần cháu lấy giấy chứng nhận kết hôn cho bác xem không?”
Tô Trường Minh gào thét hỏi: “Cháu dám! Chẳng lẽ cháu nhất định phải đem thể diện Tô gia mất hết, mới chịu bỏ qua?”
Ồng ta tức giận không nhẹ, lúc nói chuyện ngực kịch liệt phập phồng, trong mắt lộ ra vẻ tức giận hận sắt không thành thép.
Nếu Tô Phỉ nói là sự thật, ông ta nên giải thích với Ngụy gia như thế nào?
Đến lúc đó, Ngụy gia tất nhiên sẽ tức giận, hợp tác của hai nhà cũng tất yểu thất bại!
Đối mặt với sự đả kích và trả thù của Ngụy gia, Tô gia còn có thể kiên trì bao lâu?
Một khi không cỏ cây đại thụ Tô gia này, cô vợ nhỏ còn chưa cưới vào cửa, sẽ cùng ông ta đồng tâm hiệp lực sao?
Ông ta nghĩ lại liền một trận rùng mình.
Tại đây có hình ảnh
.