Giọng điệu Dì Mai chậm lại: “Cô thật sự nghĩ kỹ rồi, nhất định phải ở cùng một chỗ với bảo vệ nhỏ kia?”
Tô Phỉ không nói gì, quả nhiên mọi thứ bà ta đều biết.
Dì Mai nói sắc bén: “Mất đi viện trự của Ngụy gia, chậm nhất ngày mai, Tô gia sẽ bị chủ nợ chặn cửa, đến lúc đó nhà máy ngừng thi công, nhà cung cấp hết hàng, đại lý bức ép, đây là kết cục mà cô muốn nhìn thấy?”
Tô Phỉ cứng rắn nói: “Tôi sẽ tìm cách để đối phó.
”
Dì Mai hỏi: “Tôi biết, cô không thích Ngụy Đông Minh, bởi vì cậu ta là người tôi chọn, nhưng cậu ta có thế nào, cũng mạnh hơn bảo vệ nhỏ cô chọn chứ?”
Tô Phỉ nhìn Triệu Đông, mạnh mẽ phản bác: “Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, sao bà biết đời này Triệu Đông kém anh ta? Hơn nữa, năm đó không phải cha tôi cũng bắt đầu từ hai bàn tay
trắng sao?’
Giọng điệu dì Mai lạnh lùng: “Chỉ bằng cậu ta, mà cô đi so sánh với cha cô?”
Bà ta giống như nghe thấy một trò đùa lớn.
Anh rể năm đó lấy đồ gia dụng bắt đầu từ hai bàn tay trắng, ngắn ngủi hai năm, liền kiếm được tài sản một triệu.
Sau đó từ bỏ ngành công nghiệp gia đình có triển vọng tốt, bất chấp sự phản đối của tất cả mọi người, chuyển sang việc thành lập cửa hàng bách hóa Xuân Thiên, người đầu tiên giới thiệu khái niệm bán lẻ hàng hóa cao cấp và đồ trang sức xa xỉ vào Thiên Châu.
Lại dựa vào một loạt các cạnh tranh và thủ đoạn, gần như trong vòng hai năm, nhanh chóng từng bước xâm chiếm chỗ trống thị trường cao cấp của Thiên Châu.
Sau đó tiến vào dệt may và quần áo, thành công sản xuất và tiêu thụ dây chuyền, thành công thoát khỏi cuộc khủng hoảng kinh tế tiếp theo.
Hơn nữa trong vòng năm, tạo ra phác thảo hiện có của đế chế thương nghiệp Tô thị.bg-ssp-{height:px}
Lấy đầu óc kinh doanh của ông, đặt ở khả năng hiện tại không có gì, đặt ở thời đại kia chính là thiên tài vô cùng xuất chúng!
Một người đàn ông như vậy, một thời đại mới có thể đạt được một hoặc hai người.
Chỉ dựa vào người họ Triệu kia, cậu ta có tài đức gì sao có thể đánh đồng cùng anh rể?
Tô Phỉ không để ý tới sự mỉa mai đối diện: “Đúng vậy, chỉ bằng anh ấy!”
Dì Mai cũng không giận cô, mà gật đầu nói: “Được, vậy tôi chờ xem!”
Bà ta hiểu rõ tính tình của cháu gái này, cũng ngang ngược giống như chị gái, một khi chuyện cô nhận định, chưa đụng tường Nam chưa quay đầu
chỉ người cố chấp, không nghe lời ngưò’i khác; giống như không thấy quan tài không đổ lệ
Cứng rắn, chỉ phản tác dụng.
Không đợi Tỏ Phỉ trả lời, bà ta tiếp tục: “Cô đưa điện thoại cho cậu ta!”
Triệu Đông nhận lấy điện thoại: “Dì Mai, bà…”
Dì Mai mạnh mẽ ngắt lời: “Không cần gọi tôi, tôi cũng không thừa nhận quan hệ giữa cậu và Tô Phỉ, nhà họ Tô cũng không thừa nhận sự tồn tại của cậu!”
Triệu Đông xấu hổ không nói nên lời, nếu như đối mặt với mẹ Nguy, hoặc là đối diện với Tô Trường Minh, có lẽ anh còn có sức mạnh.
Hết lần này tới lần khác chống lại dì Mai, anh theo bản năng khiêm tốn cùng cẩn thận.
Dì Mai há miệng liền không chút nể tình:
“Cậu rất lợi hại đấy, tùy tiện liền lừa Tiểu Phỉ đến tay!”.