“Tôi biết, hiện tại bảo cậu rời khỏi Tiểu Phỉ, anh nhất định không muốn, cũng không thực tế!”
“Nhưng tôi nói cậu anh biết, đừng tưởng rằng cậu cứ như vậy trèo lên cành cao, bay lên cành cây biến thành phượng hoàng!”
“Bắt đầu từ hôm nay, ngoại trừ tiền lương, từ Tô gia cô ta sẽ không lấy được một xu!”
“Không có tiền, cậu lấy cái gì để nuôi cô ta?”
Nói xong, ngữ khí của bà ta gần như chắc chắn: “Đừng tưởng rằng cô ta sẽ cùng anh củi gạo dầu muối sống qua ngày, phụ nữ Tô gia, đời này cũng sẽ không xuống phòng bếp!”
“Không cho được cuộc sống cô ta muốn, cậu cho rằng cô ta có thể duy trì được sự mới mẻ của cô ta đối với anh bao lâu?”
‘Đừng nói chuyện tình cảm gì với tôi, yêu,
tôi không tin cái loại này!”
“Tiểu Phỉ sẽ không thích loại người như cậu, đời này cũng sẽ không!”
“Bây giờ cô ta đang ở thời kỳ không song kỳ
của tình cảm, cậu đối với cô ta mà nói, không khác gì mèo con và chó con nuôi bên cạnh, xua đuổi yên tĩnh thôi!”
giai đoạn từ khi chia tay cho đến khi yêu tiếp, thời gian trống, giai đoạn thất nghiệp.
“Khi còn bé, tôi vứt bỏ đi một con mèo Garfield cô ta nuôi, vì thế cô ta cùng tôi chiến tranh lạnh một cái tháng!”
“Cậu cảm thấy vì cậu, cô ta sẽ chiến tranh lạnh cùng gia đình bao lâu? Một tháng, hai tháng, hoặc nửa năm?”
Triệu Đông hít sâu một hơi, lần đầu tiên lĩnh giáo được sự cường thế và ngang
ngược của dì Mai.
Khó trách loại nhân vật như Tô Trường Minh, ở trước mặt bà ta đều phải nơm nớp lo sợ, như đi trên băng mỏng.
bg-ssp-{height:px}
Hoàn toàn xứng đáng nữ cường như, làm cho đàn ông ở trước mặt bà ta không dám cỏ chút tính khí.
Trước kia Triệu Đông cảm thấy, tính cách của Tô Phỉ cũng đã đủ cao lãnh, đủ cường thế.
So sánh với dì Mai?
Gặp sư phụ!
Anh thậm chí còn cảm thấy, chinh phục Tô Phỉ không tính là khiêu chiến, giải quyết được “mẹ vợ” trên danh nghĩa này, mới là một nhiệm vụ gần như không thể hoàn thành!
Chờ Tô Trường Minh bên kia nhận lấy điện thoại.
Dì Mai trực tiếp nói: “Mang theo người của anh, lập tức trở về, chuyện của Tiểu Phỉ
không cần anh quản.
”
Tô Trường Minh đắn đo tìm từ: “Vậy…
Ngụy gia bên này…”
Dì Mai hỏi ngược lại: “Ngụy gia làm sao? Chẳng lẽ bây giờ chúng ta phải dựa vào bố thí Ngụy gia mới có thể sống sót?”
“Nếu hai đứa nhỏ không hợp, hôn sự coi như bỏ!”
“Hôn sự không thành ý, nếu Ngụy gia muốn mượn chuyện này trở mặt, Ngô Mai tôi tiếp!”
Tô Trường Minh muốn biện giải: “Nhưng chuyện này, dù sao sai cũng ở Tiểu Phỉ…”.