“Malfoy này, mày đang phê cần hả? Tao sẽ không trở thành nô lệ của mày.”
“À, nếu mày thật sự muốn cả trường biết…”
“Được rồi, nô lệ gì?”
Malfoy đảo mắt. “Đừng đùa, Potter, không ai mà không có não cả.”
Harry định đáp trả nhưng lại thở dài.
“Trong bao lâu?”
“Sáu tháng.”
“Gì?”
“Nếu mày không thích 6 tháng, vậy đến khi tao tốt nghiệp cũng được.”
Harry nhanh chóng nói, “Không, sáu tháng là tốt rồi.”
“À, bây giờ tao cần mày làm khô quần áo, và viết bài luận môn Bùa chú của tao.”
Harry rên rỉ. Nhưng, đây là cách duy nhất để cậu giữ vững tình bạn của mình.
“Và mày sẽ phải gọi tao là Master Malfoy.”
Harry lại rên rỉ. Cậu có cảm giác chỉ cần Malfoy yêu cầu, cho dù là múa cột ở quán Ba Cây Chổi cậu cũng làm được.
Tháng mười, và những chiếc lá rụng rơi đầy trên mặt đất. Harry thở dài nhìn ra ngoài cửa sổ. Cậu luôn cho rằng nàng Lọ Lem có thể lựa chọn hoàng tử của mình. Cậu khịt mũi khi nhìn lại quần áo của mình, không có nàng Lọ Lem nào vất vả hơn cậu ngay lúc này, vì Lọ Lem không phải giặt quần áo của Crabbe và Goyle. Malfoy không nói với hai đứa nó người đã giặt quần áo cho bọn họ là ai, thay vào đó, hắn lại tuyên bố có một cô gái đã phải lòng hắn và sẽ làm bất cứ điều gì để có được cái gật đầu đồng ý của hắn.
Chuyện này khiến Pansy tức điên lên, ai mà chả biết cô nàng cũng thích Malfoy và cũng bị Malfoy hành hạ không khác gì với cái cách hắn đang làm khổ Harry. Nhưng trong trường hợp của Pansy thì, cô nàng xứng đáng với sự hành hạ đó. Harry đã ở gần Malfoy đủ lâu để biết hắn ghét Pansy Parkinson cỡ nào.
Malfoy giải thích sự hiện diện của Harry bằng cách nói rằng Harry cần hắn dạy thêm cậu trong lớp Độc Dược và giáo sư Snape đã khẳng định người duy nhất có thể dạy cậu không ai khác chính là Malfoy. Snape dường như đã tặng cho Malfoy một phần thưởng lớn cho việc dạy thêm này. Crabbe và Goyle chấp nhận những gì Leader của bọn chúng nói với chúng, điều này không làm Harry ngạc nhiên, đơn giản vì có những loại bọ cánh cứng còn có chỉ số IQ cao hơn nhiều so với cả hai đứa.
Harry đột nhiên nghe thấy tiếng khóc và quay lại phòng giặt đồ. Cậu muốn xem xem là ai đang khóc ở đây. Kết quả thật ngoài mong đợi, là Malfoy.
“À, nếu mày thật sự muốn cả trường biết…”
“Được rồi, nô lệ gì?”
Malfoy đảo mắt. “Đừng đùa, Potter, không ai mà không có não cả.”
Harry định đáp trả nhưng lại thở dài.
“Trong bao lâu?”
“Sáu tháng.”
“Gì?”
“Nếu mày không thích 6 tháng, vậy đến khi tao tốt nghiệp cũng được.”
Harry nhanh chóng nói, “Không, sáu tháng là tốt rồi.”
“À, bây giờ tao cần mày làm khô quần áo, và viết bài luận môn Bùa chú của tao.”
Harry rên rỉ. Nhưng, đây là cách duy nhất để cậu giữ vững tình bạn của mình.
“Và mày sẽ phải gọi tao là Master Malfoy.”
Harry lại rên rỉ. Cậu có cảm giác chỉ cần Malfoy yêu cầu, cho dù là múa cột ở quán Ba Cây Chổi cậu cũng làm được.
Tháng mười, và những chiếc lá rụng rơi đầy trên mặt đất. Harry thở dài nhìn ra ngoài cửa sổ. Cậu luôn cho rằng nàng Lọ Lem có thể lựa chọn hoàng tử của mình. Cậu khịt mũi khi nhìn lại quần áo của mình, không có nàng Lọ Lem nào vất vả hơn cậu ngay lúc này, vì Lọ Lem không phải giặt quần áo của Crabbe và Goyle. Malfoy không nói với hai đứa nó người đã giặt quần áo cho bọn họ là ai, thay vào đó, hắn lại tuyên bố có một cô gái đã phải lòng hắn và sẽ làm bất cứ điều gì để có được cái gật đầu đồng ý của hắn.
Chuyện này khiến Pansy tức điên lên, ai mà chả biết cô nàng cũng thích Malfoy và cũng bị Malfoy hành hạ không khác gì với cái cách hắn đang làm khổ Harry. Nhưng trong trường hợp của Pansy thì, cô nàng xứng đáng với sự hành hạ đó. Harry đã ở gần Malfoy đủ lâu để biết hắn ghét Pansy Parkinson cỡ nào.
Malfoy giải thích sự hiện diện của Harry bằng cách nói rằng Harry cần hắn dạy thêm cậu trong lớp Độc Dược và giáo sư Snape đã khẳng định người duy nhất có thể dạy cậu không ai khác chính là Malfoy. Snape dường như đã tặng cho Malfoy một phần thưởng lớn cho việc dạy thêm này. Crabbe và Goyle chấp nhận những gì Leader của bọn chúng nói với chúng, điều này không làm Harry ngạc nhiên, đơn giản vì có những loại bọ cánh cứng còn có chỉ số IQ cao hơn nhiều so với cả hai đứa.
Harry đột nhiên nghe thấy tiếng khóc và quay lại phòng giặt đồ. Cậu muốn xem xem là ai đang khóc ở đây. Kết quả thật ngoài mong đợi, là Malfoy.