“Ý ta là mẹ cháu. Ta quen biết mẹ cháu trước nhưng côấy lại yêu anh trai ta. Ta không cao thượng gì, chỉ qua biết mình giành không lại anh trai nên đã bỏđi. Nhiều năm sau ta quay về thì ngay cả cháu cũng chỉ còn là một nấm mộ. Ta ba lần bốn lượt tìm cách tách cháu ra khỏi Kelsey. Cuối cùng đành thất vọng nhận ra người cháu yêu nhất vẫn là nó. Nếu cháu đã yêu nó như vậy, hãy tự hào vì tình yêu của cháu, đừng phiền hà về cảm nhận của những kẻ khác.”
“Hiện giờ cháu chẳng nhìn thấy gì, cháu còn vô dụng hơn cả một người thường, nếu trở về bên cạnh anh ấy, chỉ là một gánh nặng cho anh ấy mà thôi.”– Cậu xúc cảm nói.
“Edric, ta không thể chữa lành mắt của cháu. Tuy nhiên, hy vọng chưa hẳn vì thế mà tắt lịm. Ta có thể giúp cháu nhìn thấy trong một thời gian ngắn.”– Raven dúi một vật vào lòng bàn tay Edric và nói tiếp. –“Đây là một chất độc cực mạnh. Vampire nào bị nóảnh hưởng sẽ khiến cho đôi mắt mù lòa. Độc tính luôn tự tương khắc. Nay cháu đã bị mù lòa, nó sẽ giúp cho cháu nhìn thấy lại. Tuy nhiên, cháu chỉ nên sử dụng một lần. Và một lần duy nhất này duy trìánh sáng trong vòng ba ngày. Cháu phải nhớ cho kỹ, chỉ có ba ngày.”
Edric run run cầm lấy lọ thuốc:
“Chỉ ba ngày cũng đủ rồi. Chỉ ba ngày là có thể gặp được anh ấy. Cháu mãn nguyện rồi.”
“Ta không muốn can dự vào cuộc chiến giữa Kelsey và Fowk. Một bên làđứa trẻ ta nuôi nấng từ nhỏ, một bên là cháu ruột của ta, ta đứng về bên nào cũng khó xử. Nếu không phải vì cháu, ta đã không xuất hiện. Ta hy vọng cháu sẽ giữ kín bí mật về chuyện gặp gỡ ta. Sau đêm nay, ta sẽđi đến một nơi rất xa. Ta không mong bị làm phiền.”
Edric hoàn toàn hiểu cho nỗi lòng của anh. Cậu cũng giống như anh, bị buộc phải đối diện với hai ngả rẻ. Tuy nhiên, trái tim đã lựa chọn thay cho cậu.
“Cháu hiểu. Những gì cậu từng làm cho cháu, suốt đời này cháu sẽ không bao giờ quên.”– Cậu loạng choạng ôm lấy anh.
“Chỉ cần cháu hạnh phúc, đóđã làđền đáp xứng đáng nhất cho ta.”– Raven vỗ vào vai Edric trìu mến.
Họ chia tay nhau khi bình minh đã bừng lên khắp các ngảđường. Anh không nói cho cậu biết sẽđi vềđâu, chỉ nở một nụ cười cuối cùng trước giờ phút tạm biệt. Edric ngước nhìn ánh sáng của bình minh trải đều trên tay, nước mắt muốn rơi ra lại vì tương lai của anh mà nén vào trong. Cậu tin anh sẽđược chúc phúc bất kể nơi nào anh đến, bởi anh là một người tốt, một thiên thần thật sự.
“Cậu nghĩ cậu trốn được sao?”– Raven rời khỏi chưa lâu, Fowk đã tìm thấy Edric. Câu nói gờn gợn sau sóng lưng làm Edric không biết nên có cảm giác ra sao. Khi cậu quay đầu lại, người trước mặt không còn là bạn, mà sẽ là kẻ thù.
“Fowk, tớ cho cậu một cơ hội cuối cùng, tại sao cậu lại giết chú và em gái của tớ? Cậu có hối hận hay không? – Edric vẫn quay lưng lại Fowk, khó khăn mở miệng.
Fowk hơi bồn chồn trước câu hỏi của Edric, nhưng rồi kiên định đáp trả:
“Tớđã làm thì sẽ không hối hận, và dù có tự hỏi lại lương tâm, tớ phải hối hận gì chứ? Tớđã cảnh cáo cậu từ sớm rồi. Nếu không giết đi những người cậu yêu thương, làm sao cậu biết tớđãđau khổ thế nào vì cậu?”
“Fowk, cậu có biết là tớ thật sự…thật sựđã từng rất yêu cậu. Cho dù sau này tớ là người thay lòng đổi dạ, cậu một nhát đâm chết tớ thì tớ cũng không hề oán trách. Mục đích của cậu đạt được rồi. Trái tim tớ tan nát vì cậu không còn một mảnh nguyên. Tại sao quan hệ giữa chúng ta phải đi đến nước này? Tớđã rất cố gắng cho cậu cơ hội giải thích. Một phút giây khi nãy tớ nghĩ rằng ngay cả khi cậu bịa đại lý do lừa dối tớ, tớ vẫn sẽ chấp nhận tin tưởng cậu.”– Edric bật lưỡi kiếm ra và quay mặt đối diện Fowk trong nỗi đau tột cùng. –“Tại sao? Tại sao một trong hai chúng ta phải có kẻ chết thì cậu mới vui?”
“Thì ra mắt cậu đã sáng lại, và cậu không hề cóýđịnh quay trở về với tớ?”– Fowk mím chặt môi. Hai hàng lông mày nhíu lại vì một cơn thịnh nộ sắp bộc phát. Cậu ta không rõ ai là người đã cứu Edric đi. Dẫu vậy, có thể giải được chất độc mà Devan cho cậu thì không phải là một kẻ tầm thường.
“Điều đó sẽ không bao giờ xảy ra ngay cả khi tớ chết.”– Edric trừng mắt đáp.
Bầu không khí giữa hai người căng thẳng đến từng hơi thở. Fowk xiết chặt hai tay đặt ở sau lưng, đôi mắt ánh lên nhiều đường kẽ máu chua xót.
“Đây là lần đầu tiên cậu cầm vũ khí chỉa thẳng vào tớ. Trước đây tớ cũng từng làm vậy khi biết cậu là vampire, nhưng rốt cuộc vẫn không đành ra tay. Cậu đi đi. Khi tớ giết được Kelsey Hernandez, cậu không còn chỗ dựa dẫm tất sẽ quay về bên cạnh tớ.”
“Cậu nghĩđây còn là chuyện tranh giành tình yêu hay sao? Là nợ máu giữa tớ và cậu. Lấy kiếm ra.”– Edric căm phẫn thét lên.
Đột ngột, một đàn dơi đen bỗng kéo đến giăng ngập cả khoảng trời. Edric ngước mắt nhìn lên, một trong những cánh dơi ấy sà xuống phía cậu và ngay khi cậu còn chưa kịp nhận thức việc gìđang diễn ra, vòng tay thân thuộc của Ralph đã choàng quanh eo cậu.
Ralph dùng lưỡi liếm quanh vành tai của cậu rồi cắn nhẹ:
“Khi trở về lâu đài anh sẽ xử trí em, còn bây giờ giao lại cho anh. Anh không nỡđứng nhìn em bị tổn thương.”
Anh xô bật Edric về phía bà Rhoda và Zerah rồi biến thành luồng khói đen bay đi trước.
“Cũng là lúc chúng ta nên giải quyết mọi chuyện, dù rằng điều này sớm hơn ta mong đợi rất nhiều.”– Fowk cũng biến thành làn khói đen đuổi theo Ralph.
Những cánh dơi bay ngợp tầm nhìn của Edric. Cậu vốn là không thể biết họđãđi về hướng nào nên chỉ biết dậm chân tức giận. Sau đó, như sực nhớ ra một điều gì, cậu thu kiếm, quay lại hỏi bà Rhoda:
“Bà chắc chắn biết. Làm ơn nói cho cháu hay anh ấy đãđi đâu?”
“Xin lỗi cậu Edric, lão thực sự không biết. Đâu phải cậu không hiểu tính cách của chủ nhân, việc ngài làm thường độc hành độc đoán.”– Bà Rhoda tỏ vẻ bất lực.
“Cháu…cháu không còn nhiều thời gian đâu.”– Edric cắn chặt răng thiểu não. Không ai hiểu được điều cậu đang ấp ủ, cứ nghĩ rằng cậu quá lo lắng cho anh.
“Cậu Edric cứ yên tâm, chủ nhân sẽ không sao.”– Zerah lên tiếng.
Edric ngẩng mặt lên trời, nén sâu nỗi đau để tránh nước mắt lại tuôn. Cậu nghĩ có một chuyện không thể không báo với Zerah.
“Zerah, cách đây vài ngày, Wyatt đã…đã bị người khác giết chết. Trước khi chết, cậu ấy bảo có một tâm sự nhưng lại không thể nói ra hết.”
Zerah hụt hẫng bước về sau một bước. Khuôn mặt vờ nhưđiềm tĩnh vẫn khó che đậy hết nỗi xót xa:
“Tâm sựđó Zerah hiểu, nhưng cậu Edric không cần hiểu. Nếu hiểu mà không thểđáp lại, chỉ làm khó cho cậu.”– Zerah ngậm chặt môi quay mặt lánh né Edric.
Edric không muốn làm khó cậu ta nên chẳng gượng hỏi thêm. Cậu quay sang bà Rhoda:
“Cháu sẽđi tìm anh ấy. Hai người không cần theo cháu.”
“Chủ nhân đã căn dặn chúng tôi đưa cậu về lâu đài chờ ngài.”– Bàđáp.
“Cháu không muốn làm khó bà và Zerah, nhưng lần này cháu không thể theo các người đi. Cháu phải tìm ra anh ấy càng nhanh càng tốt.”
Bà Rhoda đắn đo một lúc, rút từ tay áo ra cành hoa hồng Pascali giao cho Edric:
“Nếu cậu Edric đã quyết ý, lão không ngăn cản. Cậu muốn tìm chủ nhân thì hãy dùng đến nó. Hoa hồng và chủ nhân luôn liền tâm với nhau. Đó là lý do bất cứ việc gì xảy ra trong lâu đài chủ nhân không cần hỏi cũng biết. Khi cậu thấy cành hoa đổ máu, tức là chủ nhân gặp nguy hiểm. Và…nhưng trường hợp xấu nhất ấy sẽ không xảy ra.”
“Cháu muốn biết.”– Edric cầm lấy cành hoa nói cương nghị.
“Nếu cành và hoa tách rời nhau, tức chủ nhân…”– Bàái ngại không nói tiếp.
“Cháu hiểu. Cháu đi đây.”– Nói rồi, Edric xoay người biến mất vào không trung.
——
Bầu trời đang nắng chói chang đột nhiên chuyển sang một màu tăm tối. Màn đêm kéo ập xuống các đại lộ Anh quốc. Từ ba phương trời khác nhau, Cyril, Sadie và Kurl đều cảm nhận thấy điều bất lành, cực kỳ bất lành. Trong hơi gióđưa sang, mùi máu tanh nồng phả ra khắp không gian.
Hai tiếng tru điên loạn chẳng rõ từđâu vọng tới đánh thức cơn đói khát của toàn thể vampire. Chúng đồng loạt mọc nanh vàđổ dồn ra các ngảđường lớn nhỏ. Edric cũng chịu ảnh hưởng nặng từ tiếng tru đó, nanh của cậu bất ngờ mọc dài ra vô thức. Cậu phải chạy vào một hẻm nhỏđể tránh mùi máu tanh làm lý trí mất kiểm soát.
“Họ khai chiến rồi!”– Cậu ngửa đầu dựa vào bức tường rong rêu phía sau lưng. Tuy nói cậu có một nguồn sức mạnh tiềm ẩn để sử dụng, nhưng Raven đã từng nhắc nhở cái gì cũng cần thời gian thích ứng. Đột ngột phát huy sức mạnh, anh e thể trạng của cậu chịu không nổi. Huống chi chưa đến mức cùng đường, cậu cũng không muốn tự mình hại mình.
Edric hít một hơi sâu để thu hồi cặp răng nanh rồi lấy cành hoa hồng ra khỏi áo khoác.
“Hy vọng ngươi giúp ta tìm thấy anh ấy. Ta trông cậy cả vào ngươi.”
Cành hoa hồng lơ lửng bay khỏi lòng bàn tay cậu rồi vụt ra ngoài đại lộ. Edric kiên nhẫn đi theo nó, nửa đường cậu gặp phải Cyril và Rino.
“Anh Edric, anh đã không sao rồi.”– Rino vừa trông thấy cậu liền hồ hởi chạy lại. Từ lúc Fowk rời khỏi, Rino cũng lén vào phòng cậu ta xem tình hình của cậu, chỉ tiếc là ngoài đoạn xích sắt đứt rời thì chẳng còn manh mối nào khác. Rino không hề hay biết về chuyện Edric bị mù cặp mắt.
“Anh vẫn ổn. Sao em lại ởđây?”
“Là vì vampire hiện tại đang tràn lan khắp nơi để hút máu. Nếu giữa Devan và Galvin không có một người ngưng lại, sự hỗn loạn này sẽ còn kéo dài. Tộc hunter đang rất bận rộn đi tiêu diệt bọn chúng.”– Cyril trả lời thay Rino.
“Em không muốn can dự vào cuộc chiến giữa vampire và hunter nên thấy cũng vờ như không. Tuy nhiên, đúng là thế lực của vampire đang rất hung dữ. Nếu không có người kiềm hãm, tộc hunter khó lòng đối phó hết.”
“Hai người hãy đi giúp tộc hunter một tay, càng có thêm nhiều người chết, thù hận giữa hunter và vampire càng chất chồng. Về chuyện của Devan và Galvin, anh sẽ nhanh chóng giải quyết.”
“Cậu vốn là không thể ngăn cản được họ.”– Cyril tiếp lời.
“Ta biết, phép thuật của ta thua xa họ, nhưng ta cũng biết…nếu lý trí của Fowk và Ralph không cho phép linh hồn họ trú ngụ, sức mạnh nơi họ sẽ giảm đi một nửa.”
“Vấn đề là anh trai em sẽ không nghe lời anh nữa, anh can thiệp vào cuộc chiến đó rất nguy hiểm.”– Rino níu tay Edric khuyên can.
“Em hãy tin anh, anh sẽ ngăn cản được cuộc chiến này. Vì Fowk, em đừng để có thêm bất kỳ ai phải đổ máu. Tội lỗi của cậu ấy đã lấp đầy rồi.”– Edric gạt tay của Rino ra và căn dặn.
Đang lúc Rino còn phân vân chưa biết nên đi hay ở, Cyril vội kéo tay cậu ta:
“Chúng ta đi thôi. Em hãy tin tưởng Edric, chỉ có người buộc dây mới có thể tháo dây được. Họ vì ai màđánh thì sẽ vì người đó mà chấm dứt.”
“Anh phải cẩn thận.”– Rino quyến luyến nhìn Edric thêm một lúc nữa rồi quay đầu đi theo Cyril. Bóng của họ khuất dần sau một dãy phố mờ sương trắng.
Edric theo dấu cành hoa ra vùng ngoại thành hẻo lánh, bất chợt bị một đám vampire đói chặn đường lại. Cậu không muốn đánh nhau với chúng nên vẽ trên tay ra năm đạo bùa đại diện cho năm phân thân của mình. Giữa lúc năm phân thân này chiến đấu, Edric men theo đường cỏẩm ướt rời khỏi.
Cứ thế, cậu đãđi miết hai ngày một đêm.
Hai ngày một đêm…sắc trời không hề hiện ra chút tia sáng nào. Mỗi bước chân cậu đi tới, xác người rải rác nằm dọc theo. Cậu gặp không ít vampire đói cản lối nhưng luôn dùng lại cách cũđể tránh trì hoãn thời gian. Cậu đã liên tục hiệu triệu hơn hàng trăm đạo bùa trong suốt chặng đường.
Hai ngày một đêm…ánh sáng phát ra từ cành hoa càng lúc càng yếu dần. Dường như Fowk và Ralph đã di chuyển đến không ít nơi. Có khi cành hoa dừng lại, Edric mừng rỡ vì sắp tìm được anh thì nó lại động đậy tiếp. Con đường phía trước mờ mịt xa xôi, sức chịu đựng của Edric cũng theo đó hạ thấp.
Hai ngày một đêm…niềm khát khao được nhìn thấy khuôn mặt anh lần cuối trước lúc đôi mắt vĩnh viễn khép kín sợ rằng sẽ tan biến. Cậu mấy lần sờ lên mắt mình, thầm ước nguyện định mệnh đừng tuyệt tình với cậu như vậy. Cậu vẫn còn điều quan trọng muốn nói với anh.
Hừng đông ngày thứ ba, cành hoa hồng dừng lại trước một ngôi thánh đường đồ sộ. Hàng trăm con dơi bay quấn quanh chân thánh đường. Một vầng trăng máu nghiêng trên hai tòa tháp phía Tây, nơi mà hai con người xa lạ với cậu đang đấu nhau kịch liệt.
Thoáng từ xa, Edric thấy một người có màu tóc bạch kim bay lượn lờđang cầm trên tay khúc gỗ tối màu với viên thạch anh trắng lóe sáng ởđầu đỉnh. Bất giác, cậu đưa tay lên vịn chặt ***g ngực của mình. Nó rất giống với vật trong giấc mơ cậu trông thấy cách vài đêm một lần. Cậu không nói cho anh biết chỉ vì sợ anh lo lắng, nhưng cậu không tài nào thoát khỏi nỗi ám ảnh của giấc mơđó.
Ám ảnh hay hiện thực?
Cậu hạánh mắt bi ai. Ngày kết của cuộc đời cậu chẳng lẽ lại làđây?
Người còn lại giữ một thanh kiếm dài, sóng kiếm uốn lượn như hình thù rắn. Edric biết rõ vật này. Nó là quà sinh nhật mà Raven đã tặng cho Fowk lúc nhỏ. Kể từ ngày ấy, Fowk luôn xem nó như vũ khí cận thân duy nhất.
Tiếng sấm rền vang trên đỉnh tháp tua tủa xuống một khoảng trời rộng lớn. Mỗi tia sét phát ra từ vũ khí của Galvin đều chực hướng Devan mà tấn công. Cán kiếm trong tay Devan run mạnh lên, các mũi tên nhỏ tán loạn bay ra từ phần lưỡi. Ánh sáng giăng ngợp trên tòa tháp nhưng bóng tối và sương mù lại dâng lên ngày một dày ở nửa thân dưới của nó. Họđãđánh nhau hai ngày ba đêm nhưng vẫn chưa thể hạ gục đối phương. Cả hai đều có những vết thương riêng. Mùi máu của họ lan vào không gian càng làm cho trận cuồng phong bão táp giữa vampire và hunter thêm quyết liệt.
Galvin ngửa đầu lên trời để cho bốn cặp nanh dần dần nhô ra. Cùng lúc, cả bầu trời như hạ thấp xuống chuẩn bị nuốt chửng hai người. Sấm chớp kinh động mạnh hơn làm máu bắn tọt ra từ trong khoang tai của Edric. Edric rùng mình che kín hai tai lại, vẫn không thể ngăn máu phun vào những ngón tay của mình. Hai kẻđứng trên tòa tháp kia dường như muốn quyết một trận sinh tử cuối cùng với nhau. Nanh của Devan cũng chẳng ngại lộ ra, khắp người hắn dựng đứng những sợi lông đen và cứng hệt như một con nhím chuẩn bị cho thời khắc lấy mạng kẻ thù.
Sức mạnh của Devan kết hợp với Fowk chính là bóng tối.
Sức mạnh của Galvin kết hợp với Ralph chính là sấm sét.
Edric thu lại hai bàn tay đầy máu. Trong đầu lướt nhanh một ý nghĩ.
Sức mạnh của cậu chính làánh sáng.
Cậu không có quá nhiều thời gian để lưỡng lự nữa. Nếu cứđứng trong vòng ảnh hưởng của họ, sớm muộn cậu cũng mất mạng oan uổng.
Edric dùng bàn tay tẩm máu viết một đạo bùa vào không gian. Những ngón tay của cậu run run theo mỗi nhịp âm thanh chuyển động. Sau khi viết xong, cậu tự cắn vào cổ tay vẩy đầy máu trên lá bùa:
“Nhân danh chủ nhân của ngươi, Light, ta hiệu triệu tất cả phép thuật sở hữu sẽ tiếp thêm sức mạnh cho ngươi. Hãy giải phóng bóng tối của địa ngục. Đi!”
Edric vừa dứt lời, hai đạo hào quang xông phá thẳng đến kết giới của Devan và Galvin. Mây mù và bóng tối lập tức tan ra để củng cố sức mạnh đến từ Asura kích hoạt đến tột cùng. Viên thạch anh rời khỏi thân Asura nhắm thẳng hướng của Devan tung một nguồn kình lực chết người. Devan bịđánh văng xuống chân tòa tháp. Những chiếc gai trên người hắn vô hiệu hóa trước đợt sấm sét thứ hai tấn công.
Hắn đã bị thương nặng.
Devan liếc mắt về phía Edric đang đứng cạnh đó. Nhanh như vũ bão, hắn lao đến bóp chặt cổ cậu đè sát một thân cây. Thân cây không chịu nổi sức ép đổ gãy xuống mặt đất ngay.
“Thằng nhãi…ngươi muốn chết…”
“Ư….ư…”– Edric không còn sức chống đỡ tên hung thần này, trong khi Galvin lại không kịp đến cứu cậu.
Hai tay của cậu đang sắp buông xuôi thì bỗng dưng Devan thét lên một tiếng lớn. Đầu óc của hắn đang dao động cùng lý trí của Fowk. Ánh mắt của Fowk hoàn nguyên, lạnh lùng và côđộc ngước nhìn Edric rồi buông ra. Cho đến phút cuối, dù rằng Edric đã làm bất cứđiều gì, Fowk vẫn không thể xuống tay với người cậu ta yêu. Một giọt nước mắt rơi ra từ khóe mắt của Edric. Cậu biết Fowk sẽ chẳng bao giờ tổn hại cậu. Thế giới có thể thay đổi, nhưng sự thật này vĩnh viễn cũng không thay đổi.
Viên đá trên Asura lấy lại linh tính để khôi phục về thân gỗ. Galvin bay xuống tòa tháp và vung nó lao thẳng về phía Fowk. Ánh sáng bạc lóe qua mắt Edric. Trong một giây không hề suy nghĩ, Edric đã lao ra đỡ cho Fowk. Asura xuyên thẳng qua bụng Edric. Một dòng máu nóng hổi tức thì trào ra.
“Edric!” – Fowk thét lên tê tái. Edric nhìn Fowk chằm chằm, một ánh nhìn vừa oán hận vừa yêu thương. Cậu rút Asura quay ngược mũi nhọn đâm thẳng vào tim Fowk chẳng để cho Fowk có cơ hội tránh né.
Fowk nhìn xuống vị trí Edric đãđâm mình, bật cười một tiếng. Trong nụ cười vấy đầy nước mắt.
“Là tớ nợ cậu trước, món nợ này có trả suốt đời cũng không trả hết, nay tớ dụng mạng mình đánh đổi tất cả lại cho cậu. Thế nhưng, cậu đã giết người thân của tớ. Tớ từng thề trước thi hài của cha mẹ sẽ tận tay trả thù cho họ.”– Những giọt nước mắt nhuốm màu máu đọng lại trên cằm Edric, ngập ngừng không biết nên rơi hay nên dừng.
“Được! Cùng chết vậy! Tớ không thể có cậu thì chỉ xin được cùng chết với cậu!”– Fowk nắm lấy tay Edric đâm sâu vào tim mình hơn nữa để mãi mãi hủy diệt linh hồn của cậu lẫn Devan.
Một tiếng thét nữa kinh hoàng vang lên. Devan tức tưởi vì bị cậu phản bội, cố vùng vẫy ra khỏi cơ thể Fowk nhưng quá muộn.
“Dù sao đi nữa, tớ vẫn yêu cậu!” – Fowk đưa tay định sờ vào khuôn mặt Edric, đáng tiếc ngay cả cơ hội mỏng manh này cũng không thể. Máu trào ra từ miệng Fowk bắn vào mặt Edric. Fowk tự nhiên đẩy cậu văng ra xa. Thể xác của cậu ta nổ tan tành theo những tia sét bay lập lờ tứ phía.
Cả người Edric run lên bần bật. Galvin chứng kiến toàn bộ kết cục cũng không khỏi thương cảm. Ngay lúc Asura đâm vào Edric, anh đã trả thể xác lại cho Ralph. Ralph vì không thể tin một lần nữa chính mình lại hại chết Edric, nên chẳng còn can đảm bước đến gần cậu. Cho đến khi Edric sắp ngã quỵ xuống, anh mới lao tới đỡ. Edric vừa gặp lại anh, nụ cười dù héo hắt vẫn gượng nở trên môi:
“Là anh…là anh đã hại chết em. Cuối cùng vẫn là anh hại chết em.”– Ralph khó kiềm được nước mắt rơi xuống trên bờ má của Edric. Từng giọt, từng giọt đắng cay lăn dài và thấm sâu vào lòng đất lạnh lẽo.
“Anh không được tự trách…không phải anh đã hại chết em.”– Edric nắm lấy bàn tay giá lạnh của anh đưa lên mặt mình. –“Thật ra em đã biết đáp án từ lâu.”
Edric ho khan mấy tiếng rồi nhẹ nhàng bỏ tay anh ra. Cậu tựđan xen hai lòng bàn tay vào nhau để phá vỡ lớp phong ấn của Raven. Cậu sẽ dùng toàn bộ phép thuật anh cho mình bảo giữ lại linh hồn không bị tan biến.
“Không quan trọng nữa. Edric, anh chỉ cần có em thôi. Van xin em đừng rời bỏ anh. Van xin em.”– Ralph áp sát má cậu vào má mình, nước mắt anh rơi càng mau hơn. Nỗi đau khổ tình yêu khiến cho vị chúa tể cao quý cũng phải gục ngã.
Galvin đau xót nhìn họ. Anh hồi tưởng lại bản thân cũng đã từng trải qua cuộc phân ly thống thiết như thế với Kayla, đáng tiếc là anh không cóđủ khả năng tái sinh cho Edric.
“Với em là rất quan trọng…bởi vì…”– Thể xác của Edric đang dần tan biến từng phần một. –“Em…yêuuuu….”
Lời nói chưa kịp bày tỏ hết chân thành nơi trái tim, những hạt bụi đã vương đầy đôi tay Ralph.
“Anh chỉ cần em thôi. Anh chỉ cần em thôi, Edric. Hãy quay về với anh. Anh van xin em!”– Ralph gào lên tức tưởi. Anh không quan tâm gì nữa, không màng gì nữa, anh chỉ cần có cậu. Tại sao ngay đến nguyện vọng nhỏ nhoi như thế, Chúa cũng đành lòng cướp đoạt khỏi tay anh?
Cặp ngọc bích còn sót lại trong đám bụi cát bỗng dưng tỏa sáng kỳ lạ. Một viên chẳng biết bay dạt về nơi nào, một viên lăn tròn xuống nằm cạnh cành hoa hồng trắng.
“Hãy đến tìm em!”
Thanh âm phát ra từ viên ngọc bích làm Ralph chưng hửng. Anh đau đớn nâng nó lên và xiết chặt ngay ***g ngực:
“Anh nhất định đến tìm em. Hãy chờ anh!”
Tuy Edric đã không có cơ hội nói với Galvin về tâm sự của Edric Hernandez, nhưng vốn không cần thiết để nói nữa, bởi anh đã hiểu quyết định năm xưa của cậu ta. Cho dẫu anh từng cảnh báo với cậu ta về cái chết sắp đặt sẵn bởi định mệnh, cậu ta vẫn chọn ở lại. Edric của bây giờ hay của hai trăm năm trước đều là những kẻ khờ. Tuy nhiên, tình yêu sâu sắc của những kẻ khờ lại khiến anh ngộ ra nhiều bài học đáng giá. Cũng đến lúc anh phải trở về với Gayla để kể cho cô nghe một câu chuyện tình cảm động. Linh hồn anh nương theo gió biến mất dần sau khi ánh bình minh ló dạng khắp nơi.
Nhiều năm sau cái ngày kinh hoàng này, không ai còn gặp được Fowk, Edric hay Ralph nữa. Cả ba người họ biến mất như một huyền thoại, thậm chí còn có tin đồn họđều đã chết hết. Chỉ riêng Cyril vẫn một mực tin rằng Ralph còn sống. Vì thế, anh đã cùng Rino đi đến chân trời góc bể tìm kiếm tung tích người bạn thân. Sadie và Kurl quay trở về hội hunter. Những người thuộc hạ của Ralph cũng lần lượt bỏđi, chỉ còn Zerah, Kat và bà Rhoda vẫn ở lại tòa lâu đài Kingstuff để chờđợi một sự trở về vô vọng.
Thời gian thấm thoắt tựa thoi đưa. Một trăm ba mươi hai năm sau…định mệnh lại xoay chuyển.
“Hiện giờ cháu chẳng nhìn thấy gì, cháu còn vô dụng hơn cả một người thường, nếu trở về bên cạnh anh ấy, chỉ là một gánh nặng cho anh ấy mà thôi.”– Cậu xúc cảm nói.
“Edric, ta không thể chữa lành mắt của cháu. Tuy nhiên, hy vọng chưa hẳn vì thế mà tắt lịm. Ta có thể giúp cháu nhìn thấy trong một thời gian ngắn.”– Raven dúi một vật vào lòng bàn tay Edric và nói tiếp. –“Đây là một chất độc cực mạnh. Vampire nào bị nóảnh hưởng sẽ khiến cho đôi mắt mù lòa. Độc tính luôn tự tương khắc. Nay cháu đã bị mù lòa, nó sẽ giúp cho cháu nhìn thấy lại. Tuy nhiên, cháu chỉ nên sử dụng một lần. Và một lần duy nhất này duy trìánh sáng trong vòng ba ngày. Cháu phải nhớ cho kỹ, chỉ có ba ngày.”
Edric run run cầm lấy lọ thuốc:
“Chỉ ba ngày cũng đủ rồi. Chỉ ba ngày là có thể gặp được anh ấy. Cháu mãn nguyện rồi.”
“Ta không muốn can dự vào cuộc chiến giữa Kelsey và Fowk. Một bên làđứa trẻ ta nuôi nấng từ nhỏ, một bên là cháu ruột của ta, ta đứng về bên nào cũng khó xử. Nếu không phải vì cháu, ta đã không xuất hiện. Ta hy vọng cháu sẽ giữ kín bí mật về chuyện gặp gỡ ta. Sau đêm nay, ta sẽđi đến một nơi rất xa. Ta không mong bị làm phiền.”
Edric hoàn toàn hiểu cho nỗi lòng của anh. Cậu cũng giống như anh, bị buộc phải đối diện với hai ngả rẻ. Tuy nhiên, trái tim đã lựa chọn thay cho cậu.
“Cháu hiểu. Những gì cậu từng làm cho cháu, suốt đời này cháu sẽ không bao giờ quên.”– Cậu loạng choạng ôm lấy anh.
“Chỉ cần cháu hạnh phúc, đóđã làđền đáp xứng đáng nhất cho ta.”– Raven vỗ vào vai Edric trìu mến.
Họ chia tay nhau khi bình minh đã bừng lên khắp các ngảđường. Anh không nói cho cậu biết sẽđi vềđâu, chỉ nở một nụ cười cuối cùng trước giờ phút tạm biệt. Edric ngước nhìn ánh sáng của bình minh trải đều trên tay, nước mắt muốn rơi ra lại vì tương lai của anh mà nén vào trong. Cậu tin anh sẽđược chúc phúc bất kể nơi nào anh đến, bởi anh là một người tốt, một thiên thần thật sự.
“Cậu nghĩ cậu trốn được sao?”– Raven rời khỏi chưa lâu, Fowk đã tìm thấy Edric. Câu nói gờn gợn sau sóng lưng làm Edric không biết nên có cảm giác ra sao. Khi cậu quay đầu lại, người trước mặt không còn là bạn, mà sẽ là kẻ thù.
“Fowk, tớ cho cậu một cơ hội cuối cùng, tại sao cậu lại giết chú và em gái của tớ? Cậu có hối hận hay không? – Edric vẫn quay lưng lại Fowk, khó khăn mở miệng.
Fowk hơi bồn chồn trước câu hỏi của Edric, nhưng rồi kiên định đáp trả:
“Tớđã làm thì sẽ không hối hận, và dù có tự hỏi lại lương tâm, tớ phải hối hận gì chứ? Tớđã cảnh cáo cậu từ sớm rồi. Nếu không giết đi những người cậu yêu thương, làm sao cậu biết tớđãđau khổ thế nào vì cậu?”
“Fowk, cậu có biết là tớ thật sự…thật sựđã từng rất yêu cậu. Cho dù sau này tớ là người thay lòng đổi dạ, cậu một nhát đâm chết tớ thì tớ cũng không hề oán trách. Mục đích của cậu đạt được rồi. Trái tim tớ tan nát vì cậu không còn một mảnh nguyên. Tại sao quan hệ giữa chúng ta phải đi đến nước này? Tớđã rất cố gắng cho cậu cơ hội giải thích. Một phút giây khi nãy tớ nghĩ rằng ngay cả khi cậu bịa đại lý do lừa dối tớ, tớ vẫn sẽ chấp nhận tin tưởng cậu.”– Edric bật lưỡi kiếm ra và quay mặt đối diện Fowk trong nỗi đau tột cùng. –“Tại sao? Tại sao một trong hai chúng ta phải có kẻ chết thì cậu mới vui?”
“Thì ra mắt cậu đã sáng lại, và cậu không hề cóýđịnh quay trở về với tớ?”– Fowk mím chặt môi. Hai hàng lông mày nhíu lại vì một cơn thịnh nộ sắp bộc phát. Cậu ta không rõ ai là người đã cứu Edric đi. Dẫu vậy, có thể giải được chất độc mà Devan cho cậu thì không phải là một kẻ tầm thường.
“Điều đó sẽ không bao giờ xảy ra ngay cả khi tớ chết.”– Edric trừng mắt đáp.
Bầu không khí giữa hai người căng thẳng đến từng hơi thở. Fowk xiết chặt hai tay đặt ở sau lưng, đôi mắt ánh lên nhiều đường kẽ máu chua xót.
“Đây là lần đầu tiên cậu cầm vũ khí chỉa thẳng vào tớ. Trước đây tớ cũng từng làm vậy khi biết cậu là vampire, nhưng rốt cuộc vẫn không đành ra tay. Cậu đi đi. Khi tớ giết được Kelsey Hernandez, cậu không còn chỗ dựa dẫm tất sẽ quay về bên cạnh tớ.”
“Cậu nghĩđây còn là chuyện tranh giành tình yêu hay sao? Là nợ máu giữa tớ và cậu. Lấy kiếm ra.”– Edric căm phẫn thét lên.
Đột ngột, một đàn dơi đen bỗng kéo đến giăng ngập cả khoảng trời. Edric ngước mắt nhìn lên, một trong những cánh dơi ấy sà xuống phía cậu và ngay khi cậu còn chưa kịp nhận thức việc gìđang diễn ra, vòng tay thân thuộc của Ralph đã choàng quanh eo cậu.
Ralph dùng lưỡi liếm quanh vành tai của cậu rồi cắn nhẹ:
“Khi trở về lâu đài anh sẽ xử trí em, còn bây giờ giao lại cho anh. Anh không nỡđứng nhìn em bị tổn thương.”
Anh xô bật Edric về phía bà Rhoda và Zerah rồi biến thành luồng khói đen bay đi trước.
“Cũng là lúc chúng ta nên giải quyết mọi chuyện, dù rằng điều này sớm hơn ta mong đợi rất nhiều.”– Fowk cũng biến thành làn khói đen đuổi theo Ralph.
Những cánh dơi bay ngợp tầm nhìn của Edric. Cậu vốn là không thể biết họđãđi về hướng nào nên chỉ biết dậm chân tức giận. Sau đó, như sực nhớ ra một điều gì, cậu thu kiếm, quay lại hỏi bà Rhoda:
“Bà chắc chắn biết. Làm ơn nói cho cháu hay anh ấy đãđi đâu?”
“Xin lỗi cậu Edric, lão thực sự không biết. Đâu phải cậu không hiểu tính cách của chủ nhân, việc ngài làm thường độc hành độc đoán.”– Bà Rhoda tỏ vẻ bất lực.
“Cháu…cháu không còn nhiều thời gian đâu.”– Edric cắn chặt răng thiểu não. Không ai hiểu được điều cậu đang ấp ủ, cứ nghĩ rằng cậu quá lo lắng cho anh.
“Cậu Edric cứ yên tâm, chủ nhân sẽ không sao.”– Zerah lên tiếng.
Edric ngẩng mặt lên trời, nén sâu nỗi đau để tránh nước mắt lại tuôn. Cậu nghĩ có một chuyện không thể không báo với Zerah.
“Zerah, cách đây vài ngày, Wyatt đã…đã bị người khác giết chết. Trước khi chết, cậu ấy bảo có một tâm sự nhưng lại không thể nói ra hết.”
Zerah hụt hẫng bước về sau một bước. Khuôn mặt vờ nhưđiềm tĩnh vẫn khó che đậy hết nỗi xót xa:
“Tâm sựđó Zerah hiểu, nhưng cậu Edric không cần hiểu. Nếu hiểu mà không thểđáp lại, chỉ làm khó cho cậu.”– Zerah ngậm chặt môi quay mặt lánh né Edric.
Edric không muốn làm khó cậu ta nên chẳng gượng hỏi thêm. Cậu quay sang bà Rhoda:
“Cháu sẽđi tìm anh ấy. Hai người không cần theo cháu.”
“Chủ nhân đã căn dặn chúng tôi đưa cậu về lâu đài chờ ngài.”– Bàđáp.
“Cháu không muốn làm khó bà và Zerah, nhưng lần này cháu không thể theo các người đi. Cháu phải tìm ra anh ấy càng nhanh càng tốt.”
Bà Rhoda đắn đo một lúc, rút từ tay áo ra cành hoa hồng Pascali giao cho Edric:
“Nếu cậu Edric đã quyết ý, lão không ngăn cản. Cậu muốn tìm chủ nhân thì hãy dùng đến nó. Hoa hồng và chủ nhân luôn liền tâm với nhau. Đó là lý do bất cứ việc gì xảy ra trong lâu đài chủ nhân không cần hỏi cũng biết. Khi cậu thấy cành hoa đổ máu, tức là chủ nhân gặp nguy hiểm. Và…nhưng trường hợp xấu nhất ấy sẽ không xảy ra.”
“Cháu muốn biết.”– Edric cầm lấy cành hoa nói cương nghị.
“Nếu cành và hoa tách rời nhau, tức chủ nhân…”– Bàái ngại không nói tiếp.
“Cháu hiểu. Cháu đi đây.”– Nói rồi, Edric xoay người biến mất vào không trung.
——
Bầu trời đang nắng chói chang đột nhiên chuyển sang một màu tăm tối. Màn đêm kéo ập xuống các đại lộ Anh quốc. Từ ba phương trời khác nhau, Cyril, Sadie và Kurl đều cảm nhận thấy điều bất lành, cực kỳ bất lành. Trong hơi gióđưa sang, mùi máu tanh nồng phả ra khắp không gian.
Hai tiếng tru điên loạn chẳng rõ từđâu vọng tới đánh thức cơn đói khát của toàn thể vampire. Chúng đồng loạt mọc nanh vàđổ dồn ra các ngảđường lớn nhỏ. Edric cũng chịu ảnh hưởng nặng từ tiếng tru đó, nanh của cậu bất ngờ mọc dài ra vô thức. Cậu phải chạy vào một hẻm nhỏđể tránh mùi máu tanh làm lý trí mất kiểm soát.
“Họ khai chiến rồi!”– Cậu ngửa đầu dựa vào bức tường rong rêu phía sau lưng. Tuy nói cậu có một nguồn sức mạnh tiềm ẩn để sử dụng, nhưng Raven đã từng nhắc nhở cái gì cũng cần thời gian thích ứng. Đột ngột phát huy sức mạnh, anh e thể trạng của cậu chịu không nổi. Huống chi chưa đến mức cùng đường, cậu cũng không muốn tự mình hại mình.
Edric hít một hơi sâu để thu hồi cặp răng nanh rồi lấy cành hoa hồng ra khỏi áo khoác.
“Hy vọng ngươi giúp ta tìm thấy anh ấy. Ta trông cậy cả vào ngươi.”
Cành hoa hồng lơ lửng bay khỏi lòng bàn tay cậu rồi vụt ra ngoài đại lộ. Edric kiên nhẫn đi theo nó, nửa đường cậu gặp phải Cyril và Rino.
“Anh Edric, anh đã không sao rồi.”– Rino vừa trông thấy cậu liền hồ hởi chạy lại. Từ lúc Fowk rời khỏi, Rino cũng lén vào phòng cậu ta xem tình hình của cậu, chỉ tiếc là ngoài đoạn xích sắt đứt rời thì chẳng còn manh mối nào khác. Rino không hề hay biết về chuyện Edric bị mù cặp mắt.
“Anh vẫn ổn. Sao em lại ởđây?”
“Là vì vampire hiện tại đang tràn lan khắp nơi để hút máu. Nếu giữa Devan và Galvin không có một người ngưng lại, sự hỗn loạn này sẽ còn kéo dài. Tộc hunter đang rất bận rộn đi tiêu diệt bọn chúng.”– Cyril trả lời thay Rino.
“Em không muốn can dự vào cuộc chiến giữa vampire và hunter nên thấy cũng vờ như không. Tuy nhiên, đúng là thế lực của vampire đang rất hung dữ. Nếu không có người kiềm hãm, tộc hunter khó lòng đối phó hết.”
“Hai người hãy đi giúp tộc hunter một tay, càng có thêm nhiều người chết, thù hận giữa hunter và vampire càng chất chồng. Về chuyện của Devan và Galvin, anh sẽ nhanh chóng giải quyết.”
“Cậu vốn là không thể ngăn cản được họ.”– Cyril tiếp lời.
“Ta biết, phép thuật của ta thua xa họ, nhưng ta cũng biết…nếu lý trí của Fowk và Ralph không cho phép linh hồn họ trú ngụ, sức mạnh nơi họ sẽ giảm đi một nửa.”
“Vấn đề là anh trai em sẽ không nghe lời anh nữa, anh can thiệp vào cuộc chiến đó rất nguy hiểm.”– Rino níu tay Edric khuyên can.
“Em hãy tin anh, anh sẽ ngăn cản được cuộc chiến này. Vì Fowk, em đừng để có thêm bất kỳ ai phải đổ máu. Tội lỗi của cậu ấy đã lấp đầy rồi.”– Edric gạt tay của Rino ra và căn dặn.
Đang lúc Rino còn phân vân chưa biết nên đi hay ở, Cyril vội kéo tay cậu ta:
“Chúng ta đi thôi. Em hãy tin tưởng Edric, chỉ có người buộc dây mới có thể tháo dây được. Họ vì ai màđánh thì sẽ vì người đó mà chấm dứt.”
“Anh phải cẩn thận.”– Rino quyến luyến nhìn Edric thêm một lúc nữa rồi quay đầu đi theo Cyril. Bóng của họ khuất dần sau một dãy phố mờ sương trắng.
Edric theo dấu cành hoa ra vùng ngoại thành hẻo lánh, bất chợt bị một đám vampire đói chặn đường lại. Cậu không muốn đánh nhau với chúng nên vẽ trên tay ra năm đạo bùa đại diện cho năm phân thân của mình. Giữa lúc năm phân thân này chiến đấu, Edric men theo đường cỏẩm ướt rời khỏi.
Cứ thế, cậu đãđi miết hai ngày một đêm.
Hai ngày một đêm…sắc trời không hề hiện ra chút tia sáng nào. Mỗi bước chân cậu đi tới, xác người rải rác nằm dọc theo. Cậu gặp không ít vampire đói cản lối nhưng luôn dùng lại cách cũđể tránh trì hoãn thời gian. Cậu đã liên tục hiệu triệu hơn hàng trăm đạo bùa trong suốt chặng đường.
Hai ngày một đêm…ánh sáng phát ra từ cành hoa càng lúc càng yếu dần. Dường như Fowk và Ralph đã di chuyển đến không ít nơi. Có khi cành hoa dừng lại, Edric mừng rỡ vì sắp tìm được anh thì nó lại động đậy tiếp. Con đường phía trước mờ mịt xa xôi, sức chịu đựng của Edric cũng theo đó hạ thấp.
Hai ngày một đêm…niềm khát khao được nhìn thấy khuôn mặt anh lần cuối trước lúc đôi mắt vĩnh viễn khép kín sợ rằng sẽ tan biến. Cậu mấy lần sờ lên mắt mình, thầm ước nguyện định mệnh đừng tuyệt tình với cậu như vậy. Cậu vẫn còn điều quan trọng muốn nói với anh.
Hừng đông ngày thứ ba, cành hoa hồng dừng lại trước một ngôi thánh đường đồ sộ. Hàng trăm con dơi bay quấn quanh chân thánh đường. Một vầng trăng máu nghiêng trên hai tòa tháp phía Tây, nơi mà hai con người xa lạ với cậu đang đấu nhau kịch liệt.
Thoáng từ xa, Edric thấy một người có màu tóc bạch kim bay lượn lờđang cầm trên tay khúc gỗ tối màu với viên thạch anh trắng lóe sáng ởđầu đỉnh. Bất giác, cậu đưa tay lên vịn chặt ***g ngực của mình. Nó rất giống với vật trong giấc mơ cậu trông thấy cách vài đêm một lần. Cậu không nói cho anh biết chỉ vì sợ anh lo lắng, nhưng cậu không tài nào thoát khỏi nỗi ám ảnh của giấc mơđó.
Ám ảnh hay hiện thực?
Cậu hạánh mắt bi ai. Ngày kết của cuộc đời cậu chẳng lẽ lại làđây?
Người còn lại giữ một thanh kiếm dài, sóng kiếm uốn lượn như hình thù rắn. Edric biết rõ vật này. Nó là quà sinh nhật mà Raven đã tặng cho Fowk lúc nhỏ. Kể từ ngày ấy, Fowk luôn xem nó như vũ khí cận thân duy nhất.
Tiếng sấm rền vang trên đỉnh tháp tua tủa xuống một khoảng trời rộng lớn. Mỗi tia sét phát ra từ vũ khí của Galvin đều chực hướng Devan mà tấn công. Cán kiếm trong tay Devan run mạnh lên, các mũi tên nhỏ tán loạn bay ra từ phần lưỡi. Ánh sáng giăng ngợp trên tòa tháp nhưng bóng tối và sương mù lại dâng lên ngày một dày ở nửa thân dưới của nó. Họđãđánh nhau hai ngày ba đêm nhưng vẫn chưa thể hạ gục đối phương. Cả hai đều có những vết thương riêng. Mùi máu của họ lan vào không gian càng làm cho trận cuồng phong bão táp giữa vampire và hunter thêm quyết liệt.
Galvin ngửa đầu lên trời để cho bốn cặp nanh dần dần nhô ra. Cùng lúc, cả bầu trời như hạ thấp xuống chuẩn bị nuốt chửng hai người. Sấm chớp kinh động mạnh hơn làm máu bắn tọt ra từ trong khoang tai của Edric. Edric rùng mình che kín hai tai lại, vẫn không thể ngăn máu phun vào những ngón tay của mình. Hai kẻđứng trên tòa tháp kia dường như muốn quyết một trận sinh tử cuối cùng với nhau. Nanh của Devan cũng chẳng ngại lộ ra, khắp người hắn dựng đứng những sợi lông đen và cứng hệt như một con nhím chuẩn bị cho thời khắc lấy mạng kẻ thù.
Sức mạnh của Devan kết hợp với Fowk chính là bóng tối.
Sức mạnh của Galvin kết hợp với Ralph chính là sấm sét.
Edric thu lại hai bàn tay đầy máu. Trong đầu lướt nhanh một ý nghĩ.
Sức mạnh của cậu chính làánh sáng.
Cậu không có quá nhiều thời gian để lưỡng lự nữa. Nếu cứđứng trong vòng ảnh hưởng của họ, sớm muộn cậu cũng mất mạng oan uổng.
Edric dùng bàn tay tẩm máu viết một đạo bùa vào không gian. Những ngón tay của cậu run run theo mỗi nhịp âm thanh chuyển động. Sau khi viết xong, cậu tự cắn vào cổ tay vẩy đầy máu trên lá bùa:
“Nhân danh chủ nhân của ngươi, Light, ta hiệu triệu tất cả phép thuật sở hữu sẽ tiếp thêm sức mạnh cho ngươi. Hãy giải phóng bóng tối của địa ngục. Đi!”
Edric vừa dứt lời, hai đạo hào quang xông phá thẳng đến kết giới của Devan và Galvin. Mây mù và bóng tối lập tức tan ra để củng cố sức mạnh đến từ Asura kích hoạt đến tột cùng. Viên thạch anh rời khỏi thân Asura nhắm thẳng hướng của Devan tung một nguồn kình lực chết người. Devan bịđánh văng xuống chân tòa tháp. Những chiếc gai trên người hắn vô hiệu hóa trước đợt sấm sét thứ hai tấn công.
Hắn đã bị thương nặng.
Devan liếc mắt về phía Edric đang đứng cạnh đó. Nhanh như vũ bão, hắn lao đến bóp chặt cổ cậu đè sát một thân cây. Thân cây không chịu nổi sức ép đổ gãy xuống mặt đất ngay.
“Thằng nhãi…ngươi muốn chết…”
“Ư….ư…”– Edric không còn sức chống đỡ tên hung thần này, trong khi Galvin lại không kịp đến cứu cậu.
Hai tay của cậu đang sắp buông xuôi thì bỗng dưng Devan thét lên một tiếng lớn. Đầu óc của hắn đang dao động cùng lý trí của Fowk. Ánh mắt của Fowk hoàn nguyên, lạnh lùng và côđộc ngước nhìn Edric rồi buông ra. Cho đến phút cuối, dù rằng Edric đã làm bất cứđiều gì, Fowk vẫn không thể xuống tay với người cậu ta yêu. Một giọt nước mắt rơi ra từ khóe mắt của Edric. Cậu biết Fowk sẽ chẳng bao giờ tổn hại cậu. Thế giới có thể thay đổi, nhưng sự thật này vĩnh viễn cũng không thay đổi.
Viên đá trên Asura lấy lại linh tính để khôi phục về thân gỗ. Galvin bay xuống tòa tháp và vung nó lao thẳng về phía Fowk. Ánh sáng bạc lóe qua mắt Edric. Trong một giây không hề suy nghĩ, Edric đã lao ra đỡ cho Fowk. Asura xuyên thẳng qua bụng Edric. Một dòng máu nóng hổi tức thì trào ra.
“Edric!” – Fowk thét lên tê tái. Edric nhìn Fowk chằm chằm, một ánh nhìn vừa oán hận vừa yêu thương. Cậu rút Asura quay ngược mũi nhọn đâm thẳng vào tim Fowk chẳng để cho Fowk có cơ hội tránh né.
Fowk nhìn xuống vị trí Edric đãđâm mình, bật cười một tiếng. Trong nụ cười vấy đầy nước mắt.
“Là tớ nợ cậu trước, món nợ này có trả suốt đời cũng không trả hết, nay tớ dụng mạng mình đánh đổi tất cả lại cho cậu. Thế nhưng, cậu đã giết người thân của tớ. Tớ từng thề trước thi hài của cha mẹ sẽ tận tay trả thù cho họ.”– Những giọt nước mắt nhuốm màu máu đọng lại trên cằm Edric, ngập ngừng không biết nên rơi hay nên dừng.
“Được! Cùng chết vậy! Tớ không thể có cậu thì chỉ xin được cùng chết với cậu!”– Fowk nắm lấy tay Edric đâm sâu vào tim mình hơn nữa để mãi mãi hủy diệt linh hồn của cậu lẫn Devan.
Một tiếng thét nữa kinh hoàng vang lên. Devan tức tưởi vì bị cậu phản bội, cố vùng vẫy ra khỏi cơ thể Fowk nhưng quá muộn.
“Dù sao đi nữa, tớ vẫn yêu cậu!” – Fowk đưa tay định sờ vào khuôn mặt Edric, đáng tiếc ngay cả cơ hội mỏng manh này cũng không thể. Máu trào ra từ miệng Fowk bắn vào mặt Edric. Fowk tự nhiên đẩy cậu văng ra xa. Thể xác của cậu ta nổ tan tành theo những tia sét bay lập lờ tứ phía.
Cả người Edric run lên bần bật. Galvin chứng kiến toàn bộ kết cục cũng không khỏi thương cảm. Ngay lúc Asura đâm vào Edric, anh đã trả thể xác lại cho Ralph. Ralph vì không thể tin một lần nữa chính mình lại hại chết Edric, nên chẳng còn can đảm bước đến gần cậu. Cho đến khi Edric sắp ngã quỵ xuống, anh mới lao tới đỡ. Edric vừa gặp lại anh, nụ cười dù héo hắt vẫn gượng nở trên môi:
“Là anh…là anh đã hại chết em. Cuối cùng vẫn là anh hại chết em.”– Ralph khó kiềm được nước mắt rơi xuống trên bờ má của Edric. Từng giọt, từng giọt đắng cay lăn dài và thấm sâu vào lòng đất lạnh lẽo.
“Anh không được tự trách…không phải anh đã hại chết em.”– Edric nắm lấy bàn tay giá lạnh của anh đưa lên mặt mình. –“Thật ra em đã biết đáp án từ lâu.”
Edric ho khan mấy tiếng rồi nhẹ nhàng bỏ tay anh ra. Cậu tựđan xen hai lòng bàn tay vào nhau để phá vỡ lớp phong ấn của Raven. Cậu sẽ dùng toàn bộ phép thuật anh cho mình bảo giữ lại linh hồn không bị tan biến.
“Không quan trọng nữa. Edric, anh chỉ cần có em thôi. Van xin em đừng rời bỏ anh. Van xin em.”– Ralph áp sát má cậu vào má mình, nước mắt anh rơi càng mau hơn. Nỗi đau khổ tình yêu khiến cho vị chúa tể cao quý cũng phải gục ngã.
Galvin đau xót nhìn họ. Anh hồi tưởng lại bản thân cũng đã từng trải qua cuộc phân ly thống thiết như thế với Kayla, đáng tiếc là anh không cóđủ khả năng tái sinh cho Edric.
“Với em là rất quan trọng…bởi vì…”– Thể xác của Edric đang dần tan biến từng phần một. –“Em…yêuuuu….”
Lời nói chưa kịp bày tỏ hết chân thành nơi trái tim, những hạt bụi đã vương đầy đôi tay Ralph.
“Anh chỉ cần em thôi. Anh chỉ cần em thôi, Edric. Hãy quay về với anh. Anh van xin em!”– Ralph gào lên tức tưởi. Anh không quan tâm gì nữa, không màng gì nữa, anh chỉ cần có cậu. Tại sao ngay đến nguyện vọng nhỏ nhoi như thế, Chúa cũng đành lòng cướp đoạt khỏi tay anh?
Cặp ngọc bích còn sót lại trong đám bụi cát bỗng dưng tỏa sáng kỳ lạ. Một viên chẳng biết bay dạt về nơi nào, một viên lăn tròn xuống nằm cạnh cành hoa hồng trắng.
“Hãy đến tìm em!”
Thanh âm phát ra từ viên ngọc bích làm Ralph chưng hửng. Anh đau đớn nâng nó lên và xiết chặt ngay ***g ngực:
“Anh nhất định đến tìm em. Hãy chờ anh!”
Tuy Edric đã không có cơ hội nói với Galvin về tâm sự của Edric Hernandez, nhưng vốn không cần thiết để nói nữa, bởi anh đã hiểu quyết định năm xưa của cậu ta. Cho dẫu anh từng cảnh báo với cậu ta về cái chết sắp đặt sẵn bởi định mệnh, cậu ta vẫn chọn ở lại. Edric của bây giờ hay của hai trăm năm trước đều là những kẻ khờ. Tuy nhiên, tình yêu sâu sắc của những kẻ khờ lại khiến anh ngộ ra nhiều bài học đáng giá. Cũng đến lúc anh phải trở về với Gayla để kể cho cô nghe một câu chuyện tình cảm động. Linh hồn anh nương theo gió biến mất dần sau khi ánh bình minh ló dạng khắp nơi.
Nhiều năm sau cái ngày kinh hoàng này, không ai còn gặp được Fowk, Edric hay Ralph nữa. Cả ba người họ biến mất như một huyền thoại, thậm chí còn có tin đồn họđều đã chết hết. Chỉ riêng Cyril vẫn một mực tin rằng Ralph còn sống. Vì thế, anh đã cùng Rino đi đến chân trời góc bể tìm kiếm tung tích người bạn thân. Sadie và Kurl quay trở về hội hunter. Những người thuộc hạ của Ralph cũng lần lượt bỏđi, chỉ còn Zerah, Kat và bà Rhoda vẫn ở lại tòa lâu đài Kingstuff để chờđợi một sự trở về vô vọng.
Thời gian thấm thoắt tựa thoi đưa. Một trăm ba mươi hai năm sau…định mệnh lại xoay chuyển.