Hôm nay, Tần Cao Văn dậy sớm hơn thường ngày, nấu bữa sáng từ sớm.
Ăn xong, Vương Thuyền Quyên thu dọn một lúc rồi chuẩn bị đi làm.
Vừa mới mở cửa ra, cô đã sững cả người.
Trước cửa có một người đàn ông lạ mặt.
Gương mặt ông ta vô cùng dữ tợn, người to cao vạm vỡ, cao gần hai mét, để râu quai nón.
“Chào ông, xin hỏi ông là?”.
Ông ta khoanh hai tay trước ngực: “Tôi họ Tào, tên Tào Vân”.
Giọng nói của ông ta khá lớn, giống như gõ chuông khiến Vương Thuyền Quyên đau cả màng nhĩ.
Hai chữ Tào Vân giống như sấm đánh giữa đất bằng, vang vọng bên tai Vương Thuyền Quyên.
Đương nhiên cô từng nghe nói tới danh hiệu của ông ta, thậm chí còn khá quen thuộc.
Người này có một biệt hiệu khác ở thành phố Minh Châu, đó là Thần Thoại Bất Bại.
Ông ta là một thiên tài tu luyện thực thụ, lúc mới hai mươi tuổi đã đạt đến cảnh giới tông sư.
Trước kia, bất kể đối mặt với cao thủ thế nào cũng chưa từng thất bại.
Chỉ là không biết vì sao năm năm nay, ông ta lại đột nhiên biến mất.
Không ai biết Tào Vân đi đâu, trong thời gian ngắn mọi người bàn tán xôn xao, chưa có kết quả gì.
Có rất nhiều người cảm thấy chắc chắn là Tào Vân đã đắc tội với kẻ thù nào đó, bị người ta giết chết, không ngờ lại gặp được ông ta ở đây.
“Xin hỏi ông đến đây…”.
Tào Vân lấy một lá thư ra đưa cho Vương Thuyền Quyên.
“Cô hay chuyển lá thư này cho chồng cô, bảy ngày sau tôi đợi cậu ta ở tỉnh Thiên Hải, nếu không dám đến thì tôi sẽ giết cả nhà mấy người”.
Nói xong, Tào Vân không đợi Vương Thuyền Quyên trả lời đã quay người rời đi.
Ánh mắt cô vô thức dừng trên bức thư, ba chữ thư khiêu chiến đập vào mắt khiến sắc mặt cô trắng bệch, cơ thể khẽ run lên.
Tào Vân lại muốn quyết đấu với Tần Cao Văn.
Chuyện… Chuyện này là sao?
Trước đây, Tần Cao Văn và Tào Vân không có thù oán gì, ông ta làm vậy để làm gì?
Lúc này, Tần Cao Văn đang ở trong phòng thu dọn bát đĩa, Vương Thuyền Quyên lập tức chạy vào trong.
“Chồng, anh đừng thu dọn mấy thứ đó nữa!”, Vương Thuyền Quyên kích động nói.
Thấy cô biểu hiện như vậy, Tần Cao Văn tò mò hỏi: “Sao thế?”.
“Anh mau thu dọn đồ đạc rời khỏi thành phố Minh Châu càng nhanh càng tốt”.
Thấy vợ mình nói năng lộn xộn, mắt đỏ lên, Tần Cao Văn cảm thấy đau lòng, đồng thời lại có chút tò mò rốt cuộc xảy ra chuyện gì khiến cô lo lắng như vậy.
“Em đừng sốt ruột, có gì từ từ nói, rốt cuộc là chuyện gì?”.
Vương Thuyền Quyên trả lời: “Anh đừng quan tâm nhiều như vậy, dù sao…”.
Cốc cốc cốc!
Cô còn chưa kịp nói hết, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa, còn nóng vội hơn trước kia.
Cả cánh cửa như muốn đổ sụp xuống.
“Làm gì đấy?”, Tần Cao Văn hơi bất mãn.
Anh mở cửa ra, trước mắt là một người đàn ông trung niên mặc áo quần màu trắng, trong tay cầm một chiếc quạt.
“Chắc hẳn cậu là cậu Tần nhỉ?”, người đàn ông trung niên đối diện nhìn Tần Cao Văn, hỏi.
Tần Cao Văn gật đầu, sau đó hỏi: “Là tôi, còn ông là ai?”.
“Cậu Tần, tôi họ Dương tên Dương Bất Phàm”.
Vương Thuyền Quyên lại run lên.
Hôm nay làm sao vậy? Sao lại có nhiều cao thủ đỉnh cao đến tìm chồng mình vậy?
Đương nhiên cô cũng từng nghe nói tới Dương Bất Phàm, nếu xét về danh tiếng, ông ta còn hơn cả Tào Vân.
Ông ta đã thành danh từ mười mấy năm trước, cuối cùng đã đi tỉnh Thiên Hải, hơn nữa còn trở thành đồ đệ của Phong Vân Đại Hiệp ở tỉnh Thiên Hải.
Phong Vân Đại Hiệp ở tỉnh Thiên Hải đứng thứ ba trên bảng xếp hạng sức mạnh, nghe nói bây giờ đã là cao thủ cấp bậc võ vương đỉnh cao.
Tần Cao Văn không có hứng thú với đám lâu la này.
Anh bình thản hỏi: “Đến đây tìm tôi có chuyện gì?”.
Dương Bất Phàm thản nhiên đáp: “Hôm nay tôi đến đây là để gửi một lá thư khiêu chiến cho cậu Tần”.
Ông ta đưa lá thư trong tay cho Tần Cao Văn: “Bảy ngày sau ở tỉnh Thiên Hải, không gặp không về”.
Tần Cao Văn không nhận lấy thư khiêu chiến, nhưng không phải vì sợ không dám quyết đấu với Dương Bất Phàm.
Anh nói: “Trước kia tôi không có thù oán gì với ông, sao ông lại cố tình đến khiêu chiến tôi?”.
Tần Cao Văn có chút tò mò.
Anh không sợ mình không đánh lại ông ta, mà là lo mình lỡ tay giết chết người đó.
Nếu hai người trước kia không có mâu thuẫn gì, vậy thì chẳng phải Tần Cao Văn giết người vô tội hay sao.
“Tôi thay nhà họ Mã đến giết cậu”.
Hóa ra là vậy.
“Đừng có nhận!”.
Tần Cao Văn còn chưa kịp bày tỏ thái độ, Vương Thuyền Quyên đã nhanh chóng chạy tới.
Vốn dĩ một Tào Vân là đã đủ khiến Vương Thuyền Quyên lo lắng không yên, nếu còn nhận thêm thư khiêu chiến của ông ta, đến lúc đó, Tần Cao Văn muốn chạy trốn cũng trốn không thoát.
“Lẽ nào cậu Tần sợ rồi?”, Dương Bất Phàm nói với giọng điệu đầy giễu cợt.
“Nực cười!”, Tần Cao Văn chỉ cảm thấy rất buồn cười.
Mình mà lại sợ ông ta? Ông ta là cái thá gì?
“Tôi đồng ý nhận lời khiêu chiến của ông”, Tần Cao Văn nhận lấy thư khiêu chiến trong tay ông ta.
Vương Thuyền Quyên cảm thấy lòng mình nặng trĩu, lần này xong đời rồi.
Đối mặt với tình huống vừa rồi, có lẽ Vương Thuyền Quyên còn có thể giúp Tần Cao Văn chạy trốn.
Nhưng đồng thời nhận lời khiêu chiến của hai người Tào Vân và Dương Bất Phàm, vậy còn đánh làm quái gì.
“Cậu Tần quả nhiên đầy bản lĩnh, tôi rất khâm phục”.
Mặc dù ngoài miệng ông ta nói vậy, nhưng trong mắt vẫn lộ ra vẻ khinh miệt.
Trước mặt Tần Cao Văn, ông ta luôn giữ thái độ đứng trên cao nhìn xuống, xem thường anh.
Theo ông ta nghĩ, muốn giết chết Tần Cao Văn là một chuyện vô cùng dễ dàng.
Nói xong, ông ta quay người rời đi.
“Anh…”, Vương Thuyền Quyên nhìn Tần Cao Văn, nhất thời không biết nên nói gì.
“Không sao, không phải chỉ hai kẻ võ vương thôi sao?”.
Vương Thuyền Quyên biến sắc, hỏi: “Hai kẻ võ vương? Anh nói vậy là sao?”.
“Vừa rồi, anh đã nghe thấy những lời Tào Vân nói với em rồi, không cần phải sợ, bọn họ chẳng là gì trong mắt anh”.
Vương Thuyền Quyên không biết nên nói gì.
Trước kia, Tần Cao Văn quả thật có thể sáng tạo nên kỳ tích vào thời khắc quan trọng hết lần này đến lần khác, nhưng lần này thì khác.
Bây giờ, Tần Cao Văn phải đối mặt là hai vị cao thủ cấp bậc võ vương, mà mọi thứ mới chỉ vừa bắt đầu.
Đúng lúc này, ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa cốc cốc.
“Lại là ai nữa?”.
Lần này đứng ngoài cửa là một cô gái, vẻ ngoài vô cùng quyến rũ.
“Tôi là Liễu Băng Yến, tôi tới đây là muốn gặp anh Tần”, cô ta nói chuyện bằng giọng nũng nịu.
Liễu… Liễu Băng Yến?!
Lần này, Vương Thuyền Quyên hoàn toàn sững người.
Không biết nên dùng từ gì để hình dung cõi lòng của cô lúc này.
Hôm nay xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao lại có nhiều cao thủ đến tìm Tần Cao Văn như thế?
Liễu Băng Yến này cũng là một cao thủ cấp bậc võ vương.
Sư phụ của cô ta xếp hạng thứ hai trên bảng xếp hạng sức mạnh tỉnh Thiên Hải, Bách Hoa Nữ.
Lẽ nào cô ta cũng đến đây để khiêu chiến với Tần Cao Văn?
“Hóa ra là cô Liễu, cô đến đây có chuyện gì sao?”.
Vương Thuyền Quyên không ngừng cầu nguyện trong lòng, tuyệt đối đừng giống như cô tưởng tượng.
“Cô Vương, mong cô đưa thư khiêu chiến này cho anh Tần.
Nói với anh ta rằng, một tuần sau, tôi sẽ ở tỉnh Thiên Hải đợi anh ta”..