Tần Cao Văn cười rồi nói: “Không sao”.
“Chồng, bây giờ em hoàn toàn không quan tâm người khác nghĩ gì về mình, em chỉ muốn cả nhà chúng ta bình an sống qua ngày”.
Ngay từ đầu, Vương Thuyền Quyên mở công ty chỉ là để bản thân tốt lên, Tần Cao Văn quá ưu tú, cô không muốn sống cuộc sống như đóa hoa trong lồng kính.
Kiểu gì cũng phải học cách ra ngoài bôn ba.
Nhưng những chuyện xảy ra lúc này đã vượt xa ngoài dự liệu của Vương Thuyền Quyên, cô vốn không có khả năng xử lý tốt tình hình trước mắt.
Vương Thuyền Quyên nhìn thấy Tần Cao Văn phải trải qua mối nguy hiểm lớn như vậy, rất muốn giúp đỡ anh, nhưng lại lực bất tòng tâm.
Vương Thuyền Quyên của hiện tại không có tu vi nào.
Sớm biết như vậy, khi đó nên đi theo con đường tu luyện, nói không chừng bây giờ có thể kề vai tác chiến với Tần Cao Văn.
“Đừng nghĩ nhiều như thế, đi nghỉ đi”.
Nói rồi Tần Cao Văn lấy tay véo mũi Vương Thuyền Quyên.
Gương mặt nở một nụ cười cưng chiều, giống như với Đóa Đóa vậy.
Cộc, cộc, cộc!
Đúng vào lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Nghe có vẻ không mấy gấp gáp.
“Em lên trước đi, anh ra xem ai”.
“Vâng”, Vương Thuyền Quyên gật đầu, quay người đi lên nhà.
Cửa mở ra, đứng trước mặt Tần Cao Văn là chủ tịch công ty Tinh Không.
“Ông tới đây làm gì thế?”.
Phịch!
Âm thanh vang lên rõ ràng từ đầu gối của chủ tịch Tinh Không đập mạnh xuống nền đất, ông ta quỳ trước mặt Tần Cao Văn, gương mặt lộ rõ vẻ buồn bã.
“Sao ông lại quỳ thế?”.
Tần Cao Văn khẽ cau mày, trong lòng cũng đoán được phần nào.
Chủ tịch Tinh Không nói: “Tôi có lỗi với cậu Tần”.
Lời nói đó xuất phát từ tận đáy lòng.
Ơn cứu mạng của Tần Cao Văn đối với ông ta mà nói, có làm gì cũng chẳng thể báo đáp.
Nếu như ông ta chỉ có một mình, hoàn toàn có thể đứng về phía Tần Cao Văn mặc đầu rơi máu chảy, nhưng bên dưới ông ta còn mấy nghìn con người.
Ông ta có thể không màng đến tính mạng của bản thân.
Nhưng không thể để những người kia cũng mạo hiểm cùng ông ta được.
Ông ta không thể để họ chết.
“Ông cũng định chấm dứt hợp đồng với Vương Thuyền Quyên à?”.
Giọng nói của Tần Cao Văn chậm rãi bình thản, nghe không ra bất cứ biểu cảm gì.
Đối phương đưa ra quyết định như thế, Tần Cao Văn không hề oán trách, anh sớm đã chuẩn bị tinh thần xong hết rồi.
“Xin lỗi!”.
Chủ tịch Tinh Khôi lặng lẽ cúi đầu, khóe mắt ngấn lệ.
Ông ta thực lòng rất áy náy.
Tần Cao Văn không nhúc nhích nói: “Tôi biết rồi, đứng dậy đi”.
Chủ tịch Tinh Không hơi bất ngờ.
“Cậu không định truy cứu trách nhiệm của tôi sao?”.
Tần Cao Văn quay người ngồi xuống ghế sofa, biểu cảm vô cùng bình thản.
Việc này thì có gì mà phải truy cứu?
Ai mà chẳng có bản năng tránh cái hại, theo cái lợi, bây giờ tránh xa Tần Cao Văn là xu thế tất yếu, bất luận là ai cũng sẽ làm như vậy.
Ông ta lựa chọn đứng về phía số đông, cũng không thể oán trách.
Nhưng anh không biết rằng càng làm như vậy, thì lại càng khiến chủ tịch Tinh Không thấy áy náy.
Nếu như bây giờ Tần Cao Văn đánh mắng ông ta, có khi trong lòng ông ta lại dễ chịu hơn một chút.
“Xin lỗi!”.
Ông ta lại dập đầu mấy cái với Tần Cao Văn, tiếng đập đầu xuống sàn vang lên bôm bốp, máu tươi cũng túa ra.
Từ đầu đến cuối, Tần Cao Văn không hề nhìn thẳng vào ông ta.
Tiếp đó, ông ta ngẩng đầu lên thận trọng nhìn Tần Cao Văn nói: “Cậu Tần, tôi còn một thỉnh cầu nữa, hi vọng cậu sẽ đồng ý”.
“Nói đi”.
Tần Cao Văn nói như đinh đóng cột.
“Cậu có thể ký vào bản thỏa thuận này không?”.
Chủ tịch Tinh Không lặng lẽ cúi đầu, lấy trong áo ra mấy tờ giấy, Tần Cao Văn nhận lấy, sắc mặt khẽ thay đổi.
Bên trên thế mà ghi rất rõ mấy chữ.
Giấy tuyệt giao.
“Ông nóng lòng muốn vạch rõ ranh giới với tôi đến thế à?”.
Ngày trước lúc công ty Tinh Không hợp tác với công ty của Vương Thuyền Quyên, đã gây ra chấn động lớn ở Minh Châu, thậm chí còn lên đài báo.
Có thể nói là tạo ra cơn bão lớn.
Chắc chắn ba cao thủ cấp võ vương kia đã biết chuyện này.
Đến lúc đó bọn họ giết Tần Cao Văn xong, người đầu tiên họ nhắm đến chắc chắn là ông ta.
Ông ta bắt buộc phải có một thứ như thế để chứng minh sự trong sạch của bản thân.
Chủ tịch Tinh Không hổ thẹn nói: “Xin lỗi anh Tần, vì để đề phòng bất trắc, hi vọng anh sẽ ký vào bản thỏa thuận này”.
Tần Cao Văn không nhịn được mà bật cười, âm thanh nghe có chút thê lương.
Anh từng nghĩ đối diện với một nguy cơ to lớn thế này, sẽ có rất nhiều người phản bội anh, nhưng trước giờ chưa từng nghĩ bọn họ lại làm triệt để đến thế.
Còn bảo anh ký vào bản thỏa thuận bảo đảm.
Sao bọn họ lại to gan thế chứ?
Ánh mắt Tần Cao Văn lãnh đạm, anh nói: “Ông cho rằng tôi không dám giết ông à?”.
Đối phương tỏ vẻ vô cùng kinh sợ, dán chặt đầu xuống đất không dám ho he.
“Cầu xin cậu Tần chấp thuận”.
Tần Cao Văn ngửa mặt lên trời thở dài: “Được, tôi đồng ý yêu cầu của ông”.
Thế là Tần Cao Văn lại ký vào bản thỏa thuân, từ đầu đến cuối không để lộ bất cứ biểu cảm nào, chỉ thỉnh thoảng thở dài một cái.
Anh không hề cảm thấy đau lòng, chỉ là có đôi chút thất vọng về đám người này.
Khả năng phán đoán của bọn họ thực sự quá kém.
Thực sự cho rằng mấy tên vô dụng kia là đối thủ của anh, đúng là trò cười.
Mấy người được cho là cao thủ đó, Tần Cao Văn có thể đánh cả đám.
Rồi sẽ có ngày bọn họ phải hối hận.
“Tôi cũng tặng ông một câu”.
Sau khi ký xong bản thỏa thuận, Tần Cao Văn nói: “Tôi hi vọng đến lúc đó ông sẽ không hối hận”.
Cầm bản thỏa thuận trong tay, chủ tịch Tinh Không khẽ trả lời: “Cậu Tần yên tâm, con người tôi trước nay chưa bao giờ hối hận về những việc mình làm”.
Ông ta đang âm thầm chế giễu Tần Cao Văn mơ mộng hão huyền.
Thế cục bây giờ vô cùng rõ ràng, mọi thứ đã định sẵn, Tần Cao Văn có làm thế nào cũng không thể thay đổi được số phận.
Cái chết của anh là điều hiển nhiên.
“Chào cậu Tần, tôi xin phép đi trước”.
Ông ta đứng lên, chuẩn bị rời khỏi phòng.
Tần Cao Văn liền nói: “Không tiễn”.
…
Vương Thuyền Quyên đứng ở tầng hai, nghe thấy hết câu chuyện của hai người, trái tim như rơi xuống vực thẳm.
Đến cả bọn họ cũng lựa chọn quay lưng lại với Tần Cao Văn, thì nói gì những người khác.
Vương Thuyền Quyên hạ quyết tâm, dù có phải trả bất cứ giá nào cũng sẽ đứng về phía Tần Cao Văn.
Nhất định phải quay lưng với tất cả mọi người để ủng hộ anh.
…
“Tào đại sư!”.
Tào Vân đang ngồi trong phòng thì nghe thấy tiếng người gọi.
Ông ta mở cửa phòng, nhìn thấy chủ tịch Tinh Không.
“Đến tìm tôi làm gì thế?”.
Tào Vân bình thản hỏi.
Chủ tịch Tinh Không vội vàng đưa bản thỏa thuân đã ký xong cho Tào Vân.
“Anh Tào, đây là bản thỏa thuận mà tôi đã ký với Tần Cao Văn, hi vọng anh Đào sau này có thể cân nhắc, xin đừng động tay với tôi”.
Cầm lấy bản thỏa thuận, nhìn lướt qua một cái, Tào Vân gật đầu có vẻ hài lòng, quyết định mà đối phương đưa ra rất sáng suốt.
“Xem ra cậu cũng linh hoạt đấy, nhớ sau này kết giao bạn bè, cậu phải xem kỹ nhân phẩm của người ta, cái thứ không coi ai ra gì, đi theo sớm muộn cũng hại cậu”.
Chủ tịch Tinh Không không ngừng gật đầu.
“Tào đại sư nói đúng, trước đây tôi bị người ta che mắt, sau này tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm ngu dốt đó nữa”..