Nụ cười trên khuôn mặt Lý Thắng Kỳ đanh lại, thay vào đó là sự tức giận.
Dù đi tới đâu thì anh ta cũng luôn nổi bật.
Vậy mà Tần Cao Văn dám ăn nói như vậy.
Anh ta lạnh lùng nói: “Đừng có viện cớ cho sự bất tài của mình, nếu như không dám thì cứ thẳng thắn thừa nhận, không ai chế giễu anh đâu.
Dù sao thì cả nước Hoa Hạ này những người có thể sánh bằng tôi trong giới âm nhạc cũng chẳng có mấy người”.
Rất nhiều fan hâm mộ nhìn Lý Thắng Kỳ bằng ánh mắt sùng bái.
Tần Cao Văn trả lời: “Tôi có thể đồng ý yêu cầu của anh, nhưng tới lúc đó anh mà thua thì đừng có khóc đấy”.
Đám đông cứ như thể vừa nghe thấy truyện cười.
Khiến Lý Thắng Kỳ thua về phương diện mà anh ta giỏi nhất sao?
Đùa nhau chắc?
“Tức là anh đồng ý với yêu cầu của tôi rồi?”
Tần Cao Văn đáp lại: “Đúng vậy”.
“Vậy thì tốt, có điều chúng ta thi đánh đàn cũng giống như trước đó anh đấu cờ với Chu Thiên Phi, cần thêm một vụ cá cược, nếu không sẽ vô vị lắm”.
Tần Cao Văn tò mò nói: “Vậy anh nói xem cá gì?”
“Người nào thua sẽ bị người thắng tát hai mươi phát bạt tai trước đám đông, thế nào?”
Anh ta không hề nhắc tới tiền bạc.
Bởi vì bản thân anh ta đã là một kẻ giàu có vô đối.
Bố mẹ anh ta đều là tổng tài bá đạo, hơn nữa mỗi năm anh ta đi lưu diễn cũng có thể kiếm được vài tỉ tệ.
Anh ta không hề nghèo khổ giống như Chu Thiên Phi
Tần Cao Văn nói: “Không thành vấn đề”
Công Tôn Thiên Hạ thật sự không nhịn được nữa.
Sao hôm nay ai cũng nhằm vào Tần Cao Văn vậy?
Có thể là ở vài phương diện nào đó anh khiến người khác phải kinh ngạc, phải thán phục nhưng không thể nào cái gì cũng biết được.
Lần này chắc chắn anh sẽ thua mất.
Cả Hoa Hạ này có lẽ khó có thể tìm ra ai thắng được Lý Thắng Kỳ về phương diện đánh đàn.
Có lẽ Tần Cao Văn cũng vậy
Ông ta vội vàng chạy tới trước mặt Lý Thắng Kỳ “Cậu Lý, có thể nào nể mặt tôi hủy bỏ cuộc thi tối nay được không? Tôi thấy không cần thiết phải làm như thế này”.
“Hơn nữa hôm nay tôi mời cậu tới đây là chỉ muốn mọi người làm khách, nếu như phá vỡ quy tắc của tôi thì tôi hi vọng mọi người ra ngoài”.
Lý Thắng Kỳ thản nhiên nói: “Anh Tần đã đồng ý rồi, còn chỗ cho ông lên tiếng sao?”
“Chuyện này hình như đâu có liên quan gì tới ông đâu?”
Thái độ của đối phương khiến Công Tôn Thiên Hạ cảm thấy bất mãn.
Ông ta đang định giải vây cho Tần Cao Văn thì bị ngăn lại.
“Không sao đâu”.
Tần Cao Văn trông vô cùng tự tin và đẩy Công Tôn Thiên Hạ qua một bên.
“Tôi đồng ý cá cược với anh ta”.
Liễu Yên Nhiên nở nụ cười oán hận.
Nhớ tới hành động khi nãy của Tần Cao Văn thì cô ta điên lắm.
Giờ may mà có Lý Thắng Kỳ thay cô ta giáo huấn cho Tần Cao Văn một trận rồi.
Nhất định là phải xả cho bõ cơn tức này.
“Tần Cao Văn, vậy thì tôi không khách sáo nữa nhé”.
Sau đó anh ta đi tới bên cây đàn, chậm rãi ngồi xuống, đặt hai bàn tay lên phím đàn một hồi lâu.
Tất cả đều im lặng nhìn anh ta.
Bầu không khí trở nên đặc quánh, im phăng phắc.
Hôm nay được nghe miễn phí Lý Thắng Kỳ đánh đàn là phúc khí cả đời này của họ.
Nếu như mua một vé trong buổi nhạc hội của anh ta thì ít nhất cũng phải vài nghìn đến mấy chục nghìn tệ.
Giá cao như vậy mà vẫn khó mua cho được.
Khả năng đánh đàn của anh ta cao tới mức nào thì không cần phải bàn cãi.
Nốt nhạc đầu tiên vang lên trong không trung, nhẹ nhàng vô cùng, không hề có gì đăc biệt và người khác cũng không cảm nhận được điều kỳ diệu của nó.
Nhưng sau khi nốt thứ hai, thứ ba, rồi thứ tư lần lượt vang lên đã tạo thành một dòng chảy âm nhạc vang vọng trong không gian.
Trong nháy mắt bản nhạc thu hút tất cả đám đông.
Trước đó có không ít nhân viên đang bận bịu công việc thì lúc này khi nghe thấy cũng phải đững ngây ra.
Họ chưa bao giờ nghe thấy một bản nhạc nào chấn động như thế.
Có rất nhiều người đã nhắm mắt chìm đắm trong thế giới âm nhạc hấp dẫn mà anh ta tạo ra.
Bọn họ như nhìn thấy cả biển trời rộng mênh mông trước mặt, rồi lại giống như nhìn thấy cả trời sao bát ngát.
Bọn họ không chỉ nghe một bản nhạc piano mà dường như còn cảm nhận được cả sự biến hóa của thế giới vạn vật.
Bài nhạc này lúc trầm lúc bổng, dạt dào cảm xúc, mang đến ma lực thu hút đến ghê người.
Có lúc bản nhạc lại nhẹ nhàng như mặt hồ mùa thu với sóng nước lay nhẹ trong gió.
Dù là người không hiểu nhiều về âm nhạc thì cũng bị kéo vào trong cảm xúc đó.
Bữa tiệc tinh thần đó kéo dài tầm phút thì hạ màn.
Khi nốt nhạc cuối cùng biến mất trong không gian thì đám đông vẫn chìm trong men say ngây ngất, không thể dứt ra được.
Một lúc lâu sau, tiếng vỗ tay mới rầm rầm vang lên.
Ai cũng phải ca ngợi.
“Bậc thầy, không hổ danh là bậc thầy”.
“Đúng là nghe live còn hay hơn cả trên tivi nữa”.
“Cả đời tôi có thể nghe được một ca khúc hay như thế này thì không biết là phải tích đức bao nhiêu đời đấy”
…
Thấy đám đông tán dương mình thì Lý Thắng Kỳ hài lòng lắm.
Anh ta đứng dậy cúi người trước khán giả.
Đôi mắt Liễu Yên Nhiên lấp láy hi vọng.
Đối phương đúng là tuyệt vời.
Tiếp đó Lý Thắng Kỳ từ trên sân khấu đi xuống và bước tới trước mặt Tần Cao Văn.
“Anh Tần, tới lượt anh rồi”.
Có viên ngọc như Lý Thắng Kỳ rồi thì sự kỳ vọng mà mọi người dành cho Tần Cao Văn chẳng là gì nữa? Bọn họ đã không còn hứng thú nên tỏ ra hờ hững, thậm chí có người còn định bỏ đi.
Bọn họ thấy nếu đã nghe nhạc của Lý Thắng Kỳ mà còn nghe của Tần Cao Văn thì đúng là làm nhục cái lỗ tai họ.
Tương đương với việc vừa ăn của ngon vật lạ xong lại phải đi ăn shit.
Vậy thì ai muốn đây?
Có lẽ tất cả sẽ đều từ chối thôi.
“Vừa rồi anh đánh, miễn cưỡng mà nói thì cũng tạm được”.
Đây có thể nói là câu khen ở mức độ cao nhất mà Tần Cao Văn có thể đưa ra rồi.
Bản nhạc đó đúng là không tệ nhưng còn rất nhiều chỗ có thể cải thiện.
Tần Cao Văn bước lên sân khấu, ngồi xuống trước cây đàn.
Có không ít người định bỏ đi, không muốn nghe anh đánh đàn.
Tần Cao Văn cũng chẳng chút do dự mà cứ thế ấn xuống bàn phím.
Đám đông càng lúc càng cảm thấy Tần Cao Văn chẳng hiểu gì về âm nhạc.
Âm nhạc coi trọng sự đắm chìm của linh hồn, cần phải đợi tâm tĩnh hoàn toàn thì mới có thể truyền đạt được sự kỳ diệu của nốt nhạc cho người nghe.
Nhưng rõ ràng là Tần Cao Văn đã bỏ qua bước đó.
Một lúc sau, vài nốt nhạc liên tục vang lên.
Những người đang định bỏ đi bỗng dừng lại.
Bởi vì bọn họ phát hiện ra…
Hình như Tần Cao Văn đánh đàn cũng không tệ.
Vài chục giây trôi qua, âm nhạc của Tần Cao Văn đã đưa họ vào một thế giới khác.
Đám đông một lần nữa lại chìm đắm trong đó..