: Chân Tình Bộc Lộ
Tiểu Điệp vừa khóc vừa nói: “Anh có biết là từ nhỏ em đã thích anh rồi không, mong ước cả đời này của em chính là được gả cho anh”.
“Sau đó khi em gặp anh thì anh đã yêu người phụ nữ đê tiện Vương Thuyền Quyên kia rồi, khi đó nhìn thấy cuộc sống hạnh phúc của hai người em chưa từng nghĩ sẽ làm phiền hai người”.
“Nhưng người phụ nữ đê tiện Vương Thuyền Quyên kia lại không hề yêu anh thật lòng, em tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai làm những việc khiến anh tổn thương”.
Sau đó Tiểu Điệp dang tay ra ôm chặt lấy Tần Cao Văn, nước mắt thấm ướt áo anh.
“Loại phụ nữ như vậy chết cũng đáng, chẳng có gì to tát cả”.
Tần Cao Văn hít sâu một hơi.
Sau đó anh nói với Tiểu Điệp: “Em thực sự quá hồ đồ rồi”.
Nói xong Tần Cao Văn đẩy Tiểu Điệp ra khỏi anh.
“Bây giờ anh phải đi cứu Vương Thuyền Quyên”.
Thấy đối phương định đi, Tiểu Điệp vội vàng lao đến tóm chặt lấy Tần Cao Văn nói: “Anh Tần Cao Văn, anh đừng có đi, cứ kệ chị ta chết đi có được không?”.
“Buông ra!”.
Tần Cao Văn hét lên, sức mạnh trong cơ thể bộc phát, cơ thể của Tiểu Điệp bị bay ra xa rồi rơi xuống ghế sofa.
Tần Cao Văn đi thẳng, không cả ngoái đầu lại.
Vừa đi đến vườn, điện thoại của anh reo lên, là Trương Thiên Khoát gọi đến.
“Tần Cao Văn tiên sinh, hôm nay anh uy phong quá đi”.
Tần Cao Văn sa sầm mặt nói: “Nói cho tôi biết, anh để vợ tôi ở đâu rồi?”.
Trương Thiên Khoát chậm rãi nói: “Cô Vương hiện đang nằm trong tay tôi, anh không cần lo lắng, tôi chăm sóc cô ta rất tốt”.
“Nhưng tôi hi vọng Tần tiên sinh đừng có manh động, đến lúc đó nhất định phải làm theo những gì tôi nói, nếu không Vương Thuyền Quyên có thể sống được hay không thì tôi cũng không biết đâu”.
Nghe thấy đối phương nói vậy, cơ thể Tần Cao Văn tức run người, nếu Trương Thiên Khoát đứng ở trước mặt anh, anh nhất định sẽ băm vằm anh ta thành trăm mảnh.
Sau đó Trương Thiên Khoát lại nói: “Tần tiên sinh, nếu anh có thời gian thì đi đến hầm để xe nhà họ Trương chúng tôi một chuyến, Vương Thuyền Quyên đang ở đó chờ anh đấy”.
“Nhờ là phải nhanh! Nếu giờ tối nay anh còn chưa đến, có lẽ sẽ không bao giờ được gặp lại Vương Thuyền Quyên nữa”.
Nói xong Trương Thiên Khoát cúp máy.
Tần Cao Văn gọi lại vài lần nhưng luôn trong trạng thái tắt máy.
!
Hầm để xe.
Vương Thuyền Quyên cuối cùng cũng tỉnh lại.
Đây là đâu thế?
Một lúc sau, Vương Thuyền Quyên phát hiện ra một người quen quen, người đó đứng trước mặt cô, cô nhìn rõ mọi thứ xung quanh.
Trương Thiên Khoát?
Vương Thuyền Quyên nhìn thấy đối phương liền cảm thấy ngạc nhiên.
Sao lại là anh ta?
“Cô Vương, bây giờ cô cảm thấy thế nào?”.
Trương Thiên Khoát ngồi trước mặt Vương Thuyền Quyên, khẽ lắc lắc ly rượu vang trong tay, khuôn mặt hiện rõ vẻ đắc ý.
“Anh bắt tôi đến đây sao?”.
Vương Thuyền Quyên nghiến răng nghiến lợi nói: “Sao anh lại làm như vậy hả?”.
Sau đó Trương Thiên Khoát ngồi xuống, dùng tay bóp cằm Vương Thuyền Quyên, lạnh lùng nói: “Cô Vương, cô đừng có hiểu nhầm, người đưa cô đến đây không phải tôi đâu”.
Vương Thuyền Quyên đương nhiên sẽ không tin mấy lời của anh ta.
“Không phải anh thì ai chứ?”.
Trương Thiên Khoát trả lời: “Lẽ nào cô quên rồi sao? Có phải cô đã uống một cốc nước ở nhà? Sau khi uống cốc nước đó xong, đầu óc cô như quay cuồng, sau đó không còn biết gì nữa?”.
Trong đầu Vương Thuyền Quyên bất giác nhớ lại toàn bộ cảnh tượng xảy ra lúc đó, quả nhiên miêu tả đúng như Trương Thiên Khoát nói.
Đúng vậy.
Lẽ nào trong cốc nước đó có gì chăng?
Trương Thiên Khoát nói với Vương Thuyền Quyên: “Cô đừng có nói với tôi là cô không hề tò mò về bên trong cốc nước đó rốt cuộc có gì nhé?”.
“Tôi nói cho cô biết, cô em Tiểu Điệp của cô cho thuốc vào trong cốc nước đó, cho nên cô mới hôn mê đấy”.
Mặt Vương Thuyền Quyên biến sắc.
Thật ! thật sao?
“Tôi thực sự cảm thấy bất bình thay cô, không ngờ cô lại nuôi một hạng người vô ơn trong nhà, nếu tôi là cô thì đã đuổi cô ta ra khỏi đó rồi”.
Vương Thuyền Quyên quát lên: “Anh đừng có chia rẽ mối quan hệ giữa hai chúng tôi”.
Dù sao cô cũng từng trải, chứ không như Tiểu Điệp dễ bị lừa gạt.
“Cô Vương đúng là một người thông minh, tôi rất khâm phục, chỉ là có hơi đáng tiếc! chẳng bao lâu nữa cô sẽ chết thôi”.
Trương Thiên Khoát ngồi lên ghế nói: “Tôi đã chôn vài trăm cân thuốc nổ ở đây, đến lúc đó Tần Cao Văn chắc chắn sẽ đến cứu cô, chỉ cần hắn bước vào hầm để xe, tôi sẽ châm ngòi nổ ngay”.
“Đến lúc đó hai người sẽ đối mặt với kết cục như thế nào thì không cần tôi nói cô cũng biết”.
Vương Thuyền Quyên hiện rõ vẻ sốt sắng, cô dùng hết sức để giãy giụa, muốn thoát khỏi dây trói.
“Đồ khốn, mau thả tôi ra!”.
Trương Thiên Khoát nói: “Cô Vương đừng có chửi tôi, người xinh đẹp như cô mà chửi bới thì sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của cô đó”.
Lạnh lùng trừng mắt nhìn đối phương, ánh mắt Vương Thuyền Quyên bùng cháy ngọn lửa tức giận.
Cô không ngờ Trương Thiên Khoát lại bỉ ổi vô liêm sỉ đến vậy, nếu biết trước thì nên để Tần Cao Văn giết chết anh ta lâu rồi.
“Được rồi cô Vương, tôi còn có chút chuyện nên đi trước đây”.
Trương Thiên Khoát quay người rời khỏi, hầm để xe tối tăm lạnh lẽo chỉ còn lại một mình Vương Thuyền Quyên.
Trong lòng cô không ngừng cầu nguyện, Tần Cao Văn đừng có đến đây, nếu không hai bọn họ khó mà thoát khỏi ngày hôm nay.
!
Tần Cao Văn đã đến bên ngoài hầm để xe của nhà họ Trương.
Anh đỗ xe trước cửa, không hề có ý định đi vào.
Trực giác nói cho Tần Cao Văn biết hầm để xe chắc chắn ẩn giấu một nguy hiểm cực lớn, nếu cứ thế xông vào, đến lúc đó anh và Vương Thuyền Quyên đều sẽ lành ít dữ nhiều.
Nhưng anh lại không thể không vào.
Nếu thực sự như vậy, Vương Thuyền Quyên chắc chắn sẽ bị Trương Thiên Khoát giết chết.
Bây giờ nên làm sao đây?
Reng reng reng!
Điện thoại của Tần Cao Văn lại một lần nữa reo lên, phía bên kia lại là giọng nói của Trương Thiên Khoát.
“Tần tiên sinh thân mến!”.
Trương Thiên Khoát nói với giọng cổ quái: “Tôi nói cho anh biết, vợ anh bây giờ ở ngay dưới hầm để xe, chỉ cần anh vào trong đó là có thể đưa vợ anh ra”.
“Tôi cho anh thời gian ba phút để suy nghĩ, trong ba phút nếu anh không vào hầm để xe, vợ anh sẽ phải chết”.
Đây là uy hiếp.
Lần trước Tần Cao Văn rõ ràng là có cơ hội để giết Trương Thiên Khoát, nhưng anh lại mềm lòng nên thả đối phương, kết quả để lại hậu họa như ngày hôm nay.
Lần này Tần Cao Văn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho đối phương.
Tần Cao Văn nói trong điện thoại: “Có phải anh gài thuốc nổ ở dưới hầm để xe không?”.
“Tần tiên sinh quả nhiên thông minh, anh nói đúng rồi đấy”.
Trương Thiên Khoát không hề giấu giếm, nói với Tần Cao Văn: “Chẳng phải anh to gan lắm sao? Chẳng phải anh yêu Vương Thuyền Quyên hay sao? Bây giờ vào đi chứ?”.
“Nếu anh không vào, cô ta sẽ chết ngay”.
.
: Phản Sát Hoàn Hảo
Đây là lần đầu tiên Tần Cao Văn thể hiện sự do dự.
Nếu cứ thế này đi vào mà cứu được đối phương ra thì Tần Cao Văn đương nhiên sẽ không hề do dự.
Nhưng quan trọng là cho dù có đi vào thì e rằng lành ít dữ nhiều, đến lúc đó cả hai đều phải chết.
Bây giờ nên làm sao?
Trương Thiên Khoát nói: “Tần tiên sinh, tôi nhắc nhở anh một câu, bây giờ anh chỉ còn lại hai phút cuối cùng”.
“Sau hai phút, tôi sẽ cho nổ toàn bộ thuốc nổ ở hầm để xe, anh phải nghĩ cho kỹ rốt cuộc đi hay là không đi”.
Trương Thiên Khoát cho rằng lần này anh ta chắc chắn thành công, cho dù Tần Cao Văn có vào hầm để xe hay không, đều không quan trọng, anh ta đã nắm quyền chủ động hoàn toàn.
Từ sau khi Tần Cao Văn trở lại, cho dù đối mặt với đối thủ lợi hại như thế nào, cuối cùng đều không bị thất bại.
Hôm nay Trương Thiên Khoát anh ta sẽ phải phá vỡ truyền kỳ của đối phương.
Lại một phút trôi qua.
“Tần Cao Văn tiên sinh, anh còn chưa nghĩ xong sao?”.
Chỉ còn lại vài chục giây cuối cùng.
Đi, hay là không đi?
“Được, tôi đồng ý yêu cầu của anh!”.
Nắm chặt nắm đấm, Tần Cao Văn đi từ từ về phía hầm để xe, Trương Thiên Khoát ở bên cạnh không kìm được nói lời tán thưởng.
“Tần tiên sinh quả nhiên là người lợi hại, không ngờ vì để cứu vợ lại cam tâm hi sinh cả tính mạng của mình”.
Trương Thiên Khoát nói với giọng cổ quái: “Chẳng trách anh lại có thể được ở bên cạnh cô Vương, nếu tôi có một người chồng nặng tình như vậy, cả đời này chết cũng đáng”.
Khi Trương Thiên Khoát đứng bên ngoài nói, anh ta dùng loa để Vương Thuyền Quyên cũng có thể nghe rõ.
Cô không ngừng lắc đầu, hy vọng Tần Cao Văn đừng vào bên trong.
Tần Cao Văn từng bước đi tới hầm để xe.
“Tần tiên sinh còn hai giây cuối cùng, anh phải đi nhanh lên chứ”.
Tần Cao Văn không quan tâm nữa, nhảy luôn xuống hầm để xe.
Trương Thiên Khoát cười khẩy: “Xin lỗi nhé Tần tiên sinh, thời khắc của anh đã đến rồi!”.
Rầm rầm rầm!
Đoàng đoàng đoàng!
...
Những tiếng nổ không ngừng, ngọn lửa chói mắt sáng rực cả nơi tối tăm nhất, gần như xé toạc màn đen thành một lỗ lớn.
Trương Thiên Khoát đứng ở cửa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, khuôn mặt lộ ra vẻ say sưa.
Tần Cao Văn cuối cùng cũng chết.
“Loại người như anh mà cũng đòi đấu với tôi, còn non lắm”.
Tiếp theo đến lượt Trương Thiên Khoát đi báo thù rồi.
Đối tượng đầu tiên anh ta cần đối phó chắc chắn là nhà họ Vương.
Cho dù Tần Cao Văn không hề giết chết Vương Chấn Hoa, và bố của anh ta, nhưng không có nghĩa là Trương Thiên Khoát sẽ không làm như vậy.
Nhớ lại hai bố con Vương Chấn Hoa khi đó, những tủi nhục giận dữ trong lòng anh ta lại bùng cháy.
Hôm nay cho dù phải trả cái giá như thế nào cũng phải giết hết hai người đó.
Vương Chấn Hoa và bố anh ta về đến nhà.
Trên đường về, tâm trạng của hai người đều vô cùng không tốt, giữa hai người không ai nói lời nào.
Cho dù thế nào cũng không thể ngờ, Tần Cao Văn lại trở thành người thắng cuộc cuối cùng, anh một lần nữa lại lập nên kỳ tích.
Cho dù ba vị cao thủ mạnh như vậy, khi đối mặt với Tần Cao Văn cũng đành lép vế.
Đó là một thiên tài thực thụ.
Một thiên tài đỉnh cao không ai sánh được.
“Bố, cách làm trước đây của chúng ta có phải đã nhầm không?”.
Vương Chấn Hoa nhìn bố anh ta hỏi.
Đây là lần đầu tiên anh ta cảm thấy nghi ngờ về quyết định của bản thân.
Bố con anh ta vốn dĩ ngăn không cho Vương Thuyền Quyên và Tần Cao Văn ở bên nhau, chính là vì cảm thấy đối phương không xứng với nhà họ Vương.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, nhà họ Vương qua lại với đối phương lại trở thành nhà họ Vương vươn cành cao rồi.
Bố của Vương Chấn Hoa nói: “Điểm này thì bố cũng không biết”.
Thực ra câu trả lời này đã là câu trả lời tốt nhất.
Vương Chấn Hoa khá là hiểu bố anh ta, nếu ông ta chắc chắn một chuyện gì đó, thì sẽ thừa nhận không giấu giếm.
Nhưng câu trả lời mà ông ta đưa ra lần này lại có vẻ như trả lời nước đôi.
Đủ để chứng tỏ bố anh ta cũng có ý kiến khác.
“Bố, hay là sau này chúng ta giữ mối quan hệ tốt hơn chút với Tần Cao Văn?”.
Anh ta nói với ông bố bằng giọng dò hỏi.
Nhưng bố anh ta lại không trả lời, thế này coi như là đồng ý.
Bụp!
Cánh cửa bên ngoài đột nhiên bị đá cho mở toang, một người mặc quần áo đen đứng ở đó.
Vương Chấn Hoa đứng phắt dậy, ngẩng đầu qua nhìn.
Người đứng trước mặt anh ta là một người rất quen.
Trương Thiên Khoát.
“Sao anh lại đến đây?”.
Vương Chấn Hoa hỏi Trương Thiên Khoát.
Trương Thiên Khoát ung dung trả lời: “Hôm nay tôi đến đây đương nhiên là để báo thù”.
Nói xong, anh ta lôi khẩu súng trong tay ra chĩa thẳng vào hai bố con họ.
Mặt hai người đều biến sắc.
“Trương Thiên Khoát anh làm cái gì thế?”.
Vương Chấn Hoa đứng chắn trước mặt bố anh ta, anh ta tuyệt đối không cho phép bất cứ ai hại ông ta.
Khóe miệng Trương Thiên Khoát cười khẩy.
“Tôi muốn làm gì à? Lẽ nào vừa rồi tôi còn chưa nói đủ rõ hay sao? Hôm nay tôi phải báo thù, tôi muốn giết chết hai người”.
Vương Chấn Hoa sợ hãi nói: “Tôi nói cho anh biết, tôi tuyệt đối không cho phép anh làm hại bố tôi”.
Bùm!
Một viên đạn phóng ra, bắn trúng đùi anh ta.
Vương Chấn Hoa đau đớn hét lên, sau đó cơ thể ngã gục xuống đất.
Trương Thiên Khoát đến trước mặt Vương Chấn Hoa, dùng tay túm tóc anh ta nói: “Xin lỗi nhé, con người tôi ghét nhất là người khác ra vẻ anh hùng trước mặt tôi”.
“Cho nên anh tốt nhất hãy nghe lời một chút”.
Trương Thiên Khoát dùng súng ấn vào trán anh ta, chỉ cần bóp cò nhẹ một cái, Vương Chấn Hoa sẽ bị nổ tung đầu ngay.
Sau đó Trương Thiên Khoát lại nói: “Các người chắc chắn là đang nghĩ vì sao tôi lại có gan ra tay với các người đúng không?”.
“Tôi nói cho các người biết, tôi đã làm một việc mà các người luôn muốn làm nhưng lại không dám làm”.
Giọng điệu của Trương Thiên Khoát vô cùng đắc ý.
Hai bố con nhìn anh ta bằng ánh mắt sắc lạnh.
“Bây giờ trong lòng các người chắc chắn sẽ rất tò mò, không biết tôi đã làm chuyện gì, các người biết rõ Tần Cao Văn chứ?”.
Trương Thiên Khoát dùng tay bóp cổ anh ta nói: “Bao nhiêu người muốn giết chết Tần Cao Văn, kết quả đều bị hắn chạy thoát, nhưng tôi không như vậy, tôi đã làm được rồi, tôi đã cho Tần Cao Văn và Vương Thuyền Quyên nổ thành đống thịt nát rồi”.
“Mày... mày nói gì cơ?”.
Bố của Vương Chấn Hoa run rẩy đứng lên, ông ta đứng dậy quát: “Thằng khốn vô liêm sỉ, mày dám giết hại con gái tao, tao phải sống chết với mày”.
Sau đó ông ta lao về phía Trương Thiên Khoát.
Bùm!
Trương Thiên Khoát lại bắn một viên đạn ra trúng đùi của bố Vương Chấn Hoa, ông ta cũng ngã luôn xuống nền nhà.
“Nhớ là bây giờ ông đừng có đứng trước mặt tôi phản kháng vô ích, vì ông không thể là đối thủ của tôi”.
Trương Thiên Khoát nói với bố của Vương Chấn Hoa: “Tôi biết trong lòng ông bây giờ nghĩ gì?”.
“Chắc chắn ông cảm thấy tôi bỉ ổi vô liêm sỉ, nhơ bẩn, làm những điều vô cùng quá đáng”.
“Không sai, tôi chính là người như vậy đấy”.
Bây giờ Trương Thiên Khoát giống như một kẻ điên vậy.
Một lúc sau anh ta lại quay người nói: “Nhưng tôi trở nên thế này, cũng có một nửa lý do là các người!”.
Trương Thiên Khoát dùng súng nhắm thẳng vào đầu Vương Chấn Hoa nói: “Tôi muốn các người đều phải chết hết”.