: Nằm Trong Dự Liệu
Mọi chuyện đều không khác gì nhiều so với tưởng tượng của ông lão.
Giây lát sau, làn da vốn trắng nõn của Tiểu Điệp trở nên đen sì, thô ráp với tốc độ rất nhanh.
Khoảng mười mấy phút sau, Tiểu Điệp mở mắt ra, đôi mắt vốn xinh đẹp lóe lên màu đỏ quỷ dị.
Bây giờ, Tiểu Điệp đã bị ông lão kiểm soát hoàn toàn.
“Kính chào chủ nhân!”, Tiểu Điệp đi đến trước mặt ông lão, khom lưng chào.
Ông lão nhìn Tiểu Điệp, mắt lóe sáng, vô cùng kích động: “Mau đặt tay phải của cô lên bàn bên cạnh”.
Bây giờ Tiểu Điệp đã hoàn toàn mất đi ý thức của bản thân, ông lão bắt cô ấy làm gì, cô ấy sẽ làm theo.
Khi Tiểu Điệp đặt tay phải lên bàn, chiếc bàn nhanh chóng bị ăn mòn, biến thành mảnh vụn.
Sau đó, ông ta lại bảo Tiểu Điệp đặt tay phải lên tường, bức tường cũng bị ăn mòn thành một lỗ to.
Mọi thứ đều đã hoàn thành.
“Đến lúc có thể tiến hành kế hoạch của mình rồi”.
Bắt đầu từ lúc Tần Cao Văn phản bội tổ chức Thiên Phạt, bọn họ đã phát động lệnh truy sát toàn diện ở thế giới ngầm, phái đi rất nhiều cao thủ đỉnh cao, hi vọng có thể tiêu diệt Tần Cao Văn.
Nhưng cuối cùng vẫn không thành công, không ai tiếp cận được Tần Cao Văn, thủ đoạn và thực lực của Tần Cao Văn quá đáng sợ.
Trong tình huống bất đắc dĩ, ông lão mới nghĩ ra biện pháp này.
…
“Chồng à, ở ngoài có người tìm anh”, Vương Thuyền Quyên vào phòng Tần Cao Văn, dịu dàng nói.
“Là ai?”, anh nhíu mày, tò mò hỏi: “Giờ này rồi mà còn chưa đi ngủ?”.
“Em cũng không biết là ai, trước kia chưa từng gặp, nhưng hình như có chuyện rất quan trọng, anh vẫn nên ra ngoài xem xem”.
Anh mở cửa ra, đứng ngoài cửa là một thanh niên khoảng hai mươi mấy tuổi, mặc một bộ đồ màu đen.
Ánh mắt cực kỳ sắc bén, giống như dao nhọn.
Gương mặt như được điêu khắc, vô cùng tuấn tú.
“Anh là ai?”, Tần Cao Văn hỏi, anh quả thật không có ấn tượng gì về anh ta.
Thanh niên chắp tay trả lời: “Tôi là Vương Diệu Hoa”.
“Chưa từng nghe qua”.
Vương Diệu Hoa cười đáp: “Anh Tần Cao Văn đây bận trăm công nghìn việc, chưa nghe qua cũng là bình thường.
Nhưng chắc anh đã nghe qua tổ chức Long Đằng rồi nhỉ?”.
Mấy chữ tổ chức Long Đằng thu hút sự chú ý của Tần Cao Văn, anh lập tức có hứng thú với Vương Diệu Hoa.
Ngày nay, các gia tộc lớn ở tỉnh Thiên Hải đều đã bị Tần Cao Văn dọa sợ.
Công ty của Vương Thuyền Quyên mở ở nơi này cũng thuận theo tự nhiên ngày càng phát đạt.
Mục tiêu tiếp theo mà Tần Cao Văn sẽ đối phó chính là tỉnh Giang Bắc.
Tổ chức đáng sợ nhất ở tỉnh Giang Bắc chính là tổ chức Long Đằng, bọn họ có sức ảnh hưởng vô cùng lớn.
Vương Diệu Hoa là tổ chức Long Đằng, đến đây tìm anh có chuyện gì?
“Có chuyện gì sao?”.
Vương Diệu Hoa nói: “Tôi biết thực lực của anh Tần Cao Văn rất mạnh, bản lĩnh cao cường.
Hôm nay tôi đến đây là muốn xin anh đồng ý với tôi một yêu cầu”.
“Đừng dài dòng”.
Vương Diệu Hoa nói: “Tôi hi vọng anh Tần Cao Văn có thể trở thành người huấn luyện của đội ngũ đặc biệt thuộc tổ chức Long Đằng chúng tôi”.
Tần Cao Văn cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Ở cả tỉnh Giang Bắc còn ai dám động tới tổ chức Long Đằng, mà bọn họ lại cần phải huấn luyện đội ngũ đặc biệt gì đó? Cho dù là vậy thật thì bọn họ cũng có nguồn tài nguyên rất lớn để lựa chọn, vì sao lại tìm đến anh?
“Vì sao lại tìm đến tôi?”.
Vương Diệu Hoa trả lời một cách rất chân thành: “Tôi rất khâm phục hành động của anh Tần.
Hiện nay ở tỉnh Giang Bắc, e là không tìm được ai có thể sánh bằng anh, anh là người phù hợp nhất”.
“Dựa vào đâu tôi phải đồng ý với yêu cầu của anh?”.
Vương Diệu Hoa lấy một chiếc hộp ra: “Anh Tần có thể mở nó ra xem xem, anh nhất định sẽ hài lòng với thứ trong hộp”.
Tần Cao Văn nhận lấy chiếc hộp, mở ra thì phát hiện trong đó có một mảnh nhỏ màu đen.
Người khác nhìn thấy mảnh nhỏ này có lẽ sẽ cho rằng nó không đáng một xu, nhưng với Tần Cao Văn mà nói, nó lại là vật vô giá.
Chỉ có anh biết mảnh nhỏ này hiếm có đến mức nào.
Nhiều người chen nhau, tranh giành sứt đầu mẻ trán chỉ để có được nó, cuối cùng cũng khó đạt mục đích.
Không ngờ Vương Diệu Hoa lại có thể lấy được mảnh nhỏ này.
Quả thật vượt ngoài dự liệu của anh.
Nếu tổ chức Long Đằng đã có bảo vật như thế này, vì sao không giữ riêng cho mình mà lại cho anh?
“Các người không thấy đau lòng sao?”.
Trên mặt Vương Diệu Hoa lộ ra nụ cười cay đắng: “Đau lòng ư?”.
Anh ta thở dài: “Đương nhiên tôi cảm thấy đau lòng, nhưng…”.
Nói đến đây, trên mặt anh ta hiện lên vẻ buồn bã: “Bây giờ, thực lực của tổ chức Long Đằng chúng tôi không bằng ngày xưa.
Cho dù có được bảo vật thế này, bị người khác biết được cũng chỉ gặp phải nạn diệt vong mà thôi”.
Tần Cao Văn biết anh ta nói đúng, giữ thứ quý giá trong người sẽ bị người khác để ý đến, từ xưa đã có đạo lý này.
“Thế nhưng nếu để món đồ này rơi vào tay người bình thường, tôi lại cảm thấy không cam lòng.
Đồ tốt đương nhiên phải dành cho người xứng đáng”.
Tần Cao Văn cầm lấy mảnh nhỏ màu đen, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Được, tôi đồng ý với yêu cầu của anh”.
Anh ta lập tức thở phào nhẹ nhõm, Tần Cao Văn đồng ý thì tốt rồi.
Sau đó, anh ta cúi người thật sâu trước Tần Cao Văn, nói: “Cảm ơn anh Tần”.
…
Ở tỉnh Giang Bắc, tổ chức Long Đằng.
“Các anh em nghe nói rồi chứ?”, một tên chột nói với các anh em ở xung quanh: “Cấp trên tìm một người ngoài đến huấn luyện chúng ta, mọi người thấy chuyện này có buồn cười không?”.
Mọi người lập tức biến sắc.
“Có chuyện đó à?!”, một gã cao to trong số họ đập bàn đứng dậy, bất mãn nói: “Chuyện của tổ chức Long Đằng chúng ta dựa vào đâu lại để người ngoài can thiệp vào, hắn có tư cách gì?”.
“Phải chăng đầu óc đại ca có vấn đề rồi? Sao đại ca không đích thân huấn luyện chúng ta?”.
Một người đàn ông đeo kính nói: “Người đến đây huấn luyện chúng ta là ai?”.
Tên chột trả lời: “Nghe nói người đó là bá chủ tỉnh Thiên Hải, tên là Tần Cao Văn”.
Người đàn ông đeo kính gõ tay lên mặt bàn, khóe miệng nhếch lên nụ cười khinh thường.
“Tần Cao Văn?”, người đàn ông đeo kính nói: “Một kẻ vô dụng như vậy cũng có tư cách đến huấn luyện chúng ta, khi nào hắn đến?”.
Tên chột trả lời: “Nghe nói sáng mai hắn sẽ đến”.
“Hắn muốn đến đây cũng được”, người đàn ông đeo kính cười nhạt nói: “Đến lúc đó, anh em chúng ta hãy ra oai phủ đầu hắn, để hắn biết tiền của tổ chức Long Đằng chúng ta không dễ kiếm như vậy”.
Biện pháp mà người đàn ông đeo kính đưa ra lập tức nhận được sự tán thành của tất cả mọi người.
“Nhưng rốt cuộc chúng ta nên làm thế nào?”, tên chột nhìn người đàn ông đeo kính, tò mò hỏi.
Người đàn ông đeo kính đáp: “Đơn giản, ngày mai chúng ta sẽ…”.
Hắn nói ra kế hoạch của mình, nhanh chóng nhận được sự tán thành của tất cả mọi người.
Ngày mai chỉ cần Tần Cao Văn dám đến, bọn họ nhất định sẽ khiến Tần Cao Văn mất hết mặt mũi trước mặt đám đông..
: Thử Thách Cơ Bản
Ánh nắng rực rỡ, trời xanh vạn dặm.
Tần Cao Văn đã thức dậy từ sớm, anh đã đồng ý giao dịch với người ta đương nhiên phải đặt việc này lên hàng đầu. Anh vẫn chưa biết người của tổ chức Long Đằng đã nghĩ ra cách làm khó anh.
Những người này luôn tự coi mình cao hơn người khác. Trong lòng bọn họ, người quản lý bọn họ chỉ có thể là cao thủ trong tổ chức Long Đằng.
Tần Cao Văn là cái thá gì chứ? Ngay cả tư cách vào tổ chức Long Đằng cũng không có, huống hồ là người huấn luyện cho bọn họ, vậy chẳng khác nào sỉ nhục Long Đằng bọn họ.
…
“Sao hắn còn chưa đến?”, người đàn ông đeo kính hỏi người bên cạnh.
Người đàn ông đeo kính tên là Ngô Tuấn Kiệt, là quân sư của bọn họ.
Một người trong số họ trả lời: “Chắc là không dám đến, nếu tôi là hắn cũng sẽ tự lượng sức mình, không đến tổ chức Long Đằng để rước nhục vào thân”.
“Tôi thấy hắn không đến là lựa chọn rất sáng suốt, nếu không, hôm nay chúng ta nhất định sẽ khiến hắn bẽ mặt”.
“Hắn không dám đến cũng là bình thường”.
Tất cả mọi người đều có ý nghĩ giống nhau.
Hơn nửa tiếng sau, cuối cùng bọn họ cũng nhìn thấy Tần Cao Văn.
Khoảnh khắc nhìn thấy anh, bọn họ càng thêm thất vọng.
Đây là người huấn luyện của bọn họ sao? Mặt mũi trông điềm đạm nho nhã, hoàn toàn không giống người thường xuyên chém giết, mà giống như một người mẫu vậy.
Người như thế có lẽ còn chẳng có sức mạnh gì, vào tổ chức Long Đằng nhiều lắm chỉ có thể lau dọn nhà vệ sinh.
“Các người chính là đội huấn luyện đặc biệt của tổ chức Long Đằng?”, nhìn những người đứng trước mặt, Tần Cao Văn bình thản hỏi.
Ngô Tuấn Kiệt đi đến phía trước, đáp: “Không sai”.
“Anh là người huấn luyện mà đại ca chúng tôi mời tới sao?”.
Tần Cao Văn trả lời: “Đúng”.
“Anh muốn làm người huấn luyện chúng tôi cũng được, nhưng anh phải qua được vài thử thách. Nếu không, anh hoàn toàn không có tư cách vào trong”.
Bọn họ chặn Tần Cao Văn ở bên ngoài.
Xem ra đám người trước mặt này nghi ngờ mình. Vốn dĩ trước đó anh không định làm bọn họ mất mặt, nào ngờ bọn họ lại chủ động gây sự, thế thì đừng trách anh không khách khí.
Tần Cao Văn ung dung hỏi: “Nói đi, là thử thách gì?”.
“Anh nhìn thấy bàn cờ ở bên cạnh anh rồi chứ?”.
Tần Cao Văn nhìn sang bàn cờ.
“Tôi nói cho anh biết, anh huấn luyện chúng tôi sẽ có thử thách rất cao về trí tuệ. Anh phải phá giải được thế cờ đó mới đủ tư cách vào trong”.
Ngô Tuấn Kiệt tỏ ra kiêu ngạo đắc ý, đây là vốn liếng mà hắn lấy làm tự hào nhất.
Thế cờ này hắn tình cờ thấy được trong một cuốn sách quý thời Thượng cổ, người bình thường đừng nói là phá giải, ngay cả bước tiếp theo nên đi thế nào cũng là một vấn đề.
Ở tổ chức Long Đằng cũng không tìm ra được người thứ ba có thể phá giải thế cờ này. Tần Cao Văn chỉ là người ngoài, đương nhiên không cần phải nói nhiều.
Đa số đều có cách nghĩ giống nhau, cho rằng Tần Cao Văn khả năng cao ngay cửa ải đầu tiên đã lâm trận chạy trốn. Đến lúc đó, không cần bọn họ tự mình mở miệng, Tần Cao Văn cũng sẽ ngoan ngoãn cút đi.
Tần Cao Văn đi đến cạnh bàn cờ, anh liếc qua hai lần, miệng nhếch lên nụ cười khinh thường. Chỉ thế này mà cũng có mặt mũi lấy ra thử thách anh?
“Thế nào? Có phải thấy sợ rồi không? Nếu không thể phá giải thế cờ này thì mau cút đi cho tôi, đừng ở đó đánh mất thể diện”.
Tần Cao Văn nói: “Có thể đổi cái khác cho tôi không?”.
Ha ha ha!
Tất cả mọi người cùng cười phá lên. Quả nhiên giống như bọn họ nghĩ, Tần Cao Văn không có cả dũng khí để thử mà lập tức đề nghị đổi thế cờ khác.
“Nếu anh không giải được, cảm thấy nó khó quá thì cút mau đi”.
Tần Cao Văn trả lời: “Đừng hiểu lầm, thế cờ này quá đơn giản, không nhất thiết để tôi nghiêm túc phá giải nó”.
Bọn họ cười càng lớn hơn. Tần Cao Văn làm gì cũng không được, ở đó ba hoa khoác lác, ăn nói hàm hồ thì lại rất lợi hại, làm người ta suýt chút nữa đã tin.
“Đừng nhiều lời, anh chỉ có ba phút, nếu không giải được thế cờ này, anh sẽ không có tư cách vào trong”.
Nhìn thế cờ trên bàn, Tần Cao Văn càng thêm thất vọng, cái gọi là tổ chức Long Đằng cũng chỉ như vậy.
Giây lát sau, Tần Cao Văn cầm một quân cờ trên đó lên, sau đó chậm rãi đặt xuống. Chỉ đi hai ba bước, nháy mắt thế cờ đó đã được phá.
“Tôi xong rồi”.
Ngô Tuấn Kiệt chửi mắng: “Anh đừng ở đó lãng phí thời gian, tôi không tin anh lợi hại như vậy”.
“Nếu anh không tin thì có thể tự mình xem xem”, Tần Cao Văn tỏ ra rất thản nhiên.
Sau đó, Ngô Tuấn Kiệt lấy kính viễn vọng ra ngắm nhìn vào bàn cờ, chỉ mới xem qua giây lát, vẻ mặt hắn đã trở nên vô cùng khó coi.
Không ngờ Tần Cao Văn lại thật sự làm được.
Chỉ mất chưa tới một phút, thế cờ này đã được anh phá giải.
Chuyện này là sao?
Mọi người đều cho rằng Ngô Tuấn Kiệt sẽ đuổi Tần Cao Văn đi ngay, nhưng đợi một lúc lâu, cảnh tượng như mong đợi vẫn không xảy ra.
Bọn họ ít nhiều đều có chút bất mãn.
“Anh Ngô, rốt cuộc sao rồi? Hắn có phá được thế cờ đó không?”.
Ngô Tuấn Kiệt thở dài: “Cửa ải này có thể miễn cưỡng xem như hắn thông qua rồi”.
Cái gì?
Đáp án này khiến mọi người đều kinh ngạc.
Tần Cao Văn thật sự phá được thế cờ đó, hơn nữa chỉ mất chưa tới một phút, sao có thể như vậy?
Trong đội ngũ của họ, người có tư cách giải được thế cờ này chỉ đếm được trên đầu ngón tay, chỉ dùng chưa tới một phút thì càng khó như lên trời.
Nhưng Tần Cao Văn lại làm được, vả lại có vẻ còn khá dễ dàng.
“Cửa ải thứ nhất tạm thời xem như anh đã thông qua”.
Nếu đổi lại trước kia, Tần Cao Văn chắc chắn sẽ không có thời gian nghe bọn họ lải nhải, nhưng hôm nay tâm trạng của anh không tệ. Ngoài nguyên nhân có được mảnh nhỏ màu đen đó, đương nhiên còn một nguyên nhân quan trọng hơn.
Rõ ràng trước kia Vương Diệu Hoa đã nói với anh chuyện này, nhưng đội ngũ bọn họ vẫn tự phát tổ chức thử thách lần này.
Nếu không có Vương Diệu Hoa ở đằng sau ủng hộ, bọn họ chắc chắn không thể làm được, đủ để chứng minh đây cũng là ý của Vương Diệu Hoa.
“Tiếp tục đi!”, Tần Cao Văn bình thản nói.
“Cửa ải tiếp theo không dễ vậy đâu. Mấy người chúng tôi tôn sùng thực lực nhất, nếu bản lĩnh của anh không đủ, đương nhiên không thể làm người huấn luyện cho bọn tôi”.
Điểm này không có gì đáng trách.
“Cho nên các người muốn đánh nhau với tôi sao?”.
Ngô Tuấn Kiệt lắc đầu: “Dù chúng tôi không biết rõ thực lực của anh mạnh đến thế nào, nhưng tôi biết chắc chắn là mạnh hơn tôi một chút”.
Cũng xem như hắn tự mình hiểu mình.
“Nếu chúng tôi cứ ngang nhiên đánh anh như vậy, chắc chắn chúng tôi sẽ chịu thiệt, cho nên chúng tôi muốn tăng thêm độ khó để thử thách anh”.
Tần Cao Văn yên lặng lắng nghe.
“Nói đi, là thử thách gì?”.
Ngô Tuấn Kiệt lạnh lùng cười nói: “Tôi cần anh lấy được Hoa Sen Tử Vong của Mãnh Hổ Môn”.