Nhưng khoảnh khắc sắp thành công thì đột nhiên phát sinh ra cảnh tượng ngoài ý muốn, chiếc búa thế mà lại lơ lửng trong không trung.
Chứ thế nào cũng không thể đến gần cổ của Tần Cao Văn.
Mặt Trương Khuê biến sắc.
Hắn ngạc nhiên khi thấy chiếc búa của hắn thế mà lại bị Tần Cao Văn dùng hai ngón tay kẹp chặt, hắn dùng hết sức mình để rút ra nhưng không thể rút được.
Thực lực của hai người cách nhau quá xa, lúc này mới cảm nhận rõ, Trương Khuê buộc phải thừa nhận bản thân căn bản không phải là đối thủ của Tần Cao Văn.
Sau đó hắn lại giơ chiếc búa bên tay trái lên, chém nhanh xuống đầu Tần Cao Văn.
Mức độ nhanh nhẹn của tay trái và tay phải của hắn là ngang nhau.
Sau đó hai ngón tay của Tần Cao Văn dùng sức, tay trái của Trương Khuê chém vào chiếc búa trên tay phải.
Keng!
Hai chiếc búa đập vào nhau, lập tức xuất hiện một lỗ lớn.
Sau đó Tần Cao Văn nhảy lên một cái, đá thẳng vào ngực hắn.
Hắn ộc ra một ngụm máu tươi.
Trương Khuê vừa thở hổn hển vừa nhìn Tần Cao Văn, trong mắt đầy vẻ khó tin, cảnh tượng xảy ra vừa rồi khiến hắn có ám ảnh.
Tần Cao Văn vừa rồi nếu không làm cho tay phải của hắn nhắm vào chiếc búa bên tay trái mà nhắm vào cánh tay của hắn, thì e rằng cánh tay hắn đã bị chặt đứt lìa.
Thực lực của đối phương lợi hại hơn những gì hắn tưởng tượng nhiều.
Những người khác đều mặt mày biến sắc, không thể che giấu được sự kinh ngạc, tất cả đều ngoài dự đoán của bọn họ, tất cả bọn họ đều tự hỏi nếu một đánh một e rằng chưa chắc đã là đối thủ của Tần Cao Văn.
Nhưng cho dù Tần Cao Văn thực lực có lớn mạnh thì đã sao, người ta vẫn thường nói, một nắm đấm đâu thể địch lại được thế lực đông, nên bọn họ hợp lực sẽ dễ dàng bắt được Tần Cao Văn thôi.
“Các anh em, xông lên cho tôi!”.
Mệnh lệnh của Bạch Thiên Không phát ra, toàn bộ đàn em của anh ta đều bắt đầu tấn công Tần Cao Văn.
Bụp bụp bụp!
Bụp bụp bụp!
Những tiếng đánh đấm bùm bụp vang lên, và liên tiếp có những bóng người mặc áo đen bay ra đập vào tường, trần nhà và cả bàn nữa.
Bọn họ căn bản không kịp phản ứng thì đã bị Tần Cao Văn đánh cho ngã xuống đất, chỉ trong phút chốc nền nhà đã chất đống toàn người bị thương.
Bọn họ đều nhìn về phía Tần Cao Văn, trong ánh mắt tràn đầy kinh hãi.
Thực lực của người này quá đáng sợ, bọn họ căn bản không phải là đối thủ.
Bạch Thiên Không lại thở dài.
“Anh không đánh tôi sao?”.
Tần Cao Văn nhìn Bạch Thiên Không nói: “Hôm nay phải giao Hoa Sen Tử Vong ra đây, tôi có thể tha cho anh”.
“Người anh em, tôi thừa nhận cậu rất mạnh”.
Bạch Thiên Không chậm rãi nói: “Nhưng đối đầu với Mãnh Hổ Môn chúng tôi, thì phải trả cái giá rất đất, tôi hi vọng cậu đừng lấy Hoa Sen Tử Vong nữa, nó là tín vật của chúng tôi”.
“Đưa cho tôi”.
Tần Cao Văn lên phía trước nói với Bạch Thiên Không: “Tính nhẫn nại của tôi có hạn, nếu anh không giao Hoa Sen Tử Vong ra đây, tôi không dám đảm bảo sẽ không giết các anh em của anh”.
Bạch Thiên Không vẫn biểu cảm dửng dưng, không hề để tâm đến lời uy hiếp của Tần Cao Văn.
“Người anh em, Hoa Sen Tử Vong ở trong phòng ”.
Bạch Thiên Không nói với anh: “Nếu bây giờ cậu muốn lấy thì lấy lúc nào cũng được, nhưng tôi hy vọng cậu có thể chuẩn bị sẵn tâm lý, một khi lấy đi Hoa Sen Tử Vong, chính là rơi vào cục diện sống còn với Mãnh Hổ Môn chúng tôi”.
Anh ta đang gián tiếp uy hiếp Tần Cao Văn.
Anh ta dám đảm bảo Tần Cao Văn không có cái gan đó, vì anh không thể chấp nhận được cái giá đáng sợ như vậy.
Ban đầu cả tỉnh Giang Bắc thì tổ chức Long Đằng là có thực lực mạnh nhất, nhưng bây giờ lời nói có trọng lượng lại là Mãnh Hổ Môn bọn họ.
Hiện tại chưa có ai có đủ tư cách để sánh ngang với bọn họ cả, Tần Cao Văn đắc tội với Mãnh Hổ Môn, sau này e rằng sẽ khó mà sống yên ổn ở tỉnh Giang Bắc, đến lúc đó chỉ có con đường chết thôi.
“Được, anh có vẻ nghe lời đó”.
Nói xong, Tần Cao Văn quay người đi thẳng lên tầng ba, vào trong phòng, quả nhiên phát hiện ra một chiếc hộp màu đen được đặt trên bàn.
Tần Cao Văn đi lên phía trước mở chiếc hộp ra, bên trong là một bông hoa sen được điêu khắc bằng ngọc màu đen.
Đây chính là Hoa Sen Tử Vong.
Trông không có điểm gì đặc biệt cả, không biết vì sao Mãnh Hổ Môn lại coi trọng như bảo vật như vậy?
Trương Khuê đứng từ dưới đất lên hét: “Anh Bạch, anh đang làm gì thế? Sao anh lại nói cho hắn biết nơi để Hoa Sen Tử Vong? Lẽ nào anh không biết cái giá mà chúng ta phải trả cho việc này hay sao?”.
Bạch Thiên Không thể hiện rất đỗi bình thản.
“Ý của cậu là bây giờ chúng ta có thể bảo vệ được Hoa Sen Tử Vong sao?”.
Trương Khuê không nói lời nào nữa.
Cho dù Bạch Thiên Không xông lên thì cũng là lành ít dữ nhiều, thực lực của Tần Cao Văn quá mạnh, bọn họ căn bản không phải là đối thủ.
Không lâu sau, Tần Cao Văn đi từ tầng ba xuống.
Anh đi đến trước mặt Bạch Thiên Không nói: “Kế hoạch của anh rất tốt, chỉ tiếc là đã bị tôi nhìn ra”.
Trong phút chốc, vẻ mặt Bạch Thiên Không cứng đờ, nhưng vẫn cười nói: “Người anh em, cậu vừa nói gì tôi không hiểu?”.
“Hoa Sen Tử Vong thật đang ở đâu? Mau đưa cho tôi, sức chịu đựng của tôi có hạn”.
Bạch Thiên Không cười gượng nói: “Chẳng phải tôi đã cho cậu rồi sao?”.
“Anh tưởng tôi dễ bị lừa vậy à, thứ mà anh cho tôi không phải là Hoa Sen Tử Vong, tôi nói cho anh biết, nếu anh còn không đưa ra thì tất cả mọi người đều phải chết”.
Trán Bạch Thiên Không toát mồ hôi lạnh, những gì Tần Cao Văn vừa nói đều là sự thật.
Thứ mà anh ta cho Tần Cao Văn không phải là Hoa Sen Tử Vong thật.
Tất cả mọi người đều cho rằng Hoa Sen Tử Vong là một bông hoa, nhưng thực tế lại khác, đó là một cuốn sách.
Anh ta nở nụ cười khổ và nói: “Tôi không hề đùa với cậu! ”.
Vút!
Một phi đao trong tay Tần Cao Văn bay ra, đâm vào cổ họng của một người đứng gần đó.
Phụt!
Âm thanh rõ rệt vọng đến, máu tươi chảy ào ào, người đó ngã gục xuống chết.
“Sự nhẫn nại của tôi có hạn!”.
Sau đó anh lại lấy một phi đao khác ra, người sắp bị giết chính là Trương Khuê.
Nhưng Trương Khuê thể hiện rất cứng đầu, hắn dùng tay vỗ vào ngực nói: “Anh Bạch, anh cứ kệ tôi, cho dù tên khốn này giết tôi cũng không sao, nhất định không được giao Hoa Sen Tử Vong cho hắn”.
“Anh còn giây để suy nghĩ”.
Cơ thể Bạch Thiên Không rùng mình run lên.
Anh ta gằn giọng nói: “Tôi nói cho cậu biết, cậu đừng có ức hiếp người quá đáng”.
Tần Cao Văn dửng dưng nói: “Đừng có dài dòng với tôi”.
“Năm!”.
Tần Cao Văn bắt đầu đếm.
Bạch Thiên Không nhìn Trương Khuê một cái, Trương Khuê vẫn thể hiện thái độ không hề sợ chết.
“Đại ca, không sao đâu, tôi không sợ!”.
Trương Khuê dùng tay đánh vào ngực bản thân, nói một cách tự tin.
“Bốn, ba, hai! ”.
Còn một tiếng cuối cùng.
Bạch Thiên Không nắm chặt nắm đấm nói: “Cậu đừng giết cậu ta, tôi đồng ý giao Hoa Sen Tử Vong cho cậu”.
.