Chương
“Đúng thế, thưa sếp”.
Ánh mắt ông ấy lạnh lùng nói: “Anh bảo cậu ta cứ chờ đấy, lát nữa tôi sẽ cho người qua xử cậu ta”.
Nghe thấy vậy, ông Cao mới thở phào.
“Vâng, thưa sếp”.
Cúp điện thoại xong, khuôn mặt ông Cao lộ vẻ đắc ý, nói với Tần Cao Văn: “Cậu nghe rõ chưa? Lát nữa sếp chúng tôi đến thì cậu chết chắc rồi”.
Tần Cao Văn ngồi ở đó, dửng dưng nói: “Rốt cuộc ai chịu thiệt còn chưa biết đâu”.
“Lẽ nào sếp của chúng tôi lại sẽ ra tay với tôi chắc?”.
Tần Cao Văn hỏi: “Nếu Trương Thiên Minh biết ông câu kết với người của thế giới ngầm, hơn nữa còn vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp, ông nghĩ xem dựa vào tính cách của anh ấy, liệu có tha cho ông không?”.
Trước đây số người mà Tần Cao Văn giúp cũng không phải số ít, lý do có thể nhớ được Trương Thiên Minh đa phần là vì tính cách thiết diện vô tư của ông ấy.
Ông ấy là một người vừa cứng đầu cố chấp, lại là một người kiên định đến khác thường.
Cho dù có là việc gì đi nữa đều sẽ giải quyết công bằng.
“Tôi nói cho cậu biết, ông ấy sẽ không bao giờ biết được đâu, người phải chết chỉ có thể là cậu”.
Ông ta nhìn Tần Cao Văn với ánh mắt thoáng mang vẻ oán hận.
Ông Hai đã nói rồi, chỉ cần không để cho đối phương lấy được giấy phép kinh doanh, đến lúc đó sẽ cho ông ta hai triệu tệ.
Đối với người mỗi tháng lương chỉ nhận ba bốn nghìn tệ mà nói, đây là một con số trên trời.
Ông ta chắc chắn sẽ nắm giữ cơ hội này.
“Rốt cuộc là ai!”.
Bên ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng quát lớn.
Sau đó là một thân hình quen thuộc xuất hiện trước mặt ông Cao.
Chính là Trương Thiên Minh.
Nhìn thấy sếp vào, ông Cao vội vàng đi lên phía trước cung kính nói: “Sếp, cuối cùng anh cũng đến”.
Nhìn thấy Tần Cao Văn ngồi cách đó không xa, Trương Thiên Minh hơi nhíu mày, cảm thấy anh có hơi quen quen, hình như đã gặp ở đâu rồi.
Nhưng nhất thời lại không nhớ ra được anh rốt cuộc là ai.
Chắp hai tay về phía sau, Trương Thiên Minh chậm rãi nói: “Cậu to gan thật, thế mà lại dám ra tay với người của chính phủ, không muốn sống nữa sao?”.
Tần Cao Văn vẫn ngồi trên ghế, không cả quay đầu nói: “Lẽ nào anh không hỏi xem vì sao tôi lại đánh ông ta à?”.
Vừa nghe thấy giọng nói này, sắc mặt của Trương Thiên Minh lập tức thay đổi.
Cả con người ông ấy cứ như bị sét đánh, đứng như trời trồng tại chỗ.
Vẻ tức giận trên khuôn mặt bỗng dưng tan biến, thay vào đó là sự kinh ngạc khó tin.
Ông Cao dường như có thể tưởng tượng ra cảnh tượng lát nữa Trương Thiên Minh ra tay với Tần Cao Văn.
Nhưng ông ta chờ một lúc lâu vẫn chưa thấy cảnh tượng đó xảy ra.
Trương Thiên Minh vẫn đứng im tại chỗ, không có chút dự định ra tay với Tần Cao Văn gì cả.
Ông cao tò mò hỏi: “Sếp ạ, anh còn đứng đó làm gì? Vì sao không ra tay với cậu ta đi”.