Chương
Trương Thiên Minh gật đầu, khẽ giọng đáp: “Tôi hiểu rồi”.
…
Trên xe.
Hơn một tiếng đồng hồ trôi qua, Tần Cao Văn vẫn chưa xuống, Vương Thuyền Quyên hơi lo lắng, liệu anh và ông Cao có dùng vũ lực với nhau không.
Vương Thuyền Quyên từng thấy thực lực của Tần Cao Văn, cô không sợ Tần Cao Văn bị thương, chỉ là nếu xảy ra xung đột với người của nhà nước, sau này cất bước sẽ rất gian nan.
Đó là điều mà Vương Thuyền Quyên không muốn nhìn thấy.
Cửa xe mở ra, Vương Thuyền Quyên chuẩn bị lên lầu xem sao, lại phát hiện Tần Cao Văn đã đi xuống lầu, trên mặt hiện lên nụ cười.
“Sao giờ anh mới xuống?”, Vương Thuyền Quyên tò mò hỏi: “Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”.
“Vừa rồi làm lỡ mất thứ mà em muốn, anh lấy về được rồi”.
Tần Cao Văn đưa giấy phép kinh doanh cho Vương Thuyền Quyên.
Vương Thuyền Quyên cầm nó trong tay, nhìn một hồi lâu vẫn chưa phản ứng lại. Rõ ràng vừa rồi thái độ của ông Cao ác liệt như vậy, vì sao vừa gặp Tần Cao Văn lại ngoan ngoãn dâng giấy phép kinh doanh ra?
Cách đối xử trước và sau khác biệt thật lớn.
Vương Thuyền Quyên nhìn Tần Cao Văn, hỏi: “Rốt cuộc anh là ai? Vì sao chuyện khó thế nào anh cũng có thể giải quyết được?”.
Tình yêu của phụ nữ đối với đàn ông thường bắt đầu từ sự sùng bái, Vương Thuyền Quyên đối với Tần Cao Văn cũng là như vậy.
Tần Cao Văn cười đáp: “Bởi vì những khó khăn này đều có liên quan đến em, vậy thì với anh sẽ không phải là khó khăn nữa”.
Lúc này, sắc mặt Vương Thuyền Quyên đỏ lên, im lặng cúi đầu, hiện rõ vẻ xấu hổ.
Tần Cao Văn hôn lên trán cô, nói: “Không còn sớm nữa, chúng ta cùng đi đón Đóa Đóa tan học đi”.
“Vâng”.
…
Trong thung lũng Chết.
Mã Thiên Hạo đã đi không biết bao nhiêu ngày, hắn sắp kiệt sức, toàn bộ sức lực dường như đã bị rút cạn, mỗi một bước đều khó như lên trời.
Thung lũng Chết chỉ rộng nhiêu đó, Mã Thiên Hạo đã tìm hết mọi ngóc ngách, nhưng vẫn không tìm thấy Thiên Lôi tông sư.
Rốt cuộc ông ta đã đi đâu?
Mã Thiên Hạo thật sự không đi nổi nữa. Phía trước có một tảng đá, hắn ngồi lên đó không ngừng thở dốc.
Mặt trời nóng cháy trên đỉnh đầu giống như ngọn lửa hừng hực rơi xuống, thiêu đốt cả người hắn.
Cho dù ở trong hoàn cảnh nóng như thiêu đốt, Mã Thiên Hạo vẫn không chảy mồ hôi.
Mồ hôi của hắn đã chảy cạn rồi.
Mã Thiên Hạo cố gắng chống đỡ cơ thể, giữ tỉnh táo, nhưng mọi vật xung quanh vẫn quay mòng mòng.
Mọi thứ giữa đất trời dần dần mơ hồ trong tầm mắt hắn.
Tiếp đó, bóng tối không ngừng kéo đến, Mã Thiên Hạo cảm thấy buồn nôn, phát ra tiếng nôn khan, đầu óc đột nhiên trở nên nặng nề rồi ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh.