Chương
Mã Thiên Hạo không khỏi run rẩy: “Là một người tên Tần Cao Văn!”.
Thiên Lôi tông sư cất giọng lạnh lùng: “Được, có người dám ra tay với đồ đệ của Thiên Lôi tông sư tôi, tôi chắc chắn sẽ không tha cho kẻ đó”.
Sau đó, ông ta đứng dậy khỏi ghế, đi ra khỏi phòng.
Khoảng hai ba phút sau, khi ông ta quay trở lại thì đã thu xếp xong đồ đạc, mặt nạ cũng tháo xuống.
Mã Thiên Hạo nhìn thấy gương mặt ấy thì không khỏi kinh hãi, hoàn toàn không giống gì với Thiên Lôi tông sư.
Thiên Lôi tông sư trong ấn tượng của hắn là một người đàn ông đẹp trai, anh tuấn tiêu sái, phong lưu thích thảng. Còn người trước mắt có thể dùng từ khủng khiếp để hình dung.
Toàn bộ gương mặt của ông ta đã bị hủy, đầy vết sẹo, trông cực kỳ đáng sợ.
Đương nhiên Thiên Lôi tông sư có thể nhận thấy ánh mắt khác thường của hắn, nói: “Tôi tu luyện một môn công pháp cực mạnh, cuối cùng khiến gương mặt thành ra thế này, đối với tôi mà nói cũng không ảnh hưởng quá lớn”.
Hóa ra là vậy.
Mã Thiên Hạo lại hỏi: “Thiên Lôi tông sư, vậy bây giờ chúng ta có thể xuống núi rồi phải không?”.
“Chúng ta đi!”.
“Vâng!”, Mã Thiên Hạo đứng dậy, đầy phấn khởi đáp.
Lần này, Tần Cao Văn chết chắc rồi.
…
Ông Hai đã có chút mệt mỏi, đặt sách trong tay xuống, chuẩn bị lên giường ngủ trưa.
Nhưng ông ta còn chưa kịp lên lầu hai, giọng nói của Trương Hoa đã vang lên ngoài cửa.
“Bố có nhà không bố?”.
Ông Hai buồn bực nói: “Có chuyện gì thì vào thẳng đây, cứ hỏi mấy câu tẻ nhạt như vậy, thú vị không?”.
Trương Hoa vội vàng đẩy cửa phòng, nói với bố mình: “Bố, có lẽ lần này lại khiến bố thất vọng rồi”.
“Lại sao nữa?”.
Dù ông Hai không lên tiếng trách móc, nhưng trong giọng nói chứa đựng sự bất mãn rõ rệt.
Thật ra ông ta đã muốn về hưu lâu rồi, nhưng lại không tin tưởng năng lực của con trai, sợ giao môn phái to lớn này cho anh ta quản lý sẽ có chuyện rắc rối, cho nên mới miễn cưỡng chống đỡ.
Ông ta vốn còn nghĩ rằng qua vài năm nữa là có thể giao mọi chuyện trong tay cho anh ta xử lý, bây giờ xem ra ông ta còn phải gắng gượng ít nhất mấy năm.
Trương Hoa do dự một lúc rồi nói: “Chúng con đã để Tần Cao Văn lấy được giấy phép kinh doanh mất rồi”.
Ông Hai thở dài.
Động tác nho nhỏ này khiến Trương Hoa cảm giác được áp lực rất lớn. Anh ta lập tức quỳ xuống, cúi rạp người, run lẩy bẩy.
Trông anh ta vô cùng sợ hãi.
Sau đó, ông Hai nói: “Vì sao ngay cả chút chuyện nhỏ này mà con cũng làm không xong? Sau này làm sao bố giao môn phái to lớn này cho con quản lý được?”.
“Xin lỗi bố!”.
Ông Hai đứng dậy, đến trước mặt con trai, lạnh lùng nói: “Con đừng tưởng rằng con là con trai của ta thì ta sẽ không giết con”.