Chương
Trương Hoa nói tiếp: “Các người đều biết rõ, bố tôi từ khi xuất đạo đến nay, chưa bao giờ chịu thiệt lớn như vậy, thế mà lại có người dám phá hỏng chuyện hay của bang chúng ta, tuyệt đối không thể bỏ qua cho hắn”.
Thần sắc của tất cả mọi người có mặt lúc này đều khá là nghiêm túc, bọn họ không ai nói gì, nhưng trong ánh mắt đã tràn đầy sát khí mãnh liệt.
“Hôm nay là ngày khai trương của công ty của người phụ nữ đó, chúng ta nhất định phải nắm được cơ hội này, cố gắng hết sức đi phá đám, khiến công ty bọn họ không làm ăn gì được”.
“Rõ!”.
Tất cả mọi người đều đồng thanh hô, âm thanh như sấm rền.
Trương Hoa lôi điện thoại ra, chiếu lên tivi một phần bản đồ địa hình.
Sau đó anh ta quay người nói: “Hôm nay người chúng ta cần giết là một người bình thường, thực lực của tên Tần Cao Văn đó rất mạnh, đám tép riu chúng ta chắc chắn không phải đối thủ của hắn”.
Anh ta lại nói tiếp: “Những nơi khác đều có bảo vệ đứng gác, chúng ta không thể kinh động bảo vệ, vì một khi kinh động đến bảo vệ có nghĩa là gián tiếp kinh động đên Tần Cao Văn, đến lúc đó muốn hoàn thành nhiệm vụ sẽ rất khó”.
Cho đến bây giờ nhớ lại lời cảnh cáo của bố anh ta, Trương Hoa vẫn vô cùng sợ hãi.
Ông Hai đã nói rõ rằng, anh ta chỉ còn lại một cơ hội cuối cùng, nếu không thể hiện thật tốt, ông Hai sẽ xóa sổ anh ta khỏi thế giới này.
Trương Hoa vẫn chưa muốn chết.
“Tiếp theo đây chúng ta chọn lối vào này làm mục tiêu”.
Tất cả mọi người đều chăm chú lắng nghe.
“Trước hết vị trí địa lý nơi đây khá là heo hút, không có bảo vệ đứng gác, thứ hai, cho dù có bảo vệ, chúng ta cũng có thể dễ dàng trừ khử, có thể âm thầm trà trộn vào trong đám đông, chỉ cần nghe mệnh lệnh của tôi, các người liền cùng lên giết, giết càng nhiều càng tốt”.
“Rõ!”.
Bọn họ lại đồng thanh hô to.
Khóe miệng Trương Hoa lộ nụ cười khẩy.
Nếu một công ty ngày khai trương đã bị xảy ra chuyện như vậy, đối với sự phát triển sau này mà nói sẽ chịu ảnh hưởng vô cùng lớn, biết đâu chưa làm ăn được mấy ngày đã phải đóng cửa.
Trương Hoa thầm nói: “Tần Cao Văn, anh còn non so với bố tôi lắm”.
…
Lúc này Giang Sơn đã chuẩn bị xong xuôi.
Hắn đang nằm trên một tảng đá lớn phơi nắng.
Sư phụ nói đám người mà hắn phải đợi chắc là buổi trưa sẽ đến, bây giờ đã giờ phút rồi, sao vẫn chưa thấy bóng dáng ai nhỉ?
Lẽ nào bọn họ biết hắn đến nên đã chạy rồi sao?
Không, chắc là không đâu.
Cuối cùng giờ đã đến.
Lễ khai trương cũng chuẩn bị được chính thức tiến hành.
Cầm rượu mang theo bên mình lên uống một ngụm xong, Giang Sơn đặt lên tảng đá bên cạnh rồi ngáp.