Chương
Lần trước khi bảy cao thủ và Tần Cao Văn đối quyết, bị chặt đứt một cánh tay, nhưng năng lực đánh đấm của bọn họ vẫn rất mạnh, Lão Nhị nhảy vút lên.
Thực lực của hắn không biết đã mạnh hơn trước đây bao nhiêu lần.
Nhìn thấy một chân của đối phương đã đá thẳng về phía ngực mình, biểu hiện của Giang Sơn lại vượt qua sức tưởng tượng của mọi người.
Trong mắt mọi người, quyết định đúng đắn nhất mà hắn nên làm lúc này đó là mau bỏ chạy.
Vì sức mạnh của cú đá này của Lão Nhị rất mạnh, Giang Sơn chắc chắn không thể đỡ được.
Nhưng hắn lại chọn cách làm ngu xuẩn nhất.
Đó là đỡ luôn cú đá của Lão Nhị.
Hắn nắm chặt nắm đấm, đánh về phía chân của Lão Nhị.
Gần như tất cả mọi người đều có thể tưởng tượng tiếp theo sẽ xảy ra cảnh tượng thảm khốc như thế nào.
Rắc!
Âm thanh giòn tan vang lên.
Mọi người đều cho rằng là cánh tay của Giang Sơn đã gãy.
Nhưng chuyện xảy ra lại khác xa so với dự đoán của mọi người, thậm chí còn thay đổi luôn cách nhìn của bọn họ.
Cơ thể Lão Nhị thế mà lại từ trên trời rơi xuống, ngã mạnh xuống đất.
Hắn dùng một tay còn lại duy nhất ôm lấy đùi của bản thân, khuôn mặt hiện rõ vẻ đau đớn.
Toàn bộ hiện trường đều im lặng.
Vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Mới có mấy ngày ngắn ngủi không gặp, vì sao thực lực của Giang Sơn lại tăng khủng khiếp như vậy?
Thế mà hắn chỉ dùng một cú đấm đã làm gãy luôn chân của Lão Nhị.
Điều này đúng là không thể tin nổi.
Hắn rốt cuộc đã làm như thế nào vậy?
Giang Sơn từng bước đi đến trước mặt Lão Nhị, ngồi xuống lạnh lùng nói: “Bây giờ mày còn cảm thấy vừa rồi là tao kể chuyện cười không?”.
Lão Nhị nhìn Giang Sơn, hai mắt tràn đầy sợ hãi.
“Không thể nào, mới có vài ngày ngắn ngủi, làm sao mà mày lại trở nên lợi hại như vậy?”.
Giang Sơn thờ ơ nói: “Tất cả đương nhiên đều có liên quan mật thiết với sư phụ tao rồi, nếu không phải được anh ấy chỉ bảo, tao làm sao có thể tăng nhanh như vậy được?”.
Tất cả mọi người đều chịu một đả kích lớn.
Tần Cao Văn có thể huấn luyện Giang Sơn trở nên đáng sợ như vậy trong một thời gian ngắn, vậy thực lực của bản thân Tần Cao Văn rốt cuộc mạnh như thế nào thì không cần nói cũng biết.
Đối phương rốt cuộc đã làm như thế nào vậy?
“Mày còn lời trăng trối nào không?”.
Giọng nói của Giang Sơn không hề bộc lộ chút cảm xúc nào.