Chương
Nếu thật sự làm vậy, sau này bị đồn ra ngoài thì anh ta coi như không còn mặt mũi nào nữa.
Khóe miệng Tần Cao Văn lộ nụ cười khẩy: “Anh chắc không?”.
“Tao nói cho mày biết Tần Cao Văn, mày dám đánh tao thì mày chết rồi, đắc tội với nhà họ Trương chúng tao, bố tao nhất định sẽ không tha cho mày đâu”.
Đối với sự uy hiếp vừa rồi của anh ta, Tần Cao Văn chỉ cảm thấy hơi nực cười, trước đó đã có không ít người từng nói câu đó với anh, nhưng bọn họ không ai có kết cục tốt đẹp cả.
Tần Cao Văn ung dung trả lời: “Anh tưởng tôi sẽ sợ anh?”.
“Mày muốn làm gì, tao nói cho mày biết, tốt nhất mày nên suy nghĩ cho kỹ!”.
Vương Chấn Hoa đứng một bên thực sự không chịu được nữa, vội vàng hét lên.
Ánh mắt Tần Cao Văn trở nên sắc lạnh.
“Việc của tôi không liên quan đến anh”.
Bốp!
Lại là một cái tát đáp thẳng xuống mặt Vương Chấn Hoa, đánh vô cùng mạnh, cơ thể của anh ta còn gầy hơn Trương Thiên Khoát một chút.
Cả người bay ra xa luôn, rồi đập vào chiếc xe to bên cạnh.
Khóe miệng anh ta chảy ra máu tươi.
“Tôi bảo anh xin lỗi!”.
Tần Cao Văn rút con dao găm ra, đặt ngay lên cổ anh ta, lưỡi dao lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
Kim loại cứng khiến cổ của Trương Thiên Khoát có một cảm giác lạnh ngắt, cơ thể rùng mình, không kìm được cứ thế run cầm cập.
Anh ta nhìn Tần Cao Văn, ánh mắt tràn đầy sự sợ hãi.
“Mày…”.
Tần Cao Văn ngắt lời anh ta luôn: “Anh còn một cơ hội cuối cùng, mau xin lỗi vợ tôi, nếu không hôm nay tôi sẽ cắt đứt đầu anh trước mặt tất cả mọi người”.
Lần này Trương Thiên Khoát không dám cứng đầu nữa.
Trương Thiên Khoát có thể cảm nhận được Tần Cao Văn không hề cố ý dọa anh ta, Tần Cao Văn thực sự có cái gan làm vậy.
Cảnh tượng giết chết Mã Thiên Long lần trước, cho đến tận bây giờ anh ta vẫn nhớ như in, nếu đắc tội với Tần Cao Văn thật, e rằng bản thân chỉ có nước chết mà thôi.
Chỉ cần giữ lấy rừng, sợ gì không có củi đốt.
Anh ta hoảng hốt nói: “Không… đừng có giết tao, giờ tao sẽ xin lỗi ngay”.
Toàn bộ thể diện và sự tôn nghiêm khi đứng trước cái chết thì chẳng còn là gì nữa.
Trương Thiên Khoát không quan tâm nhiều, đi thẳng đến trước mặt Vương Thuyền Quyên cúi gập người xuống.
“Xin lỗi!”.
Bụp!
Tần Cao Văn đạp cho anh ta một cái từ phía sau, Trương Thiên Khoát ngã sõng soài như con chó chết, đầu còn đập xuống đất, trán chảy đầy máu.
“Xin lỗi cho tử tế!”.
Tần Cao Văn ngồi ở đó dửng dưng nói.