Chương
Ý của anh là gì thì đã vô cùng rõ ràng.
Bắt buộc phải khiến Trương Thiên Khoát quỳ xuống.
Trương Thiên Khoát cắn răng nói: “Tần Cao Văn, mày đừng có ép người quá đáng, tao đã nể mặt mày lắm rồi đấy”.
“Anh không quỳ xuống đúng không? Vậy con dao găm trong tay tôi đây sẽ không nể mặt anh đâu!”.
Anh đi từ từ về phía đối phương.
Trương Thiên Khoát không quan tâm gì nữa, quỳ thụp xuống dất, đập đầu vài cái thật kêu trước mặt Vương Thuyền Quyên, hai nắm đấm của anh ta nắm chặt, cơ thể run rẩy.
Khoảnh khắc này Trương Thiên Khoát hạ quyết tâm, sẽ phải báo thù bằng mọi giá, bắt buộc phải băm vằm Tần Cao Văn ra.
Tất cả những gì xảy ra hôm nay, cả đời này anh ta sẽ không bao giờ quên.
Tần Cao Văn ngồi đối diện với Trương Thiên Khoát, chậm rãi nói: “Sau này nhìn thấy vợ tôi, đều phải quỳ xuống nhận sai, biết chưa?”.
“Tao…”
Anh ta hít sâu một hơi nói: “Tao đồng ý với yêu cầu đó”.
“Vậy còn được”.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Bọn họ đều biết thủ đoạn và bản lĩnh của Tần Cao Văn khá là đáng sợ, nhưng chưa bao giờ đoán được đối phương lại có khí phách đến vậy, trở mặt với người của nhà họ Trương luôn.
Nhà họ Trương là một trong ba gia tộc lớn ở khu Minh Châu, phía sau có thế lực tu luyện võ thuật rất mạnh.
Nếu bọn họ hành động thật sự, Tần Cao Văn khi đó sẽ lành ít dữ nhiều, kẻ yếu không địch nổi kẻ mạnh, đạo lý này từ xưa đến nay vẫn vậy.
Anh không hề giữ đường lui cho bản thân.
Vương Chấn Hoa bên cạnh nuốt nước bọt, cổ họng phát ra những tiếng ực ực.
Tần Cao Văn đứng dậy nói: “Còn anh nữa nhỉ?”.
Bây giờ Vương Chấn Hoa sợ đến mức run người, trán toát đầy mồ hôi lạnh.
Anh ta không còn chút ngông cuồng nào nữa.
Một lúc sau Vương Chấn Hoa nói: “Tao nói cho mày biết… mày đừng hòng muốn tao quỳ xuống xin tha”.
Cho dù giọng nói của anh ta run run, nhưng thái độ thể hiện ra vẫn rất là kiên định.
Anh ta không muốn nhà họ Vương phải mất hết mặt mũi trước mặt bàn dân thiên hạ.
Nếu thực sự phải như vậy, sau khi về nhà bố anh ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh ta.
Tần Cao Văn chậm rãi nói: “Nể mặt anh là anh trai của vợ tôi, lần này tôi tha cho anh, nhưng không có lần sau đâu”.
Lúc này Vương Chấn Hoa mới thở phào.
“Nhớ là không có lần sau đâu!”.
Tần Cao Văn lại nhắc lại câu nói vừa rồi một lần nữa.
Sau đó Trương Thiên Khoát đứng dậy từ dưới đất lên: “Bây giờ chúng tao đã xin lỗi rồi, có thể đi được chưa?”.