Chương
“Thưa bố, con có lỗi với bố”.
Ông Hai khẽ khàng xoa đầu con trai, cười nói: “Không có gì, có phải lần này lại thất bại không?”
“Thủ đoạn của tên đó đáng sợ hơn chúng ta rất nhiều. Toàn bộ anh em của chúng ta không phải là đối thủ của hắn, con đã phụ lòng mong mỏi của bố, con xin lỗi”.
Ông Hai với khuôn mặt vô cảm, động tác càng lúc càng dịu dàng: “Không sao!”
“Thưa bố, sự việc lần này đúng là bọn con đã khinh địch nên mới phạm phải sai lầm như vậy. Bố cho con thêm một cơ hội, bố yên tâm, chắc chắn con sẽ không khiến bố thất vọng”.
Ông Hai dừng lại, cầm ly rượu trên bàn lên và uống một ngụm.
Tiếp đó ông Hai nói: “Con có biết tại sao bố có được địa vị như ngày hôm nay không?”
Anh ta lắc đầu.
Ông Hai nói với vẻ thản nhiên: “Là bởi vì bố chưa bao giờ đặt tình cảm lên hàng đầu, con có biết mẹ con vì sao mà chết không?”
Trong đầu Trương Hoa đột nhiên hiện lên một sự suy đoán.
Nhưng anh ta không nói ra mà chỉ lắc đầu: “Con…con không biết”.
Ông Hai nói thẳng với Trương Hoa: “Con trai, con thông minh hơn anh trai con nhiều, chắc chắn con đã biết chân tướng chuyện đó, tại sao lại cứ phải giấu diếm, cứ nói thẳng ra là được”.
“Thưa bố, con thật sự không biết!”
Trương Hoa cứi đầu, căn bản không dám nhìn ông Hai.
Ông Hai cười đáp lại: “Mẹ của con cũng là bị bố giết, anh trai con của vậy, con có biết vì sao bố lại ra tay với bọn họ không?”
Ông Hai đứng dậy, đi tới bên cửa sổ, chắp tay sau lưng.
“Bởi vì bọn họ đều không đáp ứng được yêu cầu của bố, bố là người luôn theo đuổi sự toàn mỹ”.
Trương Hoa lẳng lặng lắng nghe.
“Nếu bố phát hiện ra có người nào đó không thể đáp ứng được nhu cầu của bố, nếu bọn họ có khiếm khuyết thì bố sẽ không tha cho bọn họ. Vào đêm tân hôn của bố và mẹ con, bố phát hiện đó không phải là lần đầu của bà ấy. Từ khoảnh khắc đó bố đã phát hiện ra một lỗ hổng cực lớn và không thể nào bù đắp được”.
Nhìn theo bóng lưng của ông Hai, Trương Hoa bỗng run rẩy.
Một mặt là do sợ hãi, mặt còn lại là do tức giận.
Anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng bố của mình lại độc ác như vậy.
Ông Hai tiếp tục nói: “Nhưng lúc đó thực ra bố vẫn không hề nghĩ sẽ giết mẹ con, bởi vì bố vẫn còn dựa vào truyền tông của bà ấy, không muốn lãng phí thời gian đi cưới người khác”.
Những lời nói đó khiến Trương Hoa cảm thấy vô cùng ghê tởm.
“Sau đó bố đã đặt hết hi vọng vào hai anh em con. Bố hi vọng hai đứa có thể trở thành những người hoàn hảo, nhưng thật không may anh trai con đã khiến bố hết sức thất vọng”
Ông Hai dựa vào ghế và nói: “Khi đó bố đã truyền thụ tất cả võ đạo cho nó, chỉ hi vọng nó có thể làm nên chuyện và có thể thống nhất được cả thế giới ngầm”.
“Đáng tiếc là anh trai con không chịu làm như vậy. Bố đề xuất ra khát vọng vĩ đại của mình, nhưng ngược lại nó lại bảo là bố mặt dày”.
Ngay sau đó ông Hai tiếp tục nói với vẻ lạnh lùng: “Từ lúc nó nói ra câu đó, bố đã khẳng định anh trai con là kẻ bất hoàn hảo. Vì vậy bố phải giết chết nó, bố không có ý định bồi dưỡng con mà cứ thế xông thẳng vào thế giới ngầm, giết sạch những kẻ mà bố thấy ngứa mắt”.