Chương
“Vợ, anh nghĩ em hiểu lầm rồi, sở dĩ anh từ chối lời khiêu chiến của ông ta không phải vì anh muốn nhượng bộ, mà là tuần sau là sinh nhật của Đóa Đóa”.
Tần Cao Văn gọi Vương Thuyền Quyên là vợ càng lúc càng thuận miệng. Ban đầu nghe anh gọi là vợ, Vương Thuyền Quyên còn đỏ mặt, hiện rõ vô cùng xấu hổ, bây giờ lại xem như chuyện bình thường, thậm chí trong lòng còn mừng thầm.
Vương Thuyền Quyên kinh ngạc hỏi: “Nói cách khác, nếu tuần sau không phải sinh nhật Đóa Đóa, anh vẫn sẽ quyết đấu với Thiên Lôi tông sư sao?”.
“Không sai”.
Vương Thuyền Quyên ho khan hai tiếng, hỏi: “Anh đánh thắng được Thiên Lôi tông sư không?”.
Tần Cao Văn trả lời rất nghiêm túc, chân thành: “Thiên Lôi tông sư chẳng có gì tài giỏi, chỉ là mọi người thổi phồng ông ta quá mà thôi”.
Ở bên Tần Cao Văn cái gì cũng tốt, chỉ có điều suốt ngày nơm nớp lo sợ, không biết lần sau anh lại đưa ra quyết định điên cuồng gì.
Bây giờ Vương Thuyền Quyên chỉ có thể cầu nguyện, ngày đó Thiên Lôi tông sư sẽ không đến tiệc sinh nhật của Đóa Đóa làm loạn. Nếu không, hai người họ sẽ không tránh khỏi xung đột.
Trên mạng toàn là lời mắng chửi Tần Cao Văn, thực tế không chỉ giới hạn ở trên mạng, mà trên trang nhất của các tựa báo lớn cũng đang đưa tin về chuyện này.
Trước kia có không ít người sùng bái Tần Cao Văn, nhưng sau khi anh từ chối thư mời khiêu chiến của Thiên Lôi tông sư, tất cả mọi người đều nghiêng về một bên, bắt đầu mắng chửi anh.
“Lúc trước tôi đã nói Tần Cao Văn là một kẻ hèn nhát, bây giờ mấy người tin rồi chứ?”.
“Dùng kẻ hèn nhát để hình dung Tần Cao Văn đúng là sỉ nhục từ này”.
“Đúng vậy, tôi cảm thấy anh ta còn không bằng một kẻ hèn nhát”.
…
Nhà họ Trương.
“Bố, con có tin tốt muốn nói với bố!”, Trương Thiên Khoát vô cùng phấn khởi, vội vàng chạy vào phòng bố mình, nói.
Trương Vân Sơn đã có được manh mối về tin tốt mà con trai mình nhắc tới, ông ta ung dung trả lời: “Bố biết rồi”.
“Lần này, tên Tần Cao Văn kia chết chắc rồi”.
Trương Vân Sơn đứng dậy khỏi ghế, đến trước mặt con trai nói: “Trước kia bố đã dạy con thế nào, lẽ nào con quên rồi sao?”.
Lúc này, Trương Thiên Khoát mới phản ứng lại, im lặng cúi đầu, áy náy nói: “Xin lỗi bố, con đã quá đắc ý”.
“Bất kể có xảy ra chuyện gì, bất kể có đối mặt với tình huống thế nào cũng phải bước chắc từng bước”.
Trương Thiên Khoát lại đáp: “Con nhớ rồi ạ”.
“Con đi xuống trước đi!”.
“Vâng!”.
…
Ông Hai cũng biết được tin tức này ngay lập tức.
Cuối cùng cũng đã quay về, ông ta đợi lâu như thế, còn tưởng tên vô dụng Mã Thiên Hạo kia không tìm được Thiên Lôi tông sư. Nếu thật là vậy, ông ta sẽ phải đích thân đi giết Tần Cao Văn.