Chương
Ầm!
Nghe tiếng xưng hô này, sắc mặt Tiểu Tuyết lập tức tái nhợt, đầu óc quay cuồng, cảm giác trong đầu như có thứ gì đó nổ tung.
Mấy chữ xưng hô ấy giống như quả bom nặng ký rơi vào mặt hồ phẳng lặng, dẫn đến con sóng cực lớn.
Tất cả mọi người đều nhìn Tần Cao Văn, vô cùng kinh ngạc.
“Tổng giám đốc, chuyện… chuyện này là sao?”.
Tổng giám đốc sa sầm mặt, nói với Tiểu Tuyết: “Từ ngày mai cô không cần đến đây làm việc nữa”.
Mặc dù Tần Cao Văn không kể đầu đuôi câu chuyện cho tổng giám đốc, nhưng anh ta cũng có thể đoán ra được đại khái, chắc chắn là Tiểu Tuyết không biết điều đắc tội với Tần Cao Văn.
Sắc mặt Tiểu Tuyết rất khó coi, không hiểu hỏi: “Vì sao vậy tổng giám đốc? Tôi đã làm sai điều gì?”.
Đúng là một người phụ nữ ngu xuẩn.
“Cô còn mặt mũi nào mà hỏi hả?”.
Tổng giám đốc quát lên, sau đó túm lấy tóc Tiểu Tuyết mắng: “Mở to mắt cô lên mà nhìn, đây là VIP chí tôn của ngân hàng chúng ta, cả Hoa Hạ chỉ có một vị này thôi”.
Ồ!
Tất cả mọi người đều ồ lên.
Ai nấy đều sững sờ tại chỗ.
Lời mà tổng giám đốc vừa nói không ngừng văng vẳng bên tai bọn họ.
Chuyện… chuyện này là thế nào vậy?
Cho dù nhìn thế nào đi nữa thì Tần Cao Văn cũng không giống như người có tiền, cách ăn mặc của anh quá là giản dị, bộ đồ trên người cộng lại cũng chỉ một hai trăm tệ mà thôi.
Điều này đúng là khiến người ta khó mà tưởng tượng nổi.
Tiểu Tuyết lắp bắp nói: “Tổng giám đốc, điều anh vừa nói là thật sao?”.
“Giờ tôi còn có tâm trí mà đùa với cô à?”.
Đám có mắt như mù này, đúng là không biết trong đầu mấy người chứa cái gì nữa.
Thế mà lại dám đi làm khó Tần Cao Văn.
Dựa vào bản thân anh, đừng nói là rút năm triệu tệ, cho dù rút tỷ thì cũng vô cùng đơn giản.
Tiểu Tuyết sau khi phản ứng xong thì sắc mặt trở nên càng khó coi hơn, sau đó cô ta quỳ xuống trước mặt Tần Cao Văn nói: “Thực sự xin lỗi anh, vừa rồi đều do tôi không tốt, Tần tiên sinh, mong anh tha thứ cho tôi”.
Học vị của người phụ nữ này không cao, năng lực cũng không giỏi gì, làm một nhân viên trong ngân hàng đối với cô ta mà nói là công việc tốt nhất hiện nay, nếu bị đuổi việc thì e rằng khó mà có được may mắn như vậy nữa.
Cô ta không muốn cứ thế mà bị đuổi việc.
“Tổng giám đốc, quyền giải quyết vụ việc này tôi giao cho anh”.
Tổng giám đốc đưa tay lên lau mồ hôi lạnh trên trán, không ngừng đoán hàm ý trong câu nói vừa rồi của Tần Cao Văn.
Anh ta buộc phải cẩn thận đối đãi, đây là một nhân vật có thân phận vô cùng cao quý.