Chương
Mã Thiên Hạo và anh trai sống nương tựa nhau, hắn coi Mã Thiên Long như một sự tín ngưỡng của chính mình. Giờ Mã Thiên Long đã chết trong tay Tần Cao Văn, nếu như không thể báo thù cho anh trai thì cuộc đời này với hắn cũng chẳng còn nghĩa lý gì.
Giờ nếu như Tần Cao Văn giết hắn thật thì cũng coi như là một sự giải thoát.
Tần Cao Văn ung dung lên tiếng: “Tôi sẽ không giết anh”.
Hắn chỉ là kẻ địch của anh chứ không phải là một kẻ xấu.
Mã Thiên Hạo không hề cảm thấy hào hứng.
Hắn không hề cảm thấy vui mừng. Giờ đối với hắn mà nói, đời người đã không còn giá trị gì nữa.
Hắn không biết tương lai sẽ đi đâu về đâu.
Từ nhỏ đã cùng anh trai sống nương tựa, hắn đã sớm coi Mã Thiên Long là ngọn đèn chỉ đường của mình. Mỗi lần khi cảm thấy mất phương hướng, chỉ cần đi theo anh trai là tìm được lối ra.
Nhưng giờ anh trai đã không còn nữa.
“Tại sao anh lại không giết tôi?”
Hắn nhìn Tần Cao Văn và gầm lên
Tất cả mọi người nhìn Tần Cao Văn gào khóc trong đau đớn, bộ dạng lã chã nước mắt với phần tò mò.
Lẽ nào được sống không tốt sao?
Tần Cao Văn thản nhiên trả lời: “Tại sao tôi phải giết anh?”
Hôm nay là sinh nhật của cô con gái, anh cố gắng không sát hại ai cả. Nếu là trước đây thì có lẽ Mã Thiên Hạo đã sớm trở thành một cái thây ma rồi.
Hắn nhắm mắt lại, để lộ nụ cười chua chát.
Mã Thiên Hạo biết rằng cả đời này hắn không thể báo thù thay cho anh trai được nữa.
Thiên Lôi tông sư là sự tồn tại duy nhất, đồng thời cũng là hi vọng cuối cùng của hắn.
Trước khi trận quyết đấu diễn ra, hắn cảm thấy hết sức tự tin, cho rằng Thiên Lôi tông sư có thể báo thù thay anh trai.
Thế nhưng hắn đã đánh giá quá thấp thực lực của Tần Cao Văn.
Đối phương quá mạnh.
Mã Thiên Hạo không còn mặt mũi nào để sống tiếp nữa. Hắn lấy ra một con dao sáng loáng, lạnh lẽo
và kề vào cổ mình.
Phụt!
Máu tươi nóng hổi xối ra, Mã Thiên Hạo đổ người xuống đất, chút hơi ấm cuối cùng của sinh mệnh dần biến mất.
Đám đông cầm điện thoại chỉ quan tâm chụp hình, không hề thể hiện bất kỳ sự đồng cảm nào.
Cuộc sống vốn là như vậy.
Một phút sau, Mã Thiên Hạo đã chết hoàn toàn.
Tần Cao Văn không hề quay trở lại xe mà chắp tay sau lưng: “Những kẻ núp nùm bước ra hết cả đi”.
Giọng nói của Tần Cao Văn vốn không lớn nhưng rành rọt, rõ ràng, hơn nữa tất cả những người có mặt đều nghe không sót từ nào.
Bốn cao thủ Phong, Vũ, Lôi, Điện đều thầm cảm thấy thất kinh. Rõ ràng bọn chúng đã ẩn nấp rất kỹ rồi.
Vậy tại sao vẫn bị Tần Cao Văn phát hiện?