Chương
…
Mọi việc thuận lợi hơn tưởng tượng của Nhạc Sơn Hà nhiều. Anh ta còn tưởng rằng Tần Cao Văn biết được thân phận của anh ta sẽ từ chối yêu cầu mình đưa ra, nhưng không ngờ Tần Cao Văn lại ngu dốt như vậy.
Nhạc Sơn Hà khoanh hai tay trước ngực, không biểu lộ cảm xúc gì nói với Tần Cao Văn: “Nếu đã là chơi trò chơi thì chúng ta chắc chắn phải đánh cược cái gì đó”.
“Cược cái gì?”, Tần Cao Văn nhìn anh ta, tò mò hỏi.
Nhạc Sơn Hà đáp thẳng: “Ai thua thì phải trả cho người kia mười triệu tệ, hơn nữa phải quỳ xuống kêu tiếng chó trước mặt mọi người”.
Sắc mặt Phùng Thiên Vũ trở nên cực kỳ khó coi.
Tất cả mọi người đều hiểu ra, Nhạc Sơn Hà không phải muốn chơi trò chơi với Tần Cao Văn, mà chỉ là muốn làm anh bẽ mặt trước đám đông.
Phùng Thiến Thiến ở bên cạnh vội vàng chạy tới, cô ấy biết Nhạc Sơn Hà hành động như vậy là vì cái gì. Chắc chắn là có liên quan mật thiết đến cô ấy.
Phùng Thiến Thiến đứng ở trước mặt Tần Cao Văn, nói: “Anh Tần, anh không cần phải chấp nhặt với loại người này”.
“Thiến Thiến, em sợ anh ta thua anh à? Ở đây nhiều người làm chứng thế này, anh ta không nuốt lời được đâu”.
Phùng Thiên Vũ siết chặt nắm đấm, mắng chửi: “Nhạc Sơn Hà, cậu đừng hiếp người quá đáng”.
“Sao tôi lại hiếp người quá đáng? Rõ ràng là anh Tần tự mình đồng ý, liên quan gì đến tôi?”.
Hôm nay, Phùng Thiên Vũ tỏ ra vô cùng nhiệt tình với Tần Cao Văn, những người ở đây đều có định kiến về việc này.
Bọn họ đều được Phùng Thiên Vũ gửi thiệp mời, đặc biệt mời đến đây, còn Tần Cao Văn không có thiệp mời lại được ông ta tiếp đãi tận nơi. Mọi người có suy nghĩ như vậy đối với Tần Cao Văn cũng là bình thường.
Tần Cao Văn bị Nhạc Sơn Hà gây khó dễ, mọi người chắc chắn sẽ đứng về phía Nhạc Sơn Hà.
Nhìn những người này, Phùng Thiên Vũ âm thầm thở dài. Bọn họ đúng là không biết điều, dám gây khó dễ cho Tần Cao Văn? Có biết thân phận của cậu ấy là gì không?
Chốc lát sau, Phùng Thiên Vũ nói: “Cậu Tần, chúng ta đừng chấp nhặt với loại người này”.
“Không sao, tôi sẵn lòng”, anh tỏ thái độ vô cùng kiên định.
Nếu người ta đã gửi thư khiêu chiến, Tần Cao Văn cũng không có lý nào lại từ chối.
Nhạc Sơn Hà nhếch mép cười nhạt: “Lời này là anh nói đấy, anh Tần, đến lúc đó anh thua rồi cũng đừng trách tôi không khách sáo”.
Tần Cao Văn đứng lên nói: “Câu này phải là tôi nói với anh mới đúng, bây giờ anh hối hận vẫn còn kịp, nếu không, tôi dám bảo đảm anh sẽ mất mặt lắm đấy”.
Đồ điên!
Tần Cao Văn chắc chắn bị điên rồi, có người bình thường nào lại ăn nói lung tung, thốt ra mấy lời như vậy đâu.
Đúng là không biết anh ta nghĩ thế nào.
“Được, hôm nay có nhiều người ở đây làm chứng như vậy, ai thua cũng không được nuốt lời đâu”.