Chương
Tần Cao Văn thản nhiên trả lời: “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy”.
“Vậy chúng ta bắt đầu đi”.
Nhạc Sơn Hà đến bên cạnh bàn, bắt đầu nghiêm túc lựa chọn đá mà mình muốn tìm.
Đây là quá trình vừa phức tạp vừa tinh tế.
Tất cả mọi người không hề hồi hộp về kết quả của trận đấu này. Bọn họ biết người có thể thắng chắc chắn chỉ có Nhạc Sơn Hà. Trừ điều đó ra, không thể xuất hiện tình huống nào khác.
Khoảng hơn nửa tiếng đồng hồ trôi qua, Nhạc Sơn Hà tìm được một tảng đá.
Anh ta chỉ vào tảng đá đó, nói: “Tôi lấy tảng đá đó”.
Ánh nhìn của mọi người đều dồn lên tảng đá đó, trông nó có vẻ không có gì kỳ lạ, không có chỗ nào đặc sắc.
Mọi người đều cảm thấy tò mò. Trước kia, đá mà Nhạc Sơn Hà tìm được nhìn qua là có thể nhận ra bên trong chắc chắn là ngọc thạch thượng hạng, nhưng lần này lại ngoại lệ.
Nhiều người cảm thấy không tin nổi.
“Tôi cảm thấy hình như trong khối đá của Nhạc đại sư không có ngọc gì tốt”.
“Tôi cũng cảm thấy như vậy”.
“Anh nói xem rốt cuộc chuyện này là sao?”.
…
Nhạc Sơn Hà không để tâm đến quan điểm của người khác.
Tần Cao Văn nhìn thấy tình cảnh trước mắt, cực kỳ hài lòng gật đầu, Nhạc Sơn Hà không phải kẻ hữu danh vô thực.
Anh có thể cảm nhận được trong tảng đá đó có ngọc mềm mỡ cừu thượng phẩm.
Ngọc thạch chia ra ngọc cứng và ngọc mềm, ngọc mềm tốt nhất chính là ngọc bích mỡ cừu.
“Cắt tảng đá này ra cho tôi!”.
Nhạc Sơn Hà liếc nhìn Tần Cao Văn, trên mặt nở nụ cười đắc ý.
Hôm nay, anh ta chắc chắn phải lấy được số tiền này, không tiếc giá nào.
Anh ta còn phải khiến Tần Cao Văn quỳ trước mặt mình dập đầu xin tha, khiến Tần Cao Văn mất mặt trước bao nhiêu người ở đây. Có lẽ đến lúc đó, Phùng Thiến Thiến sẽ biết người đàn ông nào ưu tú hơn, thích hợp với cô ấy hơn.
Không lâu sau, thầy cắt ngọc đi tới, nhìn tảng đá bày trên bàn, mắt lập tức sáng lên.
Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng. Ông ta làm nghề cắt lấy ngọc thạch đã hơn mười năm, từ lâu đã tích lũy được kinh nghiệm phong phú, nhìn qua là có thể nhận ra bên trong đá có ngọc bích mỡ cừu thượng phẩm.
Ông ta đặt dao cắt ngọc lên trên đá, sau đó dùng sức.
Rắc!
Ngọc thạch được cắt làm hai, ánh sáng của ngọc tỏa ra, nhiều người đều dồn hết sự chú ý về phía này.
Phùng Thiến Thiến cảm thấy lòng mình chùng xuống, lần này Tần Cao Văn thua chắc rồi.
Ánh đèn rực rỡ như ánh sao chiếu rọi trong gian phòng.
Sự chú ý của đám đông bị thu hút.
Vào khoảnh khắc này, tất cả đều đứng ngây như tượng.
Bọn họ chưa từng nhìn thấy tác phẩm phỉ thúy nào không tỳ vết như vậy.