Chương
May mắn lắm thì anh cũng chỉ có thể tìm được viên ngọc tương đương với của Nhạc Sơn Hà mà thôi.
Vậy mà còn nói sẽ khiến Nhạc Sơn Hà phải thua trận đấu. Đây chẳng phải kẻ điên thì là gì?
“Anh Tần, đây là những gì anh hứa nhé, tôi không hề ép anh. Lát nữa thua rồi mà không quỳ xuống trước mặt tôi thì tôi sẽ cho người đánh gãy chân anh đấy”, Nhạc Sơn Hà cười lạnh lùng.
Tần Cao Văn trả lời: “Không thành vấn đề”.
Lúc này có rất nhiều khác muốn nhìn thấy Tần Cao Văn trở thành trò hề. Điều này là chắc chắn, chẳng gì có thể thay đổi mà bọn họ càng muốn để Phùng Thiên Vũ thấy rằng, ông ta đang làm một chuyện hết sức ngốc nghếch.
Vì đã thân mật với loại người như Tần Cao Văn.
Phùng Thiến Thiến tự trách mình khi để sự việc tới bước không thể cứu vãn. Tất cả đều là do cô ấy không tốt, tại sao khi đó lại bịa đặt rằng Tần Cao Văn là bạn trai của mình chứ?
Giờ thì đối phương cũng bị kéo xuống bùn luôn rồi.
“Xin lỗi, anh Tần yên tâm, tới khi đó tôi nhất định sẽ nghĩ cách”.
Từ đầu tới cuối, Tần Cao Văn đều không hề trách Phùng Thiến Thiến. Anh chỉ cười: “Không có gì”.
Biểu cảm thân mật giữa hai người khiến cho Nhạc Sơn Hà càng điên máu. Dựa vào cái gì mà Phùng Thiến Thiến tỏ ra thân thiết với Tần Cao Văn như vậy
Còn anh ta thì cô không chịu nhìn dù chỉ một cái?
Anh ta cảm thấy không phục.
Tần Cao Văn nói với vẻ thản nhiên: “Tôi nhất định sẽ tìm ra được miếng ngọc có giá trị hơn viên của anh ta”.
“Tôi đợi”.
Suy nghĩ của Phùng Thiên Vũ cũng giống như của con gái. Lần này chắc chắn Tần Cao Văn sẽ thua, dù là ai tới thì cũng chẳng thể thay đổi được kết cục này. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Ngay sau đó, Tần Cao Văn nhìn thấy một phiến đá ở trước cửa ra vào.
Phiến đã đặt ở trước cửa nhà họ Phùng đã sáu, bảy năm, từ khi mua tòa biệt thự này thì nó đã nằm ở đó rồi.
Phùng Thiên Vũ luôn coi phiến đá đó là vật trang trí.
Phiến đá to cỡ cái bàn, bên trên còn đặt một vài châu cây.
Tần Cao Văn chỉ vào phiến đá và nói: “Tôi chọn nó”.
Đám đông nhìn theo hướng tay chỉ của Tần Cao Văn và lập tức sững người.
Đến cả Phùng Thiến Thiến cũng phải há mồm trợn mắt.
Não của Tần Cao Văn bị kẹp cửa rồi sao?
Mà lại đi chọn phiến đá đó…
Nhạc Sơn Hà không khỏi bật cười. Tần Cao Văn đúng là bệnh nặng lắm rồi nên mới có hành động ngốc nghếch như vậy.
Phiến đá đó dù có nhìn kiểu gì cũng không hề giống là sẽ có thể lấy ra được ngọc.
Chắc chắn là do anh đã hết đường nên mới có hành động điên rồ như vậy.
Phùng Thiên Vũ vội vàng bước tới khuyên bảo: “Anh Tần, anh chọn miếng khác đi. Phiến đã đó không lấy ra được ngọc gì đâu”.