Chương
“Tôi nói này anh Tần, giờ càng lúc tôi càng nghi ngờ, rốt cuộc anh có biết giám định ngọc hay không vậy? Phiến đã đó dù nhìn thế nào cũng ra một phiến đá bình thường. Muốn lấy ra được ngọc từ trong nó thì đúng là điên rồ”
Dù người khác có nói như thế nào thì Tần Cao Văn vẫn kiên định với lựa chọn của mình.
Tiêu chuẩn phán đoán ngọc của anh khác với người thường. Chỉ cần nhìn là nhận ra ngay từ vẻ bề ngoài kia của phiến đá có thể hàm chứa bảo bối như thế nào ở bên trong.
Tần Cao Văn lên tiếng: “Tôi chọn phiến đá đó”.
Tiếp theo Tần Cao Văn đi tới trước phiến đá dưới ánh mắt như đang cười trên nỗi đau khổ của người khác của đám đông.
Anh thể hiện sức mạnh kinh người, chỉ dùng một tay mà đã có thể nhấc được phiến đá nặng hàng trăm cân đưa lên bàn.
Rầm.
Chiếc bàn vỡ vụn.
Tần Cao Văn nhìn phiến đá và nói: “Gọi thợ cắt ngọc tới, giúp tôi cắt phiến đá ra”.
Một lúc sau một thợ cắt ngọc đã bước tới. Tay cầm một con dao to, nhìn phiến đá đặt trên bàn và lắc đầu.
“Không được!”
Thầy cắt ngọc từ chối: “Tôi không thể cắt được”.
“Tại sao?”
Lời nói của đối phương khiến Tần Cao Văn có phần tò mò.
Thợ cặt ngọc nhổ nước bọt: “Không phải là gã này đang đùa chúng ta đấy chứ? Đây rõ ràng là một phiến đá bình thường, làm sao có thể lấy được ngọc bên trong? Tôi không muốn lãng phí thời gian”.
Tất cả đều cưới phá lên.
Đến cả thợ cắt ngọc cũng cảm thấy nếu cắt phiến đá này ra thì chỉ tốn thời gian. Có thể thấy, bên trong chẳng thể có nổi ngọc ngà gì.
Nhạc Sơn Hà lạnh lùng nói: “Anh Tần, anh thua rồi, tốt nhất quỳ xuống dập đầu đi là vừa”.
“Đá của tôi còn chưa cắt, sao anh biết là tôi sẽ thua?”
Tần Cao Văn vốn không phải là người nghe theo mệnh lệnh của người khác. Chưa tới cuối cùng thì anh sẽ không bao giờ từ bỏ.
“Sao anh cứ phải làm những việc mất công vô ích vậy, tiếp tục như thế có ý nghĩa gì không?”
Tần Cao Văn nghiêm túc trả lời:
“Chỉ có những người không hiểu về giám định ngọc thì mới cảm thấy đây là một phế phẩm. Tiếp theo tôi sẽ cho các người biết thế nào là ngọc thật sự”.
Nếu thợ cắt ngọc đã không muốn ra tay thì Tần Cao Văn sẽ đích thân làm. Anh cầm lấy con dao của đối phương.
Tần Cao Văn bước tới trước mặt, giơ con dao lên, chậm rãi chém xuống phiến đá khiến phiến đá kêu răng rắc.
Sau đó phiến đá dần nứt ra. Lớp bề mặt đầu tiên hiện ra không nằm ngoài dự đoán, là một lớp đá bình thường, chẳng có gì.