Chương
“Không thể!”
Tần Cao Văn sẽ không để cho đối phương có cơ hội phản kháng.
Toàn bộ yêu cầu là do anh ta chủ động đề ra, Tần Cao Văn vốn không muốn sinh sự, là do Nhạc Sơn Hà không biết điều mà thôi.
Anh ta cố tình đưa mặt ra cho Tần Cao Văn tát thì lẽ nào anh lại không tát cho vài phát?
Nhạc Sơn Hà tức lắm, cơ thể khẽ run rẩy.
Anh ta siết chặt nắm đấm và chửi: “Anh nói vậy có phải là tuyệt tình quá không?”
Tần Cao Văn cười lạnh lùng.
“Anh vừa nói cái gì cơ? Anh còn nói được là tôi tuyệt tình cơ à. Tôi hỏi anh, vừa rồi lúc tôi ngồi uống rượu, tôi có động gì đến anh không?”
Nhạc Sơn Hà á khẩu.
Giờ thì anh ta đã hiểu câu gậy ông đập lưng ông là thế nào.
Nếu biết trước như vậy thì đã không làm rồi.
Bây giờ không những không thể khiến Tần Cao Văn xấu mặt trước tất cả mọi người như mong muốn trước đó, ngược lại còn khiến bản thân mất hết thể diện, quan trọng nhất là còn phải cho đối phương vài chục triệu tệ nữa.
Danh tiếng mà Nhạc Sơn Hà có bây giờ càng nhiều hơn, còn về tiền bạc thì đứng thứ hai.
Anh ta thực sự không chịu được sự mất mặt này.
Đã ba mươi bốn mươi tuổi rồi, làm như vậy quá thể mất mặt.
“Tôi cho anh ba giây nữa, nếu còn không quỳ xuống thì để tôi giúp anh”.
Tần Cao Văn rốt cuộc đáng sợ đến mức nào thì Nhạc Sơn Hà hiểu khá rõ, khả năng đánh đấm của Tần Cao Văn phải gọi là đỉnh cao.
Từ “giúp” mà anh nói e rằng chính là đánh gãy chân anh ta, Nhạc Sơn Hà tính toán thiệt và lợi xong, vẫn quyết định quỳ xuống.
Còn rừng thì không sợ thiếu củi đốt.
Thụp!
Hai đầu gối của anh ta quỳ mạnh xuống đất, phát ra tiếng thụp rõ rệt, nắm chặt nắm đấm, Nhạc Sơn Hà thầm thề rằng cho dù thế nào anh ta cũng phải trả thù.
“Tôi xin lỗi, Tần tiên sinh!”.
Trán anh ta đập xuống đất, phát ra những tiếng cộp cộp.
Đập đầu liên tiếp ba cái trước mặt Tần Cao Văn, Nhạc Sơn Hà lại nói: “Tần tiên sinh, anh đã hài lòng chưa?”.
Tần Cao Văn ngồi đối diện với Nhạc Sơn Hà nói: “Anh có thể đứng lên rồi đấy”.
Đứng từ dưới đất lên, Nhạc Sơn Hà cúi đầu suốt, căn bản không dám nhìn bất cứ ai, anh ta sợ gặp phải ánh mắt của người khác.
“Đừng quên là sáng mai chuyển tiền vào tài khoản cho tôi, nếu không…”, khóe miệng anh nở nụ cười khẩy, rồi không nói gì nữa.
Nhạc Sơn Hà hít sâu một hơi nói: “Tôi biết rồi Tần tiên sinh, đến lúc đó chỗ tiền kia nhất định sẽ chuyển vào tài khoản của anh đúng thời hạn”.
“Ừ”.