Chương
Khoanh hai tay trước ngực, vẻ mặt ông Hai trở nên có hơi nghiêm trọng.
Từ lâu lắm rồi ông ta không có cảm giác áp bức mãnh liệt như vậy.
Từ khi xuất đạo đến nay, ông ta ở trong thế giới ngầm gần như mọi việc đều thuận lợi, cho dù đối mặt với bao nhiêu đối thủ hung ác bá đạo, đều có thể giải quyết chỉ trong chớp mắt.
Lần đầu tiên ông ta cảm nhận được một kiểu cảm giác khó khăn đến cùng quẫn.
Tần Cao Văn khiến ông ta biết thế nào là sợ hãi.
Nhưng vẫn may là ông ta nghĩ ra một kế sách hoàn hảo, không những có thể bắt được Tần Cao Văn, mà còn có thể giết chết được cả vợ và con gái của Tần Cao Văn.
“Ông Hai!”
Bên ngoài vọng đến giọng nói quen thuộc của thuộc hạ.
Ông Hai nói: “Cửa không đóng, cứ thế mà vào đi”.
Thuộc hạ đó đi vào, cung kính nói với ông Hai: “Ông Hai, chuyện mà ông dặn đã làm xong rồi”.
“Có nhìn thấy người phụ nữ đó uống thuốc không?”.
Thuộc hạ vội vàng nói: “Ông Hai cứ yên tâm, tất cả đều làm theo như lời ông Hai nói”.
“Vậy thì tốt”.
Ông Hai gật đầu ra vẻ hài lòng.
“Ông còn có việc gì muốn tôi đi làm không?”.
Ông Hai nói: “Bây giờ hãy đến cổng nhà Tần Cao Văn, giám sát nhất cử nhất động của bọn họ cả ngày và báo cáo về hành tung của cả nhà bọn họ cho tôi bất cứ lúc nào, hiểu chưa?”.
“Tôi biết rồi thưa ông Hai”.
Thuộc hạ đó cung kính nói.
“Đi ra ngoài đi!”.
“Vâng!”.
…
Khóe miệng ông Hai lộ nụ cười khẩy.
Lần này Tần Cao Văn chết chắc rồi.
Hôm nay Vương Thuyền Quyên tan làm khá sớm, Đóa Đóa đã ngủ rồi, phòng khách rộng rãi chỉ còn lại hai người là Tần Cao Văn và cô.
Vương Thuyền Quyên dựa vào người Tần Cao Văn, khuôn mặt nở nụ cười đẹp đến mê lòng.
“Hai chúng ta có phải là…”.
Những lời phía sau là gì thì cho dù Vương Thuyền Quyên không nói hết thì Tần Cao Văn cũng có thể hiểu được, bọn họ đã hơn một tuần chưa mây mưa với nhau rồi.
Dục vọng của hai người đã kìm nén khá lâu, Vương Thuyền Quyên liền ập lên người Tần Cao Văn.
Hai người mây mưa kịch liệt, hơn một tiếng sau mới dừng lại.
Vương Thuyền Quyên nằm trên sofa, dựa vào vai Tần Cao Văn, khuôn mặt mang nụ cười dịu dàng: “Trước đây không phát hiện ra đấy, thì ra chuyện này lại thú vị đến vậy”.
Khi đang nói câu này, mặt Vương Thuyền Quyên đã đỏ ửng lên.
Trông càng mê đắm lòng người hơn.
“Đồ ngốc!”.
Tần Cao Văn hôn lên trán Vương Thuyền Quyên một cái.