Chương
Tần Cao Văn dần thả lỏng nắm tay vốn siết chặt, anh ngồi xuống ghế sofa, nói: “Ông khiến tôi rất thất vọng”.
Ông Hai cười nói: “Chẳng lẽ trong mắt cậu Tần, tôi nên quang minh chính đại đấu với cậu một trận, gửi thư khiêu chiến cho cậu giống như Mã Thiên Long?”.
Tần Cao Văn không nói gì.
Ông Hai khinh thường đáp: “Theo cách nghĩ của tôi, đó là cách làm ngu xuẩn nhất trên đời. Có thể sử dụng trí tuệ đầu óc, vì sao phải dựa vào đơn đả độc đấu để giành thắng lợi cuối cùng? Cho nên, tôi không có cảm giác gì đối với chuyện của Mã Thiên Long. Không phải vì thực lực của hắn không đủ mạnh, mà đơn thuần chỉ là quá ngu dốt”.
Nhìn bộ dạng vô liêm sỉ của ông Hai, cơ thể Tần Cao Văn run lên.
Tiếp đó, ông ta lại nói với Tần Cao Văn: “Cậu Tần, tốt nhất cậu nên ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của tôi. Nếu ba ngày sau cậu không đến tòa nhà bác học, vợ cậu sẽ chết, còn nữa, cậu chỉ có thể đến đó một mình”.
“Quan trọng nhất là đừng giở trò gì trước mặt tôi. Sự kiên nhẫn của tôi có hạn, nếu cậu chọc giận tôi, cậu cứ đợi đấy nhặt xác của Vương Thuyền Quyên đi”.
Ông Hai đứng dậy rời khỏi phòng. Ông ta tỏ ra vô cùng thong dong, biết rằng Tần Cao Văn không dám đánh lén mình.
Rầm!
Ông Hai vừa rời đi, cuối cùng Tần Cao Văn cũng không nhẫn nhịn được nữa, đập mạnh tay lên bàn.
Rắc!
Tiếng động rõ rệt vang lên, chiếc bàn nứt làm hai.
Xem ra anh đã đánh giá cao ông Hai rồi.
Có câu tội vạ không liên lụy người trong nhà. Mặc dù lúc trước Tần Cao Văn có mâu thuẫn với ông Hai, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ sẽ động đến con trai ông ta, còn ông ta thì hay rồi.
Vốn dĩ mâu thuẫn giữa hai người còn có thể hòa giải, bây giờ đã nâng cấp đến mức không chết không thôi.
Anh nhất định sẽ tiêu diệt ông Hai và toàn bộ bang phái dưới quyền ông ta, không tiếc bất cứ giá nào.
“Bố!”. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Đằng sau vang lên tiếng của Đóa Đóa.
Tần Cao Văn vội vàng nở nụ cười, quay người hỏi Đóa Đóa: “Có chuyện gì sao Đóa Đóa?”.
Nhìn thấy Đóa Đóa từ từ đi đến chỗ mình, trên mặt còn vương vài giọt nước mắt, anh vô cùng đau lòng.
Đóa Đóa đứng trước mặt Tần Cao Văn, nói: “Bố, lúc nãy con đã nghe hết cuộc trò chuyện giữa hai người rồi, có phải bây giờ mẹ đang rất nguy hiểm không?”.
Tần Cao Văn vuốt nhẹ mũi Đóa Đóa, trên mặt vẫn nở nụ cười, đáp: “Đóa Đóa, con có tin bố không?”.
Đóa Đóa dùng sức gật đầu.
Tần Cao Văn nói với cô bé: “Nếu con đã tin bố thì con phải biết, bố nhất định có thể giúp mẹ con khỏe trở lại, đến lúc đó cả nhà ba người chúng ta sống hạnh phúc bên nhau”.
Bây giờ, người Đóa Đóa tin tưởng nhất chính là Tần Cao Văn.
Nghe bố nói vậy, cô bé ngẩng đầu lên: “Bố, bố nói thật sao?”.
Tần Cao Văn đưa tay xoa đầu Đóa Đóa, nghiêm túc trả lời: “Bố đã bao giờ lừa con chưa?”.
Đóa Đóa lau khô nước mắt bên khóe mắt, nói: “Đóa Đóa tin bố, bố là người tốt nhất trên thế giới, vậy Đóa Đóa đi ngủ trước đây ạ”.
“Ừ”, Tần Cao Văn gật đầu.