Chương
Ông Hai nhìn ra bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt đầy suy tư, tự lẩm bẩm: “Vương Thuyền Quyên là người phụ nữ của tôi, đám người đê tiện thấp hèn các cậu mà cũng dám nhắm tới cô ta sao? Muốn chết!”.
…
Ngày hôm sau, tin tức này lan truyền khắp thành phố Minh Châu.
Sự chấn động mà nó mang lại lần này còn lớn hơn bất cứ tin tức nào trước kia.
Không ai ngờ Tần Cao Văn mới đến Minh Châu được mấy tháng ngắn ngủi đã gây nên náo loạn lớn như vậy.
Đầu tiên là tiêu diệt Vương Bưu, sau đó diệt Mã Thiên Long, hơn nữa còn đánh bại cả Thiên Lôi tông sư.
Giờ đây anh đã đối đầu trực diện với ông Hai.
Trước đây ít nhiều gì cũng có vài người ủng hộ Tần Cao Văn, tin rằng anh có thể hóa dữ thành lành vào thời khắc then chốt.
Thế nhưng lần này thái độ của đám đông đều vô cùng kinh ngạc.
Hầu như ai cũng cho rằng Tần Cao Văn khó có thể thoát được kiếp nạn này.
Chắc chắn lần này anh sẽ xong đời.
Bởi vì ông Hai đã nắm được thóp của anh, Vương Thuyền Quyên đã bị trúng độc nặng, thuốc giải lại chỉ có trong tay ông ta.
Kỹ thuật y học hiện tại không thể giải quyết được sự đau đớn của Vương Thuyền Quyên.
Anh giống như một con mãng xà bị người khác nắm thót, dù có lợi hại đến mấy thì cũng phải ngoan ngoãn nghe lời.
Rất nhiều người tỏ ra đồng cảm với Tần Cao Văn.
Nếu như khi anh làm việc hạ mình một chút thì có lẽ có một ngày sẽ trở thành một nhân vật cực mạnh khiến người khác phải há mồm trợn mắt rồi.
Chỉ đáng tiếc Tần Cao Văn căn bản không hiểu những quy tắc đó nên mới rơi vào tình huống như thế này.
…
Bên trong biệt thự Vân Sơn tại nhà của Tần Cao Văn.
“Sư phụ!”
Giọng nói cấp bách của Giang Sơn từ ngoài vọng vào.
“Có việc gì không?”
Tần Cao Văn mở cửa nói với Giang Sơn.
Hắn cuống cuồng trả lời: “Sư phụ, là thật sao? Anh thật sự sẽ tới tòa nhà bác học một mình à?”
Giờ đây Giang Sơn sùng bái Tần Cao Văn lắm. Trong mắt đối phương, anh giống như là cha là mẹ của hắn vậy.
Chính vì có sự xuất hiện của Tần Cao Văn mà cuộc đời của hắn mới dần có chút hi vọng và màu sắc.
Hắn không muốn bất kỳ điều gì sẽ xảy đến với anh.
Tần Cao Văn gật đầu: “Đúng vậy”.
Thái độ của anh trông vô cùng kiên định.
“Sư phụ, anh không thể đi được”.
Sau khi biết tin, không chỉ có Giang Sơn mà còn rất nhiều người khác cảm thấy lòng như lửa đốt. Bọn họ thật lòng quan tâm tới Tần Cao Văn, sợ anh sẽ xảy ra chuyện.