Chương
“Mọi người không biết ông Hai sống ở đâu, cũng không biết thực lực của ông ta mạnh tới mức nào mà dám ra tay à? Mọi người nghĩ như vậy là đang giúp sư phụ sao?”
Chủ thầu đỏ mặt, rõ ràng là tỏ ra áy náy.
Giang Sơn đứng dậy nói: “Nếu như mọi người cũng bị rơi vào tay ông Hai thì có phải là càng khiến sư phụ tốn thêm thời gian, công sức đi cứu mọi người không?”
Không có ai phản bác lại lời của Giang Sơn.
Rõ ràng là kế hoạch vừa rồi của bọn họ chưa thỏa đáng, cân nhắc chưa chu toàn. Nếu như thật sự làm như vậy thì không những không giải quyết được vấn đề mà còn khiến cho Tần Cao Văn khó xử lý hơn.
“Tôi rất hiểu tâm trạng hiện tại của mọi người. So với bất kỳ ai ở đây thì tôi càng muốn giúp sư phụ của mình hơn. Nhưng chuyện gì cũng cần phải chú trọng cách thức và sách lược chứ không phải cứ làm loạn cả lên”
Chủ thầu lại nói tiếp: “Vậy anh nói xem rốt cuộc chúng ta phải làm gì? Lẽ nào chúng ta không làm gì thật sao?”
Giang Sơn ngồi xuống ghế sô pha: “Chúng ta cần tin tưởng sự phụ. Chắc chắn là anh ấy đã có hàng trăm cách để đối phó với sự việc của ba ngày sau rồi. Tới khi đó anh ấy sẽ tìm chúng ta”.
…
Cộc cộc.
Bên ngoài lại có tiếng gõ cửa vọng vào.
Cánh cửa được mở ra, một người đội nón thần bí đứng bên ngoài. Người này đeo mặt nạ trông vô cùng đáng sợ. Tần Cao Văn không nhìn rõ dáng vẻ của kẻ này.
Người đội nói cúi mình trước Tần Cao Văn: “Chào anh Tần!”
“Cuối cùng anh cũng tới rồi!”
Tần Cao Văn thở phào.
Người này bỏ nón và mặt nạ xuống, để lộ một khuôn mặt khôi ngô tuấn tú rồi nhìn Tần Cao Văn với vẻ áy náy:
“Thật ngại quá, tôi có chút chuyện nên hơi chậm trễ, mong anh Tần bỏ qua”.
“Không sao”.
Người đội nói vội vàng hỏi: “Xin hỏi, vợ của anh…”
“Đi theo tôi, cô ấy đang trên lầu”.
Tần Cao Văn dẫn người đội nó lên lầu. Người này đưa tay ra bắt mạch cho Vương Thuyền Quyên, một lúc sau để lộ biểu cảm kinh ngạc.
Tần Cao Văn đứng bên cạnh vẫn điềm nhiên như thường, nhưng thực tế thì anh đang nóng ruột vô cùng.
Anh rất sợ sẽ có chuyện xảy ra với Vương Thuyền Quyên. Nếu thật sự như vậy thì anh sẽ hối hận cả đời mất.
Một lúc sau, khi thấy đối phương vẫn chưa có câu trả lời thì Tần Cao Văn không còn kiên nhẫn được nữa, bèn hỏi thẳng: “Rốt cuộc là làm sao?”
Người này ngẩng đầu nói với Tần Cao Văn: “Anh Tần, loại độc mà cô ấy trúng phải vô cùng hiếm”.
Tần Cao Văn như bị rơi xuống đáy vực. Đối phương là bác sĩ nổi tiếng nhất khu vực Thiên Triều. Nếu như đến người này còn không giải được độc mà Vương Thuyền Quyên trúng phải thì có nghĩa là khó khăn trước mặt đã trở thành vấn đề không thể giải quyết.
“Không có cách nào sao?”
Người thanh niên nói: “Nhưng mà vẫn may…”