Chương
Vì vậy anh cố tình giả bộ ra ngoài, trên thực tế đó là một người bảo vệ mặc đồ của anh.
Mã Đồng Ba sau khoảng thời gian hoảng loạn thì đã bình tĩnh trở lại.
“Dù anh có dụ được tôi ra thì đã làm sao? Dù sao cũng chẳng cứu nổi vợ anh, trên đời này chỉ có duy nhất một người có thuốc giải mà thôi”.
Tần Cao Văn đáp lại: “Thật ngại quá, có khả năng tôi lại khiến anh phải thất vọng rồi”.
Sau đó, cảnh tượng khiến Mã Đồng Ba phải trố mắt đó là Vương Thuyền Quyên đã lật chăn ra và ngồi dậy.
Hắn rùng mình nhìn Vương Thuyền Quyên với vẻ không dám tin.
“Không…không thể nào”
Vương Thuyền Quyên thật sự chẳng hề hấn gì.
“Tiểu Mã, anh khiến tôi quá thất vọng”.
Vương Thuyền Quyên thấy Tiểu Mã có năng lực, lại đáng thương nên đã mấy lần cất nhắc hắn.
Nhưng nào ngờ đối phương lại không biết coi trọng, dám hạ độc cô.
Hắn quá tàn nhẫn.
“Không, không thể nào!”
Mã Đồng Ba liên tục lắc đầu, gương mặt đã hơi méo mó, cảm thấy đầu óc mình choáng váng.
Bất kể là ai cũng muốn thực hiện giá trị của mình, đối với Mã Đồng Ba mà nói, có thể cống hiến sức lực cho ông Hai chính là tâm nguyện cả đời này của hắn.
Mấy năm nay, đa số thời gian Mã Đồng Ba đều sống trong đau khổ, bởi vì hắn chưa báo đáp được cho ông Hai, mà dường như ông ấy cũng không cần hắn giúp đỡ.
Mã Đồng Ba hạ độc Vương Thuyền Quyên cứ ngỡ có thể mang lại sự giúp đỡ cho ông Hai, bây giờ mới phát hiện đó chỉ là trò cười.
Hắn lại bị Tần Cao Văn chơi đùa trong lòng bàn tay.
“Anh còn lời gì muốn nói không?”.
Mã Đồng Ba quay người, nghiến răng nói: “Tần Cao Văn, tôi thừa nhận chuyện này là tôi sơ suất, nhưng tôi nói cho anh biết, anh đấu với ông Hai sẽ không có kết cục gì tốt”.
Tần Cao Văn chắp hai tay sau lưng, nói: “Xem ra ông Hai có vị trí rất quan trọng trong lòng anh”.
“Tần Cao Văn, anh cứ đợi đi, tôi dám bảo đảm hai ngày sau anh sẽ xuống dưới với tôi”.
Lỗ mãng mà không có bất cứ năng lực chiến đấu thực tế nào, hắn cũng không muốn phản kháng vô nghĩa, bèn dùng con dao găm trong tay đâm vào tim mình.
Phụt!
Hắn ngã xuống đất, giãy giụa một lúc, ánh sáng trong mắt trở nên mờ dần.
Cơ thể Vương Thuyền Quyên khẽ run lên.
Tần Cao Văn vội vàng đến trước mặt vợ mình, che chắn cho cô ở đằng sau.
“Vì sao?”, Vương Thuyền Quyên vừa khóc vừa hỏi: “Em đối xử tốt với anh ta như vậy, sao anh ta lại muốn hại em?”.
Cô là một người khá đơn thuần thiện lương, vẫn chưa hiểu lòng dạ con người hiểm ác, Tần Cao Văn đưa tay vuốt nhẹ mũi cô, nói: “Vợ, xảy ra chuyện thế này là bình thường”.
“Vậy tiếp theo anh định làm thế nào?”, Vương Thuyền Quyên nhìn Tần Cao Văn, đầy lo lắng hỏi.
Tần Cao Văn trả lời: “Đương nhiên là phải đi đến cuộc hẹn với ông Hai ba ngày sau”.