Chương
Vương Thuyền Quyên hơi ngạc nhiên: “Bây giờ em đã khỏi rồi, vì sao anh phải đi?”.
Tần Cao Văn trả lời: “Không vì sao cả, em cũng không cần khuyên anh, anh nhất định phải đi”.
…
Mâu thuẫn giữa Tần Cao Văn và ông Hai vốn vẫn còn có thể hòa giải, nhưng ông ta lại được nước lấn tới, chạm đến giới hạn của anh, dám ra tay với Vương Thuyền Quyên.
Tần Cao Văn chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ông ta.
Lần này ông Hai và thuộc hạ của ông ta đều phải chết, không bỏ sót một ai.
…
Trước mắt, người biết Vương Thuyền Quyên đã hồi phục chỉ có ba người là Tần Cao Văn, bản thân cô và Dương Thiên Hoa, những người khác hoàn toàn không biết gì.
Đây là Tần Cao Văn cố ý làm vậy, tin tức này càng ít người biết càng tốt, sẽ có ích rất lớn cho kế hoạch tiếp theo của anh.
Mặt trăng treo cao.
Giang Sơn nằm trên giường trằn trọc khó ngủ, trong đầu không ngừng nghĩ về tình cảnh khó khăn mà Tần Cao Văn đang gặp phải.
Hắn rất muốn giúp đỡ Tần Cao Văn, nhưng lại lực bất tòng tâm.
Nếu không có Tần Cao Văn, e rằng hắn đã chết từ lâu rồi. Cho dù còn sống cũng chỉ là một cái xác không hồn, không thể tìm được phương hướng của cuộc sống.
Tần Cao Văn đối với hắn mà nói giống như bố mẹ đã tái sinh hắn.
Ding doong!
Bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa.
Giang Sơn ngồi dậy từ trên giường, đưa tay xoa xoa trán, xem giờ thì thấy bây giờ mới hơn một giờ sáng, ai lại đến tìm hắn?
Giang Sơn là một người có tính cảnh giác cao. Bây giờ hắn đã vào trạng thái phòng bị, nếu kẻ vào phòng có ý đồ bất chính, chắc chắn hắn không thể để gã vào trong.
Giang Sơn nhìn qua mắt mèo, vẻ mặt biến đổi.
Người đứng trước cửa là Tần Cao Văn.
Giang Sơn vội vàng mở cửa phòng ra: “Sư phụ, muộn thế này sao sư phụ lại qua đây?”.
“Vào trong nói”, ánh mắt Tần Cao Văn rất nghiêm túc.
Sau khi đóng cửa phòng, Giang Sơn vội vàng rót tách trà cho Tần Cao Văn. Anh ngồi trên ghế sofa, còn Giang Sơn đứng bên cạnh anh không nhúc nhích.
“Sư phụ, có chuyện gì sư phụ nói đi”.
Tần Cao Văn trả lời: “Đội ngũ mà tôi giao cho anh huấn luyện bây giờ thế nào rồi?”.
Giang Sơn mơ hồ đoán được điều gì, trong lòng hơi kích động, nhưng ngoài mặt vẫn không thể hiện điều gì.
Hắn trả lời thẳng: “Sư phụ yên tâm, bọn họ đang giữ sức chờ lệnh, chỉ cần sư phụ ra lệnh, bất cứ lúc nào họ cũng có thể vào sinh ra tử vì sư phụ”.
“Được”, Tần Cao Văn nói: “Tiếp sau đây tôi cần tới bọn họ”.