Chương
Có câu nói rất đúng, nuôi binh ngàn ngày, dùng binh nhất thời.
Mấy ngày qua, lúc Giang Sơn huấn luyện, thật ra trong lòng hắn luôn nghi ngờ, không biết đội ngũ dưới trướng Tần Cao Văn có được anh trọng dụng hay không.
Bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội.
Tần Cao Văn nói: “Hai ngày sau, chúng ta sẽ tiêu diệt toàn bộ người dưới trướng ông Hai”.
“Thật… thật sao?”, Giang Sơn có chút kích động, không ngờ Tần Cao Văn vừa ra tay lại sử dụng thủ đoạn lớn như vậy.
Ông Hai là kẻ thù lớn nhất trên đời của hắn. Khi xưa hắn đã rửa kiếm gác tay, chuẩn bị rút khỏi giang hồ, sống một cuộc sống bình đạm với vợ mình, nhưng ông Hai lại không cho hắn cơ hội đó.
Mỗi khi Giang Sơn nhớ lại chuyện này đều vô cùng đau khổ.
Tần Cao Văn nói: “Bây giờ vợ tôi đã hồi phục, không ai có thể khống chế tôi nữa”.
Nghe Tần Cao Văn nói vậy, Giang Sơn lập tức sôi sục nhiệt huyết, cuối cùng thời cơ cho bọn họ thể hiện cũng đã đến.
“Tôi biết rồi, sư phụ”.
Tần Cao Văn gật đầu đáp: “Tiếp theo chúng ta làm thế này…”.
Tần Cao Văn nói kế hoạch của mình cho Giang Sơn.
Hắn không ngừng gật đầu bảo đảm: “Sư phụ yên tâm, hai ngày sau, chúng tôi chắc chắn sẽ không khiến sư phụ thất vọng”.
…
Trong phòng ông Hai.
Chỉ còn lại hai ngày nữa thôi.
Ông ta dựa vào ghế sofa, hơi nheo mắt lại, đã có thể tượng tưởng ra dáng vẻ tuyệt vọng của Tần Cao Văn hai ngày sau. Ngày chết của Tần Cao Văn không còn xa nữa.
“Ông Hai!”.
Bên ngoài có một thuộc hạ đi vào.
Ông Hai mở mắt ra, hỏi: “Nói đi, có chuyện gì?”.
“Tôi vừa nhận được tin tức, Mã Đồng Ba đã mất liên lạc với chúng ta rồi”.
Ông Hai đứng lên khỏi ghế.
“Chuyện này là sao? Không phải ngày nào hắn cũng thông báo cho chúng ta sao?”.
Vẻ mặt của thuộc hạ cũng có chút khó coi, nói: “Tôi cũng không rõ vì sao chuyện lại biến thành như vậy”.
“Mau đi điều tra cho tôi!”, ông Hai phẫn nộ quát: “Nhất định phải tìm hiểu rõ cho tôi”.
“Vâng!”.
Mã Đồng Ba đối với ông hai mà nói là người rất quan trọng. Không những chỉ vì lần này hắn lập công lớn cho ông ta, mà còn vì nguyên nhân khác khó mà nói ra.
Tâm trạng vốn đang tốt của ông Hai lập tức mất sạch.
Ở nhà họ Trương.
“Bố, hai ngày sau là ngày chết của Tần Cao Văn, đến lúc đó hai bố con mình nên xử lý ả đê tiện Vương Thuyền Quyên như thế nào?”.
Trương Thiên Khoát nhìn bố mình, hỏi.
Bố anh ta suy nghĩ một lúc rồi nói: “Trước kia chẳng phải bố đã nói với con rồi sao? Cứ theo kế hoạch cũ”.